Chương 75: Ta có một ấn có thể trấn diệt thiên không.

Ở trên kia, có một bóng dáng cổ lão đang đạp không mà đứng, thân thể phiêu lãng không vướng bụi trần, hai tay chắp ra sau lưng đưa mắt nhìn thiên thạch đang rơi xuống mà không hề có chút nhíu mắt. Dường như không hề sợ hãi.
“Nhìn đi, trên kia có người nào đó đang đứng”.


KTX trên cao đột nhiên có một tiếng nói cất lên khiến nhiều người thất thần làm theo, nhiều người lấy kính viễn vọng nhìn lên nhưng không tài nào nhìn ra được chân tướng của người đó, toàn bộ trông rất hư ảo nhưng vẫn có thể nhìn và cảm nhận được.
“Tiên nhân sao?”.


Trâm Anh cùng Như Ngọc không kiềm chế được mà phải thốt lên.
Ở trên cao kia!
Người đang đạp không mà đứng đó đột nhiên có chút biến chuyển.


Thân thể có một lớp quang mang màu vàng ánh lên bao phủ lấy toàn thân rồi phía sau lưng người đó xuất hiện một cảnh tượng khiến người khác phải lâm vào mộng tưởng.


Một tôn thần tướng thân thể đang dần to lớn lên rồi chạm tới ngưởng cao gần 100.000m toàn thân phủ một lớp kim quang sáng chói như một tôn thần phật vậy.
Phía bên dưới những người trông thấy cảnh tượng này chỉ biết há hốc mà ngạc nhiên, trong đầu họ như có một cái ý nghĩ dần dần hiện lên.


“Trên đời còn tồn tại người như thế này sao?”.
“Đó đâu còn là con người nữa mà là tiên nhân”.
“Đúng là tiên nhân”.
Có nhiều người có tín đạo rất lớn nên khi nhìn thấy cảnh tượng này liền quỳ rạp xuống đấu khấu đầu mấy cái rồi nói.




Họ thành khẩn thới nổi mà cái trán bị gõ cho ứa ra máu nhỏ giọt lên đất và không kiềm hảm được cảm xúc mà khóc rống lên, ánh mắng lóng lánh nước ngước đầu lên cao rồi đưa tay lên cao tôn thờ.


Trâm Anh cùng Như Ngọc trông thấy cảnh này cũng không khỏi rung động, cặp mắt rung lên liên tục, ánh mắt ngờ vực lúc trước nay dần dần trở nên thần tương.


Mặc dù không nhìn thấy rõ ràng gương mặt nhưng với bộ trang phục phiêu lãng đó khó mà lẩn đi vào đâu được, chân đạp thiên khung, vạt áo tung bay trong gió, mái tóc trắng dài ngang hông mềm mượt tung thả rũ xuống như thác.


Thần thái phiêu lãng như vậy nhưng cái hình người khổng lồ phía sau lưng đang phát ra những tia tinh qua kia lại không thể lẩn vào đâu được, thông qua ống kính thì cả hai người có thể nhìn thấy rõ ràng từng chi tiết một.


Tôn thần tướng kia là một tôn phật đà khổng lồ, hai tay chắp ra phía trước ngực, hai mắt nhắm hờ tĩnh mịch cùng cái đầu trọc lóc. Trên thân diện một bộ trang phục trông rất cổ lão với hai cái ống tay rộng thùng thình cùng vạt áo chéo qua cùng một cái quần rộng ôm sát ống chân.


Nhin qua thì trông tĩnh mịnh như vậy nhưng thực chất tôn phật đà kia lại toát ra một vẻ cực kỳ khủng bố chiến ý, dường như không hề sợ hãi trước bất kỳ một kẻ địch nào cả.
Trên cao!


Ánh mắt băng lãnh ch.ết chóc của hắn nhìn liếc qua viên thiên thạch một cái rồi đưa mắt nhìn tới vô vạn tinh khung bên trong nhưng đang muốn nói đến việc gì đó rồi đột nhiên hắn lại nói, lời nói của hắn mặc dù rất nhỏ nhưng lại vang vọng khắp trong tinh không mênh mông kia khiến ở nhiều nơi những lão bất tử dần dần tỉnh giấc.


