Xuyên Thành Tiểu Tình Nhân Của Tổng Tài Hệ Phản Diện

Chương 96

Sở Thành thấy cậu khôi phục trạng thái bình thường, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Trước đó vì sợ Quý Khinh Chu sẽ vượt rào, sẽ nảy sinh tình cảm với anh, nên anh đã không cho Quý Khinh Chu chủ động, thế nhưng về sau, vì không muốn thấy cậu khó chịu, nên anh đã trả lại quyền chủ động cho cậu.


Tối hôm qua sau khi Quý Khinh Chu ngủ, Sở Thành ôm cậu, vẫn luôn nghĩ đến câu nói ấy “Tôi mơ thấy anh rời đi”, anh không ngờ Quý Khinh Chu sẽ vì mơ thấy anh rời đi mà khóc, chỉ mơ thấy anh rời đi mà đã khóc như vậy rồi, vậy khi thời hạn hợp đồng đến, hai người phải tách nhau ra, cậu sẽ như thế nào đây? Quý Khinh Chu có còn buồn bực như thế này không?


Chỉ cần tưởng tượng đến khả năng này, Sở Thành liền vô cớ tâm phiền ý loạn, cả đêm anh ngủ cũng không hề yên ổn, sáng sớm đúng giờ cũng không rời giường đi đến công ty, anh nhìn người đang nằm trong lòng, tâm tình buồn bực như trời đổ cơn mưa.


Cũng may, Quý Khinh Chu tỉnh lại đã khôi phục dáng vẻ thường ngày, nhưng Sở Thành vẫn không nhìn ra được, cậu thật sự không có việc gì, hay cậu vẫn chỉ đang ngụy trang ở trước mặt anh. Anh lớn từng này tuổi rồi, chưa từng nói chuyện yêu đương, cũng chưa từng thích một người nào khác, anh sợ Quý Khinh Chu thích anh, đồng thời cũng sợ khi chia ly Quý Khinh Chu sẽ khó chịu.


Anh vô thức thở dài, xốc chăn lên xuống giường.


Hai người cùng nhau ăn cơm, Sở Thành thấy cậu ổn rồi, liền đi đến công ty. Quý Khinh Chu ngồi ở trên sô pha, an tĩnh suy tư một chút, sau đó liền lấy điện thoại ra cùng nhắn một tin đến wechat của Liên Cảnh Hành và Ứng Niên: Tháng sau tôi muốn chuyển nhà, muốn thuê một căn nhà khác, có nơi nào đáng tin cậy không? Cảm ơn.




Có lẽ Liên Cảnh Hành đang bận, nên vẫn chưa trả lời cậu, ngược lại Ứng Niên đã nhanh chóng gọi điện qua, anh hỏi, “Cậu muốn tìm nhà sao?”
Quý Khinh Chu gật đầu, “Đúng vậy.”


Cuối tháng 8 đầu tháng 9 này, hợp đồng của cậu và Sở Thành sẽ chính thức kết thúc, lấy mức độ nổi tiếng của cậu bây giờ mà nói, căn nhà cũ trước kia nguyên chủ thuê đã không còn thích hợp nữa, cậu cần một khu nhà khác có hệ thống bảo an tốt hơn một chút. Dù vậy cậu cũng không tính để Sở Thành biết chuyện này, thế nên cậu mới cần đến sự cố vấn của Liên Cảnh Hành và Ứng Niên, bằng không, cậu có thể hỏi Chu Thành Phong cùng Dư An Nghi.


“Có thì cũng có,” Ứng Niên nói, “Nhưng sao cậu không hỏi thử Sở Thành? Chắc chắn ngài ấy sẽ có nơi đáng tin cậy hơn.”
“Không, tôi không muốn làm phiền đến anh ấy.” Quý Khinh Chu nói.


Lúc còn hợp đồng, cậu đã gây phiền phức cho Sở Thành rất nhiều, hiện tại hợp đồng sắp kết thúc, cậu không muốn gây thêm phiền phức cho Sở Thành nữa, cậu muốn tạo thói quen không còn dựa dẫm vào Sở Thành.
Quý Khinh Chu cảm thấy rất được, “Vậy giờ tôi qua đó nhìn xem.”


