Y Nữ Xuân Thu

Chương 71: Viễn chinh

Hiện giờ tuy rằng Liên Kiều là hoàng hậu cao quý của một nước, nhưng nàng lại không hề vui vẻ. Cuộc sống có cẩm y ngọc thực, nô bộc thành đàn đương nhiên rất tốt, nhưng trượng phu của nàng thì không thể như trước lúc nào cũng chăm sóc ở bên cạnh nàng. Chờ mỗi khi nàng đi vào giấc ngủ, hắn mới nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh nàng, nhưng tới sáng ra hắn lại phải rời đi sớm. Tân hoàng đăng cơ tất nhiên có rất nhiều công việc chờ hắn đi xử lý, chiếu lệnh chưa ban xong, chính sự chưa sắp xếp ổn thỏa. Đế vương cũng có rất nhiều ràng buộc bất đắc dĩ của đế vương, nàng hiểu rõ, nhưng không thể nào thấy thoải mái.


Người ta nói khi mang thai thì nữ nhân tính tình sẽ rất khó chịu, trở thành hỉ nộ vô thường, nhưng trong lòng Liên Kiều lại biết rõ, nàng không phải đứa bé ba tuổi, mà là một người trưởng thành có suy nghĩ chín chắn, hơn nữa còn là hoàng hậu Cách Tát, cho nên nàng nhất định phải khống chế tính tình mình thật tốt. Chẳng qua đằng sau hình tượng bình tĩnh này, nội tâm nàng sẽ cảm thấy cô độc, bởi vì nàng cũng chỉ là một người phụ nữ.


Sờ lên bụng mình, chỗ đó đã hơi gồ lên, ba tháng rồi mà! Không biết sẽ là con trai hay con gái. Mỗi khi đến giờ phút này, nàng mới lộ ra chút ý cười.
"Hoàng thượng giá đáo!"
Hơi chút kinh ngạc, giờ này hắn hẳn phải ở điện Thừa Phong xử lý quốc sự, sao lại hồi cung?


Đứng dậy ra ngoài nghênh đón, vừa định nhấc làn váy chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, cánh tay đã được Mục Sa Tu Hạ đỡ lấy, ôm lấy thắt lưng nàng, hắn không vui thấp giọng trách cứ.
"Đã nói bao nhiêu lần rồi, bên trong tẩm cung không được quỳ lạy ta, sao lại không chịu nhớ!"


Hắn hơi hơi tức giận làm nàng uất ức, nam nhân này nha, đăng cơ trở thành hoàng đế vậy mà ở trước mặt nàng vẫn như trước không nhớ phải tự xưng là “Trẫm”, trí nhớ cũng không tốt hơn đâu! Nếu mấy lão thần tử cổ hủ kia mà biết, chỉ sợ phải chịu chê trách thôi!


Nhớ ngày đó trên lễ đăng cơ, chuyện hắn phi thân ôm nàng lên đài đã bị các đại thần lấy ra nói đến lần thứ n, mãi đến khi chọc phải lông Mục Sa Tu Hạ, đánh cho vị đại thần luôn nói mãi chuyện này bốn mươi đại bản mới chịu bỏ qua, đám quần thần cũng sợ tới mức tất cả không dám lên tiếng, đó về sau phải biết rằng, phàm là liên quan đến chuyện của hoàng hậu nương nương thì phải suy nghĩ lo lắng trước xem có phải là có thể nói ra trước mặt thánh giá hay không. Đáng thương nha, lão thần bị đánh kia đã hơn sáu mươi tuổi, xương cốt già nua, làm sao mà chịu được bốn mươi đại bản? Nếu không phải người chấp hành hình phạt đã thủ hạ lưu tình, sợ là đã sớm đi đời nhà ma.




Cười giúp hắn cởi áo choàng xuống, dịu dàng nói: "Quốc sự đã xử lý xong hết rồi sao? Sao trở về cung sớm như vậy?"


Ôm nàng vào lòng, tựa đầu vào hõm vai nàng, hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Quốc sự nào có xử lý cho hết? Nếu đã làm không xong, gác lại một chút cũng không sao, nhưng lại lạnh nhạt với hoàng hậu của ta, trong lòng ta áy náy."


