Y Nữ Xuân Thu

Chương 59: Phong phi (2)

Dùng lực đẩy các móng vuốt đang khoát lên tay mình của nữ nhân kia ra, Liên Kiều đẩy cửa xông ra, lại bị cỗ kiệu lớn lộng lẫy nguy nga ngoài cửa làm sững sờ.
Ngoài cửa một hàng thái giám, cung nữ đồng loạt quỳ rạp xuống, nói vang dội: "Tham kiến Ngọc phi nương nương, thiên tuế thiên thiên tuế!"


Chán nản bị nhét vào bên trong kiệu, Liên Kiều hiểu mình bị Long Tiêu sắp đặt hết tất cả. Lấy thân phận của nàng, muốn đường hoàng đi vào hậu cung là không có khả năng, vì thế hắn bèn trăm phương ngàn kế an bài cho nàng một thân phận mới. Nữ nhân Cửu Môn Đề Đốc, đủ thể diện a! Thật là làm khó cho dụng tâm lương khổ của hắn! Chỉ là tất cả những điều này đều chỉ vì ham muốn của bản thân hắn mà thôi.


Kiệu lớn tám người khiêng ồn ào gây chú ý, một mạch khiêng vào hoàng cung, trái tim của Liên Kiều cũng một mạch rơi xuống đáy cốc, lẽ nào nàng thật sự không trốn thoát? Cửa cung đều là sâu như biển, trước đây là nhờ Mục Sa Tu Hạ nàng mới có thể chạy thoát, bây giờ nàng phải làm thế nào đây? Mục Sa Tu Hạ sẽ không đến cứu nàng lần thứ hai nữa, bởi vì nàng đã là một người chết! Sự đoạn tuyệt dứt khoát ngày trước, đã tạo nên tình cảnh khốn khó hôm nay, lúc này, nói không hối hận là gạt người.


Chợt phát hiện, lòng nàng căn bản là không thể chứa đựng một nam nhân khác, cho tới nay, trong lòng nàng cũng chỉ có hắn, muốn nàng chấp nhận người nam nhân thứ hai, nàng thà rằng đối mặt với tam thê tứ thϊế͙p͙ của hắn.


Cỗ kiệu dừng lại, Liên Kiều chỉ nghe được tiếng của người bên ngoài ầm ầm quỳ xuống đất cung kính nói: "Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Chiếc giày màu vàng rực chậm rãi bước đến gần, dừng bên ngoài kiệu, Liên Kiều nhìn rất rõ.


Rèm kiệu được một đôi tay thon dài trắng như ngọc, an nhàn nõn nà chậm rãi vén lên, nàng nhìn thấy Long Tiêu một thân long bào, phong lưu phóng khoáng đứng bên ngoài, khóe miệng ẩn cười, thẳng đến đáy mắt.




Nụ cười của hắn làm cả người nàng rét run, hắn nhìn nàng giống như nhìn con mồi trong lồng, nàng bất lực bị giam, không thể chạy trốn!
"Ngọc phi của trẫm, lần đầu gặp mặt!" Hắn mỉm cười chìa tay về phía nàng.


Tay hắn rất đẹp, nhưng nàng không lòng dạ nào thưởng thức, một đôi tay như thế không phải là thứ nàng mong muốn cầm đến.


Bất chấp sự kháng cự của nàng, hắn trực tiếp nắm lấy tay ngọc của nàng, ý cười nơi đáy mắt càng đậm, cảm giác mềm mại không xương tốt đẹp như hắn đã tưởng tượng qua vô số lần.


Lực trên tay hắn tăng thêm, ép buộc kéo nàng ra khỏi cửa kiệu, đột nhiên cúi người xuống bên tai nàng ôn nhu nói: "Từ hôm nay, ngươi chính là Ngọc phi của trẫm!"


Mắt phượng vừa lóe, Long Tiêu liền lạnh lùng hạ lệnh: "Ngọc phi của trẫm, các ngươi đều phải hầu hạ chu đáo, kẻ nào thất lễ, kẻ nào lắm lời, trẫm sẽ không khoan dung!"
Tất cả mọi người quỳ xuống: "Ngọc phi nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!"


Long Tiêu hài lòng nhìn đám người đang quỳ, tâm tình tốt hiếm có mà ôm eo nhỏ của Liên Kiều, xoay người nàng, chỉ vào một tòa cung điện lộng lẫy phía trước nói: "Nơi này vốn là Sướng Xuân Uyển, bây giờ đổi tên thành Ngọc Kiều Điện, ban cho Ngọc phi!"


Liên Kiều từ đầu đến cuối không lòng dạ nào thưởng thức, một lòng chỉ nghĩ đến nên làm thế nào thoát khỏi nam nhân trước mặt.
Mỉm cười, hắn điểm nhẹ chóp mũi nàng, nàng cả kinh, hoảng loạn giương mắt nhìn lại hắn.


"Ngọc phi, ngươi thất thần đấy!" Hắn thầm thấp giọng trách cứ, nhưng có thể cảm nhận sự sủng nịnh trong giọng nói của hắn.