“Tưởng chừng thâm thù đại hận đã trả, không ngờ ngươi vẫn còn tại trên đời”.
“Không ngờ ta lại có lần thiếu sót khi chưa giết ch.ết ngươi”.
“Ta thật hồ đồ khi không đuổi tận giết tuyệt”.
“Nay ta trọng sinh lại muốn ám toán người thân thích của ta. Ai cho ngươi có lá gan như vậy”.


“Ý định ta kiếp này không muốn vướng bận tu chân giới. Nay ngươi lại tự mình tìm đến cửa, ta xưa nay người chào gọi ta luôn luôn đáp lễ, nếu ngươi muốn như vậy thì ta chiều. Rửa sạch cổ rồi đợi ta tới đi”.


Phía bên dưới Trái Đất những người nghe thấy loại thanh âm này có vẻ rất khó nghe nhưng từng câu chữ như in lắng động vào trong trí não. Họ không thể tưởng tượng được rằng người ở trên kia lại có thể nói từ khoảng cách xa như vậy lại có thể khiến cho toàn bộ người khác nghe và hiểu thấu được toàn bộ. Đây phải có thực lực như thế nào mới có được.


Lời nói của hắn vừa dứt thì viên thiên thạch khổng lồ kia bắt đầu lao nhanh tới vị trí của hắn.
Cảm nhận được tốc độ cùng sức mạnh của nó đang dần được tăng lên, hắn dẫm mạnh chân trên không trung rồi lao bắn về phía trước.


Tôn thần tướng sau lưng hắn như hóa thành một quả thiên thạch khác rồi đâm đầu về phía trước, hai tay nó đưa lên cao chuẩn bị đón tiếp lấy.
Tốc độ lao đi của hắn nhanh đâu chỉ mấy lầm thậm chí còn vượt xa mấy ngàn lần tốc độ ánh sáng trước khi va chạm với viên thiên thạch kia.


“Rầm rầm”.


Thanh âm va chạm vang lên, uy lực này nó mạnh tới nổi khiến cho hàng ngàn hàng vạn đợi gió riết cực kỳ sắc bén bay tán loạn xung quanh, ngay từ trung tâm điểm va chạm phát ra một sóng xung lực cực mạnh, nó mạnh tới nỗi mà xuýt chút nữa đã tạo thành một cái hố đen khổng lồ, nếu nó mà hiệu hữu thì thiên hà này chắc chẳng đủ để lót bụng của nó vậy, may mắn thay hắn vận một chút linh hồn chi lực tạo thành một vòng tròn cực kỳ to lớn rồi bao bọc trọn lấy hắn cùng với viên thiên thạch kia.


Lần va chạm đầu tiên cả hai đều bất phân thắng bại mà bị đẩy lùi ra xa mà thôi.


Viên thiên thạch kia nó quá vững chắc cùng mạnh mẻ, phía bên ngoài của hắn được bao bọc bởi một lớp màng gì đó trông rất nhu hòa nhưng thực chất đó là một loại lĩnh vực được thả xuống từ trước. Loại lĩnh vực này có tên là “Hủy Diệt”, chỉ cần những thứ yếu hơn nó chạm vào sẽ bị phá bỏ toàn bộ, chỉ có người mạnh hơn hoặc ngang bằng nhau thì có thể ngăn chặn được.


Thân thể hắn bị đẩy bắn ra xa như một chiếc xe mất đà gần mấy trăm km rồi dần dần ổn định lại thân thể.


Kẻ điều khiển viên thiên thạch kia có bộ không tha cho hắn mà lại tiếp tục tấn công, nó bị một lực xoáy rất mạnh là cho di chuyển vòng xuay rồi đâm mạnh tới hắn, ngay đầu mũi nhọn của vòng xoáy này trông cực kỳ sắc bén, chỉ sợ hắn lúc này chạm phải thì rất có thể sẽ bị thương tổn rất nghiêm trọng.


Nhưng hắn đâu thể ngó ngơ như vậy được, thân tướng của hắn bắt đầu hạ tay xuống rồi rồi xếp lồng hai tay lên phía trên bụng rồi ngẩng đầu nhìn tới.