Nhẹ nhàng níu chặt vạt áo hắn, nàng giả vờ giận dỗi: "Áy náy? Từ khi nào thì trở nên xa lạ với ta như vậy rồi?"
"Hừ hừ hừ......" Tiếng cười nhỏ nhẹ bật ra từ cổ họng, làm rung động lồng ngực.


"Hoàng hậu thật sự rất hiểu lòng người!" Hắn dịu dàng mà chặt chẽ hôn lên môi nàng, từng đợt từng đợt nhè nhẹ, tầng tầng bao phủ, bàn tay to chạm qua trước ngực đầy đặn của nàng, rồi đến gồ bụng hơi lên cao, trong lòng trở nên kích động, hôn càng sâu......


Vài ngày sau đó, Mục Sa Tu Hạ luôn tranh thủ thời gian còn sớm quay lại tẩm cung làm bạn với Liên Kiều, điều này khiến trong lòng Liên Kiều vui mừng nhưng cũng làm nàng sinh ra một chút nghi ngờ. Chiếu theo lý mà nói thì hắn không nên như vậy a!


Được Mục Sa Tu Hạ nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, Liên Kiều bất an cọ quậy, hắn lập tức cảm giác được, kiểm tra thân thể nàng: "Không thoải mái sao?" Gần đây Liên Kiều bắt đầu nôn nghén, cái gì cũng không ăn được, làm hắn lo lắng lại đau lòng, lại không thể dùng sức mạnh, không giúp được gì, chỉ đành ôm nàng như vậy, không biết là đang an ủi nàng hay là đang an ủi chính bản thân mình.


Nhẹ dụi dụi đầu, chôn mặt vào trong vòm ngực rắn chắc của hắn, hít lấy hơi thở dương cương của hắn, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì!"
Nghe thấy nàng đáp lại, hắn mới dần dần buông lỏng tâm trạng, nằm xuống giường, cánh tay vẫn như trước ôm chặt nàng.


"Hạ…" Nàng nhíu mi, rốt cục đành hỏi ra miệng, "Chàng có phải có chuyện gì giấu ta không?"
Cánh tay hơi hơi chấn động, hắn liền cúi đầu nhìn nàng, không vui: "Kẻ nào nói nhảm nhí bên tai nàng?"
Nàng nở nụ cười, biểu hiện của hắn đã không cần nhiều lời.


"Hiện giờ còn cần ai nói gì với ta sao?" Nàng cười đến chua xót, trách hắn giấu diếm.


Nhìn thê tử trong lòng mình, mỉm cười, nàng rất mẫn cảm thông minh, sao hắn có thể giấu diếm được nàng? Huống hồ chuyện này muốn giấu giếm cũng không giấu được, cuối cùng cũng phải biết. Chẳng qua hắn không mong muốn nàng biết quá sớm, biết trễ một ngày thì có thêm một ngày thoải mái, hắn không muốn nàng vì thế mà lo lắng.


"Liên nhi, ta đúng là có chuyện giấu nàng, qua vài ngày nữa mới nói cho nàng biết được không?" Hôn vành tai nàng, ngửi mùi hương trên tóc nàng, hắn tham luyến giờ phút tốt đẹp này.
"Được!" Hắn đã không muốn nói, nàng cũng không bắt buộc, hắn nguyện ý nói, tự nhiên sẽ nói cho nàng biết.


Bảy ngày sau.
"Nương nương, Cát Cát cầu kiến!" Đức Đức khom người nói.
"Tuyên!" Liên Kiều nhìn vào gương đồng sửa sang lại trang dung, điều nên đến thì sẽ đến.


Cát Cát cung kính đi vào, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính nói: "Nô tài khấu kiến hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế!"


"Chuyện gì? Đứng lên trả lời!" Vấn sợi tóc cuối cùng luồn vào trong mũ phượng, nàng lạnh nhạt liếc mắt nhìn Cát Cát đang quỳ gối giữa cung điện, cuối cùng hắn cũng muốn nói cho nàng sao?