“Cứ thế mà qua luôn sao?”
“Nếu thích hợp như lời anh nói, tôi muốn trực tiếp đưa ra quyết định.” Quý Khinh Chu nói, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ tháng chín tôi sẽ dọn qua đó luôn.”
“Vậy à, vậy cậu qua đây đi.”
“Ừm.”


Ứng Niên cúp máy, anh nhìn màn hình điện thoại, vẫn cảm thấy kỳ quái, tại sao Quý Khinh Chu lại đột nhiên muốn thuê nhà? Còn hỏi nhờ anh? Có không ít căn nhà thuộc quyền sở hữu của Sở Thành, sao cậu còn phải ra ngoài thuê nhà làm gì? Ứng Niên không hiểu cho lắm, hy vọng anh chỉ đang suy nghĩ nhiều mà thôi.


Rất nhanh Quý Khinh Chu đã tới, cậu ngụy trang một chút, để bản thân thoạt nhìn không giống với hình tượng ở trên TV, khi thấy dáng vẻ của cậu Ứng Niên còn cười hồi lâu, sau đó mới dẫn cậu xuống lầu dưới xem nhà.


Bởi vì xuất ngoại, chủ nhân căn hộ này đã để lại cho em gái mình, em gái tuổi không lớn, vẫn còn đang học đại học, ngày thường thì trọ ở trường, ngày nghỉ thì về nhà ở, bởi vậy mới cho thuê căn hộ này. Cô gái không thiếu tiền, cộng thêm việc thấy Ứng Niên cùng Quý Khinh Chu lớn lên đẹp, nên cũng không báo giá quá cao, vô cùng thân thiện nói, “Thuê lâu dài sẽ có thêm ưu đãi.”


Quý Khinh Chu đánh giá xung quanh một phen, căn hộ này tính ra cũng lớn, gần 300 mét vuông, một phòng ngủ chính, hai phòng ngủ phụ, hai phòng cho khách và một phòng sách, toàn bộ căn hộ tuy rằng lớn, nhưng bố cục lại vô cùng hợp lý, trang hoàng rất ấm áp, giá cả cũng rất ưu đãi, hơn nữa lầu trên lại có Ứng Niên, xem như cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.


Cậu cảm thấy không tồi, tính toán thuê trước nửa năm, thời gian này không lâu lắm, nhưng cô gái chủ căn hộ vẫn giảm cho cậu vài con số lẻ, cùng cậu ký hợp đồng.
“Về sau chúng ta là hàng xóm rồi.” Ứng Niên nói.
Quý Khinh Chu gật đầu, “Có lẽ phải nhờ anh giúp đỡ tôi nhiều rồi.”


“Được thôi.” Ứng Niên nhìn đồng hồ, “Ăn cơm không? Vừa lúc đến giờ ăn trưa rồi.”
“Vậy để tôi mời anh, xem như cảm ơn anh đã giới thiệu nhà cho tôi.”
“Được.”
Hai người vừa nói, vừa ra cửa ăn cơm.


Ăn cơm một hồi, Liên Cảnh Hành mới trả lời wechat của Quý Khinh Chu: Anh đang quay phim, em muốn thuê nhà ư? Sở Thành có biết không?
Quý Khinh Chu trả lời: Anh ấy không biết, em không có nói.
Liên Cảnh Hành không hiểu đầu cua tai nheo gì: Hai người cãi nhau à? Bằng không sao em không nói cho anh ta biết?


Quý Khinh Chu: Không có cãi nhau, em chỉ muốn độc lập hơn thôi, không muốn việc gì cũng làm phiền đến anh ấy.
Liên Cảnh Hành cảm thấy chuyện này không hề đơn giản như vậy, anh hỏi Quý Khinh Chu: Em nghe điện thoại được không? Anh muốn nói chuyện qua điện thoại.


Quý Khinh Chu vẫn đang dùng bữa cùng với Ứng Niên, vì vậy bèn trả lời: Em đang ở cùng với Ứng Niên, không tiện cho lắm, lát nữa em sẽ gọi lại cho anh.
“Ừ.”