"Ta có một bộ công pháp có thể diển biến bông sen chấn giữ vạn vật". Lời nói nhẹ nhàng của hắn vang lên nhưng cũng tràn đầy vẻ cao ngạo, hắn không hề xem viên thiên thạch kia là gì cả.
“Liên Hoa Chưởng!!!”.


Từ đó, trên lòng bàn tay thần tướng kia dần dần xuất hiện một bông hoa sen màu đỏ sẩm dần dần bay lên, khi lên tới tỉnh đầu nó bắt đầu biến lớn dần lên rồi bắt đầu xoay chuyển.


Đợi tới khi nó đạt tới cực tốc, tôn thần tướng của hắn chưởng mạnh về phía trước. Tốc độ bay của nso thậm chí còn nhanh hơn cả viên thiên thạch kia, cả hai vòng xoáy va chạm vào nhau tạo ra những thanh âm kịch liệt, không gian xung quanh mọi thứ như bị đông kết lại vậy, trong thiên không xuất hiện từng đạo tử lôi màu tím khổng lồ như muốn chấn diệt mọi thứ phá ra từ xung kích của hai người.


“Rầm rầm”.
Thêm một lần nữa rung động vang lên, cả hai va chạm lần này trông như kịch liệt hơn trước rất nhiều, đóa hoa sen kia trông có vẻ nhỏ yếu hơn nhưng uy lực nó gây ra là cực kỳ to lớn, đến cả viên thiên thạch kia cũng chẳng thể xê dịch được nó dù chỉ một phần.


Va chạm thêm một lúc nữa, cả hai dần bị đẩy bắn ra ngoài, viên thiên thạch bị đẩy lùi mấy trăm triệu km rồi đứng chững lại, còn bông hoa sen kia lại đứng vửng tại chổ rồi dần dần tiêu biến.


Người kia cảm nhận được nếu không tung ra toàn lực thì rất khó để thắng được nên lần này hắn đẩy mạnh lĩnh vực hơn nữa, toàn thân thiên thạch bị bao phủ bởi một lớp màu đen sương mờ dần dần kết tinh lại.
“Phừng phừng”.


Ngay khi ngưng kết hoàn thành, thiên thạch dần trở thành một màu đen kịt khổng khổ, bán kinh của nó lúc này càng thêm lớn, từ phía xa, hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi này.


Mặc dù nhận thấy được như vậy nhưng hắn lại không hề để ý đến, ánh mắt băng lãnh xem vạn vật như cỏ rác của hắn nhìn chằm chằm về phía nó rồi thản nhiên cười nhẹ một cái.
Không chần chừ thêm nữa, viên thiên thạch lại một lần nữa phát lực lao về phía hắn.
“Vù vù”.


Mặc dù nó di chuyển ở cự ly gần nhưng sức gió của nó tạo ra cực kỳ kinh khủng, chỉ thiếu một chút nữa là nó có thể tạo ra được một cái hố đen không lồ tại nơi này, may mắn thay toàn bộ khí lực đều tập trung về phía của hắn.


Nụ cười nhẹ trên môi của hắn dần mất đi, thay vào đó hắn đang dần đẩy cao sức mạnh của mình lên gấp nhiều lần, toàn thân 10 điểm huyệt hồn sáng lên trong đó có một đường nối của hai cái thấp nhất trên tôn thần tướng kia.


Toàn thân nó đón nhận được toàn bộ linh hồn chi lực rồi sản sinh biến hóa, thân thể nó gia tăng đâu chỉ gấp 2 gấp 3 lần. Gương mặt thánh thiện lúc trước của nó lúc này đã biến hóa trông cực kỳ đáng sợ, nó mở lớn mắt nhìn chằm chằm về phía viên thiên thạch, khóe miệng vểnh lên để lộ hàm răng sắc nhọn với bốn cái răng nanh sắc nhọn, gương mặt gồng lên tạo thành những nếp nhăn hiện rõ.


“Đấu Chiến Phật Tôn!!!”.
Hai tay hắn chắp ra phía trước ngực rồi niệm một loại ngôn ngữ khác biệt, và từ khóe miệng hắn dần bắn ra tinh quang rồi liên tục dung nhập vào thần tướng khiến thân thể nó lại thêm biến hóa.


Trên tay nó dần dần xuất hiện một thanh trường côn to dài nặng trĩu được nắm rất chắc chắn.
“Phật Côn Chi Khiếu!!!”.