Sự không phản ứng gì của nàng nằm trong dự đoán của hắn, chẳng hề tức giận, hắn có thể tạm thời bỏ qua cho nàng, dù sao thì cái hắn có chính là thời gian cùng nàng chơi loại trò chơi mèo vờn chuột này, nàng không trốn thoát lưới tình thăm thẳm mà hắn vì nàng bày bố.


"Ngọc phi cũng đã mệt rồi, tạm nghỉ ngơi một chút, buổi tối trẫm lại đến thăm ngươi!" Vừa nói xong lại hôn lên trán nàng.
Buông nàng ra, mỉm cười, phóng khoáng rời đi, bóng dáng vàng rực cùng khí thế khoáng đạt kia, đó là sự kiêu hãnh của đế vương.


Sau khi Long Tiêu đi, những thái giám cung nữ kia quả nhiên đều ân cần, vây quanh nàng không ngừng hỏi han, điểm tâm, dùng bữa gọi rồi lại bỏ, bỏ rồi lại gọi. Cố gắng làm nàng vui vẻ, vừa lòng, dù sao thì Hoàng Thượng rất xem trọng vị quý phi nương nương này, không được thất lễ, nếu không sẽ phải rơi đầu.


Mọi người thấy Liên Kiều đã ngủ, không dám quấy rầy, mấy cung nữ túc trực hầu hạ ở bên giường, những người khác canh giữ bên ngoài.


Chỉ lát sau, nàng đã ngủ mệ mệt, rối rắm, sợ hãi, thương tâm, lo lắng liên tiếp mấy ngày khiến nàng gần như không ngủ ngon. Bây giờ, tuy rằng đi vào hang hổ, nhưng mà, chuyện nên đến thì muốn trốn cũng không được, ôm quyết tâm sẽ chết, ngược lại nàng ngủ rất bình thản. Ngủ thẳng đến khi nắng xuống trăng lên, Long Tiêu đi đến tẩm cung của nàng cũng còn chưa tỉnh.


"Các ngươi nói nương nương từ lúc trẫm rời khỏi thì đi ngủ, cho tới bây giờ vẫn chưa tỉnh sao?" Một đôi mắt phượng long lanh ánh sắc, nhưng ẩn hiện hàn ý.
"Hồi Hoàng thượng, nương nương đúng là ngủ say đến bây giờ cũng không hề tỉnh lại!" Hai tiểu cung nữ bẩm báo chi tiết.


Mắt lạnh chợt lóe, hắn nhẹ nhàng nói: "Người đâu, lôi hai tên nô tài này ra ngoài phạt năm mươi đại bản!"


"Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng......" Hai tiểu cung nữ sợ đến xụi lơ trên đất, không biết vì sao đột nhiên tai vạ lại đến, năm mươi đại bản? Đánh xong mạng còn đâu nữa!


Mày nhíu lại, thái giám ngoài cửa ba chân bốn cẳng lôi hai cung nữ ra ngoài, trước khi đóng cửa lại nghe thấy hoàng đế lạnh giọng: "Chuyện của Ngọc phi chính là chuyện của trẫm, có chuyện gì đều phải bẩm báo với trẫm, phải nhớ kỹ cho trẫm!"


Ánh mắt chuyển đi, nhìn thấy dáng vẻ tuyệt sắc ngủ say trên giường, đường nét lạnh lùng cứng cỏi trên mặt bỗng chốc trở nên mềm mại, ánh sáng trong đôi mắt cũng không còn sắc bén nữa, tình ý ẩn giấu tràn đầy mà đứng nhìn mỗi một chút nét đẹp của nàng.


"Ngọc phi của trẫm——" hắn thở dài nhẹ than, hài lòng nhìn thấy nàng ngủ ở hoàng cung của hắn, nghỉ lại ở chỗ hắn an bài vì nàng.


Khóe môi chợt cong lên, không khỏi nhớ lại những chuyện đã qua. Lần đầu gặp mặt ở Y quán, nàng lạnh lùng mà xa cách, lần thứ hai gặp lại ở hoàng cung Cách Tát, nàng tinh tường lại thờ ơ, gặp nhau lần nữa ở Đại Lương, nàng ngoan độc lại sâu cay! Mỗi một chuyện nàng đều mãnh liệt thu hút hắn như thế, hắn không thể kháng cự, vô lực thoát khỏi. Tựa như nghiện hút thuốc phiện, phải, nàng có thể khiến con người ta nghiện! Giống như Đổng Phóng, biết rõ nàng chết người, vẫn là thiêu thân lao đầu vào lửa!


Hiện tại, hắn đối với nàng cũng như thế. Tuy rằng thái hậu hạ lệnh phải giết ngay không cần hỏi, hắn lại chỉ muốn giết Mục Sa Tu Hạ, tên nam nhân chiếm được trái tim nàng kia, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ tổn thương nàng một chút nào. Cho đến nay nàng là nữ nhân đầu tiên, cũng là nữ nhân duy nhất khiến hắn động lòng. Hắn sẽ không buông nàng ra!