Thấy Liên Cảnh Hành không hỏi thêm gì nữa, lúc này cậu mới buông điện thoại xuống, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Liên Cảnh Hành khác với Ứng Niên, cậu vẫn luôn nói với Ứng Niên rằng cậu và Sở Thành chỉ là anh em, cho nên đối với chuyện cậu rời khỏi Sở Thành ra ngoài thuê nhà một mình, chuyện này không có gì là lạ; thế nhưng với Liên Cảnh Hành hai người là một đôi, nếu như cậu giấu Sở Thành ra ngoài thuê nhà, thì rõ ràng có chuyện gì đó đã xảy ra giữa hai người. Quý Khinh Chu vẫn chưa nghĩ ra lý do, không biết phải giải thích cho Liên Cảnh Hành thế nào về chuyện này.


Cơm nước xong, trời vẫn còn sớm, Ứng Niên thấy cậu không lái xe, liền chủ động lái xe đưa cậu về nhà. Quý Khinh Chu nói lời cảm ơn xong, lúc này mới bước vào khu nhà.
Sở Thành chưa về, cậu nghĩ ngợi một hồi, bèn gọi cho Liên Cảnh Hành.


“Hai người cãi nhau ư?” Liên Cảnh Hành liền đi thẳng vào vấn đề.
“Không có.”
“Vậy sao em lại giấu anh ta đi thuê nhà?”
“Nếu em nói cho anh ấy biết, anh ấy sẽ cho em thuê nhà không? Anh ấy sẽ trực tiếp cho em một căn nhà luôn.”
“Vậy em thuê nhà làm gì?” Liên Cảnh Hành nghi vấn.


Quý Khinh Chu trầm mặc một hồi, sau đó mới trả lời: “Là để cho bản thân một đường lui.” Cậu nói, “Ít nhất sau này nếu tụi em có cãi nhau thật, thì em cũng có nơi để đi.”
“Sao bỗng dưng lại có suy nghĩ này, hai người làm sao vậy? Gặp mâu thuẫn sao? Hay là anh ta làm chuyện gì đó khiến em không vui.”


“Đều không phải.” Quý Khinh Chu thở dài, người ta nói một lời nói dối, sẽ kéo theo hàng trăm lời nói dối, hai người không khắc khẩu, cũng không hề mâu thuẫn, cậu không biết phải giải thích chuyện này như thế nào, thậm chí cậu còn muốn nói hết mọi chuyện cho Liên Cảnh Hành biết, nói hết một lần cho xong.


Liên Cảnh Hành nghe vậy, trầm mặc một hồi, sau đó mới nói, “Khinh Chu, em muốn thuê nhà, đương nhiên là được, trước mắt ở chỗ anh, anh không thấy có ai đang muốn cho thuê, nhưng anh sẽ để ý giúp em, nếu sau này em và Sở Thành có cãi nhau thật, nếu em muốn, em có thể dọn đến chỗ anh.”
“Cảm ơn anh.”


“Không cần khách khí. Ngày đó khi chúng ta cùng nhau ăn lẩu, nhân lúc em đi vệ sinh, Sở Thành có hàn huyên với anh một vài chuyện, thật ra Sở Thành rất quan tâm đến em, có lẽ anh ta sẽ không nói ra cho em biết, nhưng anh ta thật sự rất muốn chăm sóc cho em thật tốt.”


“Em biết.” Quý Khinh Chu nói, “Anh yên tâm đi, tụi em không có cãi nhau.”
“Vậy thì tốt, về chuyện thuê nhà, anh tìm được sẽ liên lạc với em ngay.”
“Chuyện nhà cửa em đã lo xong rồi. Bên khu nhà Ứng Niên ở, vừa vặn có người cho thuê, vị trí cũng tương đối tiện nghi, nên em đã thuê luôn rồi.”


“Em thuê rồi?” Liên Cảnh Hành cảm thấy cậu đúng là sấm rền gió cuốn, giữa trưa mới nói với anh là muốn thuê nhà, mà bây giờ đã thuê xong luôn rồi! Tốc độ này, đúng là khiến người ta kinh ngạc cảm thán! “Em đúng là, sấm rền gió cuốn mà.”
“Cũng vì căn nhà này thích hợp.”


“Cho nên em sẽ ở khu nhà của Ứng Niên?”
“Đúng vậy, ở ngay tầng dưới.”
“Vậy cũng được, tốt xấu gì cũng có người quen, lỡ như có chuyện gì cũng có người hỗ trợ cho em.”