Thần tướng nắm chặt thân trường côn rồi hướng mũi côn về phía trước, ngay khi thiên thạch tiến lại gần thì hắn dần dần có dị động, thân côn dần dần biến hóa, toàn thân nó trở nên dài và to lớn hơn và trên thân nó dần dần có những vết nứt lớn ngày càng hiện rõ.
“Rầm rầm”.


Đỉnh côn giáng mạnh lên phía trên mặt nó một lực cục kỳ khủng bố khiến cho thiên thạch rung lắc không ngừng. Nhưng cùng lúc đó, phật côn lộ rõ càng nhiều vết nứt, nó lan rộng từ đầu tới cuối rồi dần dần vở nát ra.
“Chung quy không có pháp bảo nên không thắng được hay sao”.


Khi nhìn thấy phật côn tiêu tán hoàn toàn, hắn liền thở ra một cái rồi nói.
Ngay khi viên thiên thạch hết rung động, nó lại thêm một lần nữa lao tới, lúc này dường như uy lực của nó đã được gia tăng lên đáng kể đâu chỉ gấp mấy ngàn lần.


Bị mất đi phật côn, hắn không thể dùng tay không mà tiếp đón lấy loại lĩnh vực này, thân không có một điểm tu vi mà chỉ thuần túy dùng linh hồn chi lực trợ giúp nên không thể nào trực diện mà đón tiếp được.


Nếu có thể ngăn chặn được thì hắn sẽ phải chịu một tổn thất không hề nhỏ, đó là điều mà hắn không hề mong muốn.
Hai tay hắn tiếp tục đưa ra phía trước rồi mượn nhở linh hồn chi lực rồi tái tạo phật côn thêm một lần nữa.


Lần này hắn tránh việc tấn công trực diện mà chỉ mượn nhờ lực đẩy cảu nó để nhảy lùi ra xa mà thôi.
Khi nó lao lại gần, hắn vung mạnh phật côn rồi mượn lực từ đó đẩy bắn ra xa gần 100tr km khiến cho bên dưới những người quan sát bằng kính viễn vọng phải lo lắng.


Ở trong khu trinh sát quân đội, họ lúc này cũng đang chứng kiến cảnh tượng này mà không hề chợp mắt dù chỉ một giây phút nào, toàn bộ niềm tin họ đều đặt lên vị tiên nhân ở trên kia rồi cầu nguyện.


Trên kia, trận chiến vẫn đang tiếp tục diễn ra một cách kịch liện, thân thể hắn nhiều lần va chạm đều bị đẩy lùi ra xa, thời gian dài duy trì thần tướng như vậy khiến linh hồn chi lực của hắn hao hụt một cách đáng kể.


Hắn lúc này cũng nhận biết được biến hóa nên toàn thân hắn đột nhiên có sự biến đổi. 10 điểm huyệt hồn đột nhiên sáng lên bất thường, nó sáng tới mức nó giống như 10 cái mặt trời mini chiếu rọi tinh khung đêm tối vậy.


Người điều khiển kia dường như nhận biết được thay đổi nên dốc lực tấn công thêm một lần nữa, dốc hết toàn lực vận động ròi đẩy mạnh thiên thạch lao tới.
“Huyệt Hồn - Nát”.
Khóe miệng hắn đột nhiên vểnh lên cười nhẹ một cái rồi bắt đầu hét lớn.


Từ trên đỉnh đầu trở xuống tới đan điền, tổng 8 cái huyệt hồn đồng thời bạo nổ phát ra một đợt sóng xung kích cực mạnh lan tỏa xung quanh khiến toàn bộ tinh không có một phen rung động cực mạnh, những mảnh vở nhỏ li ti óng ánh của nó bắt đầu bay tán loạn trong tinh không rồi đột nhiên ngưng đọng lại.


Ngay lúc này, toàn bộ xung quanh phạm ức vạn tỷ km như bị một thứ gì đó đè nén xuống, một lượng uy áp cực kỳ kinh khủng tản ra khiến mọi thứ phải ch.ết lặng, một cổ uy áp mạnh vô địch mà không một ai có thể tưởng tượng nổi, cảm nhận giống như bản thân đang chìm vào một biển sâu không đáy vậy.


