Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 67: Ngăn cản anh trai nữ chính hủy diệt thế giới (1).

Ừm, nhân vật nam phụ cần cảm hoá tên là Lạc Cẩm Tu.
Uể? Họ Lạc sao?
Cùng họ với nữ chính
Tịnh Hề cúi đầu vào xấp giấy, híp mắt lại, nhìn kĩ...
Lạc Cẩm Tu, anh trai ruột cùng cha cùng mẹ với nữ chính đại nhân.
Anh ta thích em gái của mình...
Thích em gái...


Ối giời ơi! Đây không phải là loạn luân sao
Ta nói nó kích thích gì đâu á!
\[ Kí chủ, mời đọc tiếp.\] Cô vui vẻ cái gì hả?
Nhiệm vụ sẽ khó hơn đấy biết không?
Còn ngồi đó mà cười được!
Phi phi, nụ cười của kí chủ sao đẹp thế chứ!


Tịnh Hề tằng hắng một tiếng, nghiêm túc đọc tiếp...
Ừm, Lạc Cẩm Tu, nhị thiếu của Lạc gia.
Năm Lạc Cẩm Tu bốn tuổi đang chơi với anh trai thì bị bắt cóc.
Anh ta bị lưu lạc, bị đánh đập rồi đến năm tám tuổi được đưa vào cô nhi viện.
Tám tuổi đã gần như hắc hoá rồi.


Sợ quá đi thôi!!!
Đến năm Lạc Cẩm Tu mười tuổi, anh ta đã giết người. Nạn nhân là hai đứa nhóc đầu gấu thường bắt nạt anh.
"..." Kinh hơn cả ta!!!
Cứ thế, cứ thế, Lạc Cẩm Tu bước vào con đường đen tối. Năm anh ta mười ba tuổi, thì Lạc gia đón về.


Đến lúc này, anh ta mới biết mình còn có bố mẹ, còn có gia đình...
Nhưng đã quá muộn...


Sự u ám trong cơ thể anh càng thêm to lớn, khuếch tán dần dần. Trong con mắt của một đứa trẻ mười ba tuổi đó, thế giới đầy rẫy sự ác độc, lòng người khó dò. Anh ta thậm chí còn không dám tin tưởng bố mẹ mình.
Đương nhiên là ngoại trừ nữ chính đại nhân.




Nữ chính chỉ kém nam phụ một tuổi. Mỗi khi Lạc Cẩm Tu đi học, làm quen với bạn bè, đi chơi. Lạc Vy Vy luôn giúp đỡ.
Đối với Lạc Cẩm Tu mà nói, thì Lạc Vy Vy chính là ánh trăng sáng chiếu rõ tâm địa thối nát của anh ta.
Anh ta yêu thầm nữ chính, một tình yêu cấm kị.


Lạc Cẩm Tu cảm thấy bản thân thật kinh tởm, thế mà lại si mê chính em gái của mình.
Nhưng anh ta không thể ngừng được...
Lạc Vy Vy chỉ coi Lạc Cẩm Tu là anh trai mà đối xử, đâu ra nhiều tâm tư như vậy chứ.
Đến năm cấp ba, Lạc Vy Vy với cả Lục Cảnh Hiên chính thức hẹn hò, công khai với mọi người.


Điều này dường như là một liều thuốc nổ với Lạc Cẩm Tu.
Anh ta triệt để hoá đen rồi...
Lạc Cẩm Tu cắt đứt quan hệ với Lạc gia, ra Đại học ở riêng. Anh ta làm nghiên cứu sinh, nghiên cứu ra một loài vi rút gây chết người.


Đúng rồi đó, về sau có hơn mấy chục triệu dân số trên thế giới phải chết vì bị lây nhiễm.
Mà nạn nhân đầu tiên là cả Lạc gia.
Thế thôi...
Hết rồi...
Rồi sao
Thế giới sẽ như thế nào
Nam nữ chính có chết không?


\[ Không chết nha, kí chủ. Hào quang của nam nữ chính luôn luôn toả sáng mọi lúc mọi nơi. Còn Lạc Cẩm Tu chế ra vắc xin chữa bệnh, được cả nhân loại ưu ái, tôn thờ.\]
Tịnh Hề:"..." Ta cần load đã.
Cái quỷ gì chứ
Anh ta chế ra vi rút giết người, rồi lại chế ra vắc xin cứu người
Sao nghe nó mâu thuẫn thế trời?


Chuột nhỏ rất kiên nhẫn: \[ Nam phụ giết chết Lạc gia, giết chết chính cha mẹ thân sinh của mình. Anh ta chính là muốn cho cả thế giới chết hết đi. Chỉ để mình em gái anh ta sống là được rồi.\]
Thế còn chế ra thuốc giải làm gì?
Tư duy của thiên tài biến thái thật khó hiểu.
\[...\] Nó cũng khó hiểu lắm ấy chứ.


Thôi nào, vào chuyện chính đi.
\[ Kí chủ, để dễ thu thập độ hảo cảm, ta đã cho ngài một thân phận rất tuyệt vời.\] Vui không?
Thân phận này là một không hai đó.
Biết ơn ta đi.


Tịnh Hề cong môi cười cười. Ánh nắng chiếu vào mái tóc hoàng kim của cô, toả ra ánh sáng rực rỡ. Lông mi vàng dài rũ xuống, che đi tròng mắt màu xanh dương xinh đẹp, tựa như bảo thạch biển cả được cất trong tủ kính. Sau lưng cô sải rộng một đôi cánh màu trắng, trên đó dường như có cả vầng sáng mềm mại. Thánh khiết, cao quý, nhìn từ xa mà không thể khinh nhờn.


Tịnh Hề ném hết tập tài liệu đi, ngả người nằm trên đám mây bồng bềnh. Cô móc đâu ra một tấm gương, vừa ngắm vừa mê mẩn.
Đây đương nhiên vẫn là dung mạo cũ của cô.
Chỉ là màu tóc cùng màu mắt thay đổi.
Thật đẹp...
Không hổ là cơ thể ta.


Biến tấu kiểu nào cũng đẹp đến mức nghịch thiên như vậy.
Cơ mà...
Bây giờ Tịnh Hề chỉ là một tiểu thiên sứ 5 tuổi.
Thiên sứ bé nhỏ trắng trắng mềm mềm.
Đáng yêu.
Giường mây mà cô đang nằm thuộc đám mây của thiên đường.


Còn phải nói, thiên thần thì sống ở thiên đường chứ sao.
Ngủ trên mây, ngày ngày hấp thu tinh hoa nhật nguyệt...
Cuộc sống của nơi thiên đường...
Thiếu mỗi đồ ăn.
Buồn!!!
Tịnh Hề đã tìm hiểu qua quy định để xuống trần gian ở nơi này...


Mỗi thiên sứ mà đòi đi hạ giới thì phải đủ mười tám tuổi, qua bài khảo hạch để hiểu biết về lòng người. Sau đó đi lấy giấy chứng chỉ và bay qua cánh cửa Thiên Đường thôi.
Dễ ẹt!
Có cái mông ấy!!!
Bổn bảo bảo mới có năm tuổi!!!
Làm thế nào để bay xuống


\[ Kí chủ, còn có cách khác à nha.\]
Cách gì?