“Ừ, thế nhưng chuyện này, chỉ có anh và Ứng Niên biết, cho nên anh à, em hy vọng anh không nói chuyện này cho Sở Thành biết, cũng đừng nói với An Nghi.”
“Đương nhiên anh sẽ không nói, nhưng em có từng nghĩ tới, nếu sau này Sở Thành biết được chuyện này, anh ta sẽ nghĩ như thế nào không?”


Anh ấy sẽ không nghĩ ngợi làm gì, vì lúc ấy tụi em đã tách ra rồi.
“Anh ấy sẽ hiểu thôi,” Quý Khinh Chu nói, “Anh à, em biết em đang làm gì, em có chừng mực, anh yên tâm.”


Liên Cảnh Hành không nói gì nữa, lý trí nói cho anh biết, chắc chắn Quý Khinh Chu và Sở Thành đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Quý Khinh Chu không muốn nói, nên anh cũng không ép cậu nữa, Liên Cảnh Hành xoa mày, bất đắc dĩ đáp ứng cậu.


Sở Thành trở về hơi muộn, vì dành thời gian nghỉ cho hôm qua, nên anh đã dồn hết công việc sang ngày hôm nay, bận rộn một hồi, cuối cùng mới về đến nhà. Quý Khinh Chu có để phần cơm cho anh, đồng thời cũng cùng anh ngồi ăn một ít.


Sở Thành nhìn cậu, vô thức nhớ đến chuyện hôm qua, anh từ từ nhấm nuốt, cân nhắc một tháng cuối cùng này, có nên giảm bớt hành động thân mật với Quý Khinh Chu hay không, để khi hai người tách ra cậu sẽ không đến mức không thể tiếp nhận được. Quý Khinh Chu cũng có cùng suy nghĩ như vậy, tối hôm qua cậu không khống chế được cảm xúc, vốn dĩ cậu muốn nghiền ngẫm tình cảm bản thân một chút, nhưng không ngờ lại bị Sở Thành phát hiện.


Đó là cảm xúc cậu phải giấu đi, Sở Thành không nên nhìn thấy, anh thấy được khó tránh khỏi sẽ nghĩ nhiều, cậu đã đáp ứng Sở Thành rằng cậu sẽ không thích anh, cho nên cậu không muốn Sở Thành ý thức được chuyện này.


Hai người với hai mục đích khác nhau, nhưng cả hai đều đang cố tình lẩn tránh đối phương, ai cũng không tiến thêm một bước, vừa khách khí vừa thụ động ở chung với nhau. Chờ đến khi Sở Thành ý thức được dường như Quý Khinh Chu đang cố tình tránh tiếp xúc thân mật với anh, thì 《Một Tấm Thơ Tình》đã chính thức phát sóng, Quý Khinh Chu bắt đầu đi tuyên truyền cho bộ phim này.


Lịch hoạt động của cậu dày đặc, Sở Thành đếm ngày trên lịch, nhìn cậu đi rồi về, về rồi lại đi, bèn nhắc nhở cậu, “Cậu nhớ chừa ngày sinh nhật của cậu ra đấy.”


Quý Khinh Chu cười cười đáp ứng, cậu không có mấy hứng thú về chuyện này, vì dù sao hôm đó cũng là sinh nhật của nguyên chủ, không phải sinh nhật của cậu, thế nên có cũng được mà không có cũng được. Cậu đã từng chờ mong đến ngày sinh nhật không phải của cậu này, nghĩ muốn ở cùng với Sở Thành thêm được một ngày nữa, dù chỉ thêm một ngày nhưng cũng rất tốt, thế nhưng sau đêm hôm đó, cậu đã không còn chờ mong như vậy nữa.


Đêm đó tình yêu của cậu đã chấm dứt, mất đi tình yêu đương nhiên sẽ chẳng còn lưu luyến gì nữa. Quý Khinh Chu vẫn luôn nhớ rõ khi cha mẹ cậu ly hôn, cậu đã hỏi mẹ rằng, “Vì sao cha và mẹ không thể ở bên nhau được nữa?”
Mẹ cậu đã nói, “Bởi vì đã hết duyên phận rồi.”