Lượng linh hồn chi lực bị nén giữ ở bên trong quá lâu mà không thể sử dụng nên lúc này cứ như gặp được mùa mà liên tục dung hợp vào thần tướng của hắn.
“Trên người ta có một cái tiểu ấn, ta dùng nó để trấn áp thiên không”.
“Khai Thiên Ấn!!!” thức thứ năm”.


“Diệt Thiên Ấn!!!”.


Tôn thần tướng của hắn dần dần thu nhỏ lại rồi dung nhập vào lòng bàn tay của hắn tạo thành một cái tiểu ấn nhỏ khoảng chừng một cái nắm tay của thần tướng với thân hình bên trên là một tôn có hình hài rất kỳ dị ba đầu sáu tay trông rất đáng sợ đang đứng trên bục hình vuông với những hoa văn rồng quấn quanh và phía bên dưới có một chũ màu đỏ rất nổi trội tên là chữ “Diệt”.


Hắn vung tay đẩy nhẹ cái tiểu ấn này bay về phía trước rồi chạm nhẹ vào viên thiên thạch.


Va chạm cực mạnh khiến trời đất phải rung lên, xung quanh thiên không hư không như bị xé rách thàng hàng trăm hàng ngàn mảnh thế giới, rung động của nó có thể chấn diệt được toàn bộ nền tu chân hàng trăm thiên hà xung quanh và ẩn chứa trong đó có một vài cái hố đen khổng lồ đang định hiện ra nhưng lại bị “Diệt Thiên Ấn” trấn áp không cho nó có điểm dị động.


Lúc này, thời gian xung quanh như ngưng đọng lại rồi đột ngột trên viên thiên thạch được bao bọc “Hủy Diệt Lĩnh Vực” dần dần xuất hiện những vệt nứt rất lớn rồi lan tỏa xung quanh giống như quả trứng vừa bị ném vào một tảng đá to lớn vậy. Dần dần nó bị một cái vòng tròn nhỏ ở trên đỉnh ẩn thu hút toàn bộ viên thiên thạch vào bên trong rồi biến mất.


Phía bên dưới trái đất trông thấy cảnh này ai ai cũng vung mừng hẳn lên, họ ôm nhau rồi khóc lên trong vui sướng.
Còn hắn ở bên trên dường như vẫn chưa ưng ý lắm liền quay người lại rồi hướng lòng bàn tay về phía Trái Đất rồi nhẩm ở trong miệng.
“Ta có một ấn có thể khai thiên".


“Khai Thiên Ấn!!!” thức thứ tám”.
“Khai Thiên Ấn!!!”.


Tiểu Ấn một lần nữa được hiện lên rồi bay nhanh về phía trái đất, ngay khi đến vị trí cách mặt đất 100tr km nó bắt đầu dừng lại rồi vỡ ra, từ bên trong xuất hiện một quả cầu trông rất nhỏ yếu đang dần lan tỏa rồi bao bọc lấy toàn bộ trái đất khiến cho nhiều người phải lo sợ.


Hắn trông thấy như vậy chỉ nở ra một nụ cười thu lại toàn bộ linh hồn chi lực rồi cười nói.
“Đạo này do ta đặt. Tu Chân Giới cảnh giới Nguyên Anh trở lên tiến vào sẽ bị thiên đạo yên diệt”.


Lời nói của hắn vang vọng khắp tinh không này giống như đang đe dọa toàn bộ những người đang có ý định đi đến đây phá phách. Mục đích của hắn vẫn là bảo vệ những người thân thích ở kiếp này mà thôi.


Nói xong, thân thể hắn đột nhiên khụy xuống, khóe miệng hắn phun ra một ngụm máu lớn rồi dần dần biến mất.
----
- Đọc truyện ta nhớ like chương + thả tym cho ta nghe.
- Thấy truyện ta hay thì đừng quên donate ủng hộ ta ra chương nhiều hơn, đẩy kp và đề cử nhé.


- Lâu rồi mà truyện ta vẫn vắng như vậy, nên các đh cứ thoải mái bình luận nhận xét truyện cũng như đàm đạo về truyện đi ạ.
Đa tạ...!!!






Truyện liên quan