Chương 63: Lẽ nào là nhà họ Tân?

“Ông là Huyết Thủ Nhân Đồ Diệp Thiên Tâm?”
Dương Thiên Bảo hít vào một hơi.
“Khà khà khà... Không ngờ tiểu bối cậu đây cũng có chút kiến thức đấy! Phải,
tôi chính là Diệp Thiên Tâm, kẻ được người trong giới giang hồ gọi là Huyết Thủ Nhân Đồ.”
Diệp Thiên Tâm cười khà.


Nghe thấy lời này, Dương Thiên Bảo đột nhiên căng thẳng.
Ông ta không ngờ thân phận của ông lão này lại kinh khủng đến vậy!
“Chú Dương, Huyết Thủ Nhân Đồ lợi hại lắm ạ?”
Giang Tịch Ninh hơi lo lắng hỏi.


“Huyết Thủ Nhân Đồ là một trong những nhân vật khét tiếng trong giới võ đạo tỉnh Giang Nam hai mươi năm trước. Ông ta tu luyện một loại võ công cực kỳ tà ác tên là Hấp Huyết đại pháp, công pháp này tăng nội lực của bản thân bằng cách giết người hút máu!”


“Chỉ trong vòng một năm kể từ khi Huyết Thủ Nhân Đồ xuất hiện trong giới giang hồ, số người ch.ết trên tay lão ta có đến hàng nghìn! Có rất nhiều cao thủ võ đạo Hoàng Cảnh trong số đó! Sau đó liên minh võ đạo thành lập đội bao vây tiêu trừ do một cao thủ Địa Cảnh dẫn đầu với mục tiêu diệt trừ Huyết Thủ Nhân Đồ, kết quả không ngờ lại để ông ta chạy thoát!”


“Sau lần đó, Huyết Thủ Nhân Đồ cứ như thể bốc hơi, biến mất khỏi thế gian này!”
Mặc dù Dương Thiên Bảo đã cố hết sức kiềm chế nhưng giọng vẫn hơi run rẩy.
Ông ta chỉ là một võ giả Hoàng Cảnh mà thôi, còn Huyết Thủ Nhân Đồ đã có tiếng tăm từ hai mươi năm trước rồi!


Bây giờ đối mặt với một bậc tiên bối giết người như ngoé này, ông ta sợ hãi cũng là lẽ đương nhiên.
Nghe thấy lời của Dương Thiên Bảo, đám người Giang Tịch Ninh, Vương Xung và Trương Bân đều sởn gai óc!
Nay đã là thế kỷ hai mươi mốt rồi đấy!




Thế giới này vẫn còn tồn tại lão ma đầu chỉ xuất hiện trong TV, hơn nữa còn từng giết cả nghìn người, công nhận điều này hơi đáng sợi
Ở đây chỉ có Lâm Phong đứng nhìn một cách đầy hứng thú. Huyết Thủ Nhân Đồ? Quả thật biệt danh này nghe cũng khá đáng sợi


Chỉ có điều võ đạo chung quy vẫn là võ đạo, nó chẳng là cái thá gì đối với con đường tu tiên cả!
“Tiền bối Nhân Đồ, nếu nhà họ Giang chúng tôi có từng đắc tội ông thì ông cứ nói thẳng ra đi ạ, tôi có thể thay mặt nhà họ Giang xin lỗi ông! Ông thấy sao?”


Dương Thiên Bảo hồi hộp hỏi.
“Không không không, nhà họ Giang các cậu không có đắc tội tôi!” Nụ cười của Huyết Thủ Nhân Đồ trông rất đáng sợ.
“Thế tại sao tiền bối lại làm như vậy?”
Dương Thiên Bảo thắc mắc.


“Mặc dù nhà họ Giang các cậu không đắc tội tôi, nhưng lại đắc tội người khác!”
Huyết Thủ Nhân Đồ cười quái dị.
Lòng Dương Thiên Bảo chùng xuống!
Hoá ra Huyết Thủ Nhân Đồ được người khác mời đến! Rốt cuộc là ai?


Trong giới võ đạo tỉnh Giang Nam có ai có năng lực mời được lão quái vật như Huyết Thủ Nhân Đồ cơ chứ!
Lẽ nào là nhà họ Tân?
Mặt Dương Thiên Bảo hơi biến sắc.
Hiện nay trong số các gia tộc quyền thế ở thành phố Kim Lăng, chỉ có nhà họ Tân dám đối đầu với nhà họ Giang ở khắp mọi nơi!


Nghĩ tới đây, Dương Thiên Bảo cố nở nụ cười:
“Chẳng lẽ là người nhà họ Tân mời tiền bối tới?”
“Khà khà khà... Một kẻ hấp hối sắp ch.ết biết rõ như vậy để làm gì?” Huyết Thủ Nhân Đồ cười gần một tiếng.


Tuy lão ta trông hơi lớn tuổi nhưng tốc độ cực kỳ nhanh, vừa đưa tay ra đã chộp thẳng về phía đầu của Dương Thiên Bảo!
Lúc này Dương Thiên Bảo đã bị thương nặng, hoàn toàn không thể né được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đối phương đánh tới.


“Dừng tay lại cho tôi!” Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai bỗng nhiên vang lên bên tai mọi người!
Trong bóng tối cách đó không xa có một ông lão áo xám đang chạy tới nhanh như bay.
Ông lão có thân hình cường tráng, tựa hổ mà cũng tựa báo, tốc độ nhanh vô cùng!


Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã tới gần vung nắm đấm về phía Huyết Thủ Nhân Đồ!
Sau khi nhìn thấy người này, Huyết Thủ Nhân Đồ bật nhảy ra xa mười mấy mét, dễ dàng né được cú đấm này.
“Sư thúc!”


Nhìn thấy người đến, Dương Thiên Bảo lập tức mừng rỡ. Giang Tịch Ninh cũng phấn khích la lên:
_
“Ông nội hai, sao ông lại tới đây thế ại
“Ông đi thăm bạn cũ, tình cờ đi ngang qua đây, nhận được cuộc gọi của cha cháu thì chạy ngay tới đây!”


Ông lão áo xám đứng lại, nụ cười hiền từ hiện lên trên khuôn mặt già nua, hỏi:
“Ninh Ninh, cháu không sao chứ?”
“Cháu không sao! Ông nội hai, ông tới đúng lúc quá! Chúng cháu vừa mới bị ăn hϊế͙p͙ đấy ạ!”
Giang Tịch Ninh kể lể, đôi mắt đỏ hoe.


Thấy thế, nét mặt của ông lão áo xám lập tức trở nên lạnh lẽo, ông ta nhìn về phía Huyết Thủ Nhân Đồ bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh lùng nói:


“Huyết Thủ Nhân Đồ, ông được lắm, năm đó để ông may mắn chạy thoát, không ngờ ông vẫn còn dám xuất hiện hại cháu gái út của tôi! Là ai cho ông lá
gan này vậy hải”
“Giang Thiên Hòa, ông không cần phải to mồm thế đâu! Ông tưởng tôi sợ ông chắc?”


Huyết Thủ Nhân Đồ tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng lại cực kỳ bực bội. Má nó xui thật!
Ai mà có ngờ lúc này Giang Thiên Hòa lại tới đâu chứ!






Truyện liên quan