Chậm rãi bước đến bên giường, ngồi trên mép giường, đưa tay nắm lấy tay ngọc của nàng, chạm vào bên môi khẽ hôn. Thật tốt! Có thể hòa thuận ở bên với nàng như vậy thật sự quá tốt, đây là cảnh tượng hắn đã tưởng tượng biết bao nhiêu lần, rốt cuộc đã thực hiện được, cuối cùng nàng sẽ thuộc về hắn, giống như ngôi vua của hắn vậy, đến cuối cùng vẫn là của hắn.


Hai nô tài kia thật đáng giận, không đến thông báo, lại khiến hắn bỏ lỡ thời khắc tuyệt đẹp thưởng thức vẻ mặt nàng khi ngủ, đáng chết!


"Ư——" nàng ưm một tiếng. Long Tiêu tưởng rằng nàng đã tỉnh, tập trung nhìn kỹ, phát hiện nàng đá chăn lại ngủ tiếp, cười khẽ, thì ra nàng lúc ngủ, lại cũng có mặt trẻ con như thế, thật đáng yêu!


Nhịn không được cúi đầu xuống, hôn lên khóe môi của nàng, vươn đầu lưỡi tỷ mỉ lướt theo hình dáng môi nàng, cảm giác non mềm làm cổ họng hắn căng lên, bụng dưới khô nóng một trận, một cơn tê dại từ cuối xương sống nhanh chóng dâng lên, khiến hắn than nhẹ ra tiếng.


Vốn định chỉ lướt qua rồi dừng lại, không muốn quấy nhiễu giấc ngủ ngon của nàng, lại lần nữa đoạt lấy sự ngọt ngào của nàng, làm cho nụ hôn dần sâu, nàng thật ngon, thật thơm!


Bị hôn đến không thể hô hấp, Liên Kiều vô thức khẽ mở môi anh đào, lại làm cho một cái lưỡi to nhân trống trải mà vào, dây dưa sự trơn mềm của nàng.


Không thích thứ cảm giác bị xâm phạm này, đó không phải hương vị của hắn, nàng cự tuyệt tiếp nhận! Gấp rút mở đôi mi thanh tú, nàng đưa tay ngăn lồng ngực của Long Tiêu, kháng cự hắn xâm nhập. Chậm rãi mở đôi mắt mờ mờ, nàng nhìn thấy một đôi mắt phượng đầy lửa.


Kinh hoảng. Cắn xuống một cái, nàng ngửi thấy một hơi tanh ngọt, nhưng vẫn không được thả ra, hắn vẫn điên cuồng bá chiếm hút lấy lưỡi của nàng, dù cho tia máu từ miệng hắn đã chảy xuống.


Nàng sợ hãi, sự điên cuồng nơi đáy mắt nam nhân này làm nàng sợ hãi! Sự sợ hãi rõ ràng, nhưng nàng hiểu bản thân không muốn thỏa hiệp.
Rốt cuộc hắn dần buông môi nàng ra, tiếp tục hướng đến nơi cổ nàng, chịu đựng cảm giác nhục nhã nặng mề, nàng lạnh lùng nói: "Buông ra!"


Hắn không phản ứng gì, đã bắt đầu cởi quần áo của nàng, "Xoạt ——" nàng nghe thấy tiếng quần áo bị xé rách.
"Không cắn được lưỡi của ngươi, ít nhất có thể cắn đứt lưỡi của chính mình!" ngăn nỗi sợ trong lòng, nàng cố giữ bình tĩnh mà nói.


Cái đầu đang bừa bãi trước ngực nàng rốt cuộc dừng lại, hắn ngẩng đầu, thở dốc nhìn nàng, đáy mắt là sự không thỏa mãn rõ rệt. Chỉ là lời của nàng làm hắn dừng lại, vì, hắn biết nàng nói được làm được.


Khóe miệng nhếch lên, lửa trong mắt hắn, ý cười bên môi, khóe môi chảy máu, hợp thành một bộ dạng tà ác, sự mê hoặc chết người giữa máu tanh và tuấn tú.


"Ngọc phi, từ bỏ sự giãy dụa vô nghĩa của ngươi đi! Ngươi là của trẫm, vĩnh viễn cũng là của trẫm, cả đời này ngươi cũng không trốn thoát!"


"Ta không yêu ngươi, ở trong lòng ta ngươi không đáng một đồng, đế vương thì thế nào, thứ ta không xem trọng, thì nhìn cũng như một chiếc giày rách mà thôi!" Nàng lạnh nhạt nói.


Có một tích tắc hắn tức giận, nhưng vẻn vẹn trong tích tắc, rất nhanh trấn áp cơn giận của mình, hắn biết nàng đang kích động hắn, nàng cố ý. Nữ nhân này suy tính rất giỏi, Đổng Phóng không phải đối thủ của nàng, chỉ có hắn đủ kiên nhẫn và lực lượng tương xứng thuần phục nàng. Một ngày nào đó, nàng sẽ cúi thấp cái đầu cao ngạo kia xuống, tình ý triền mien mà rúc vào trong ngực hắn, khẩn cầu nhiệt tình của hắn.


Đêm nay, hắn không chạm vào nàng, ôm nàng ngủ, cho đến bình minh!