Cậu không hiểu cho lắm, cậu nỗ lực muốn tạo thật nhiều tình huống lãng mạn cho hai người, muốn hai người tiếp tục bên nhau giống như trước kia, nhưng tất cả đều thất bại, mẹ cậu nắm lấy tay cậu nói, “Cả đời người rất dài, sẽ gặp được rất nhiều người, cũng sẽ gặp được rất nhiều cảm tình, con ngăn không được, cũng chẳng quản nó được. Khi tình yêu đến, nó rất hung mãnh, có lẽ khi con còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, nó đã tiến vào trái tim con rồi, thế nên con cứ thoải mái tiếp nhận nó, thoải mái hưởng thụ tình yêu của con. Nhưng nếu có một ngày, nó phải đi, thì cho dù con có giữ lại, cũng sẽ không có tác dụng, cứ mặc kệ mà cho nó đi thôi, đừng vì nó mà khiến bản thân đau khổ.”


Khi nói những lời này, vẻ mặt của bà yên tĩnh mà bình thản, trong mắt có một tia đau thương, nhưng vẫn không làm mất đi vẻ đẹp ưu nhã của bà.


Quý Khinh Chu vừa nhớ kỹ lời này, vừa trưởng thành, nhìn từng người bởi vì không muốn buông tay, dằn vặt đau khổ biến bản thân thành kẻ mà họ từng ghét. Cậu không muốn như vậy, cậu cảm thấy mẹ cậu nói rất đúng, tình yêu nên làm cho người ta hạnh phúc, chứ không nên là một gánh nặng.


Tình yêu của cậu đến vô cùng vội vàng, ở thời điểm cậu vẫn chưa ý thức được, ở thời điểm gặp mưa sau giờ ngọ, ở thời điểm hoàng hôn tuyết rơi, ở thời điểm đêm đen không thấy vì sao nào, lặng yên xông vào trái tim của cậu. Cậu muốn giữ nó lại, cẩn thận tưới nước, dốc lòng bồi dưỡng, muốn tình yêu trong lòng được đơm hoa. Tuy đóa hoa không lớn, nhưng hương thơm tỏa ra vô cùng ngọt ngào, cho dù hiện tại đã suy tàn, Quý Khinh Chu cũng cảm thấy nó rất mỹ lệ.


Cậu cẩn thận xếp gọn đóa hoa đấy lại, đặt ở tận sâu trong đáy lòng, sau đó mở rộng cửa, để tình yêu rời đi. Nếu Sở Thành thích cậu, cậu sẽ nói ngay cho Sở Thành biết cậu cũng rất thích anh, nhưng nếu Sở Thành không thích cậu, cậu không cần phải tự ép buộc bản thân.


Cậu đã từng có một khoảng thời gian vô cùng vui vẻ, như vậy là đủ rồi.
Quý Khinh Chu chưa bao giờ cầu mong lâu dài, bây giờ cũng vậy.


Cậu đáp ứng Sở Thành xong, liền tiếp tục rời đi xử lý công việc, Sở Thành cảm thấy dường như gần đây cậu có chút thay đổi, nhưng lại nghĩ không ra là cậu thay đổi chỗ nào, anh có thể nhìn ra được Quý Khinh Chu không còn dính lấy anh như trước nữa, nhưng sau đó anh lại cho rằng, có lẽ là vì anh giảm bớt tiếp xúc thân mật với Quý Khinh Chu nên mới thấy như vậy mà thôi. Anh cảm thấy một Quý Khinh Chu như vậy rất xa lạ, anh muốn làm gì đó để thay đổi trạng thái hiện tại, nhưng sau đó lại nghĩ dù sao hai người cũng sắp tách ra rồi, trạng thái như bây giờ, tựa hồ cũng không có gì là không tốt.


Anh nhìn Quý Khinh Chu, hiếm khi có chút do dự sầu lo, ngược lại Quý Khinh Chu không hề có tâm tư này, bởi vì sau khi 《Một Tấm Thơ Tình》được công chiếu, hưởng ứng cực kỳ tốt, lượng chia sẻ và độ thảo luận đề tài đều đang dẫn đầu, ngay cả một tiểu trong suốt mới toanh như Sở Thành chỉ dựa vào diện mạo bản thân cùng hình tượng nhân vật anh đảm nhận, đã kéo theo một đám fan cuồng trên weibo rồi. Quý Khinh Chu mơ hồ cảm giác, sự nghiệp của cậu, có lẽ đã nâng thêm một bước rồi!