"Tạ nương nương!" Cát Cát mặc dù đã đứng lên, nhưng thân mình vẫn gập lại như trước, "Hồi bẩm nương nương, hoàng thượng mời nương nương thay trang phục xong rồi tới cửa cung đưa giá! Đây là thủ dụ của hoàng thượng." Lập tức rút từ trong tay áo ra một tờ giấy có lời ghi chép.


Liếc mắt nhìn thủ dụ trong tay hắn, Liên Kiều không có đi lấy, mà trực tiếp đứng dậy nói: "Hiện tại chuẩn bị đi thôi!" Đã sớm đoán được dụng ý của hắn, hắn phải đi, nhưng không muốn nói cho nàng quá sớm, chắc là lo sợ nàng không nỡ! Đồ ngốc này!


Kim kiệu xa hoa rộng rãi đỗ ở ngoài cửa cung, mành kiệu xốc lên, gió lạnh lùa vào, thổi vào một đám lá khô. Từ bên trong thân kiệu, một đôi giày nhỏ thêu chỉ vàng giẫm lên phiến lá khô, tạo ra tiếng kêu "Răng rắc" giòn vang.


Liên Kiều mặc một bộ trang phục lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp bước ra từ trong kiệu, ngước mắt nhìn lại, thấy một đội quân khí thế hùng tráng xếp hàng chỉnh tề cùng với tinh thần hăng hái đứng dưới tường cung điện, kéo dài tới vài dặm, nhìn không tới điểm đầu.


Cửa cung, trên con ngựa màu đen cao to, Mục Sa Tu Hạ mặc quân phục, áo giáp màu đen dưới ánh mặt trời mùa thu phát ra ánh sáng chói lòa, gió thu ào ào, thổi bay áo choàng nhung đen của hắn quấn theo vài sợi tóc màu bạc, một đen một trắng giao nhau tạo thành ánh sáng hòa quyện, cương dương hiển hách xinh đẹp, cuồng ngạo giữa dòng nước chảy đa tình.


Nàng nhìn hắn, cứ bình tĩnh như vậy, si ngốc nhìn hắn, nam nhân trong mắt nàng đẹp như thiên thần lại chính là trượng phu của nàng!
"Thần thϊế͙p͙ khấu kiến hoàng thượng!" Nàng cam tâm tình nguyện quỳ xuống.


Giờ khắc này, hắn nhận cái quỳ lạy của nàng, biết rằng đó không phải sợ hãi thân phận của hắn, mà là một nữ nhân, một thê tử mang một phần chúc phúc, một phần chờ đợi, một phần khát vọng cho trượng phu của mình.
Xoay người xuống ngựa, nâng nàng đứng dậy, hắn mỉm cười nhìn nàng: "Ta phải xuất chinh!"


Nàng nhìn hắn, đáy mắt có lưu luyến, nhưng cũng không giữ lại: "Bảo trọng, ta và con chờ chàng trở về!"
Hắn nhíu mày, có hơi không thể tin nàng lại có thể bình tĩnh như thế.


Nàng cười đến quyến rũ, đã sớm biết rồi, bình định thế lực Phiên quốc là việc phải làm, chỉ là vấn đề sớm hay muộn, nếu như hiện giờ mọi việc trong nước đã được an bài thỏa đáng, hắn đương nhiên phải đi rồi. Nhưng hắn không nói, luôn không nói cho nàng, nàng cũng làm bộ như không biết, ý tốt của hắn, sự không đành lòng của hắn, nàng sao lại không biết?


Nhìn nàng cười, hắn đã hiểu rõ, nàng là thê tử của hắn a! Hắn làm sao có thể giấu diếm được nàng?
"Nàng, cũng phải bảo trọng!" Đôi mắt từ trước đến nay luôn tự tin kiêu ngạo giờ phút này cũng tràn ngập u buồn và lưu luyến.


"Nhất định!" Nàng cho hắn câu trả lời khẳng định, "Ta nhất định sẽ khỏe mạnh bình an, đứa nhỏ cũng sẽ như vậy!"
Không yêu cầu hắn phải sớm ngày trở về, nàng không đặt ra kỳ hạn cho hắn, hắn là người có đại nghiệp, không nên trói buộc hắn a!


Nhìn nàng, lại thở dài ôm nàng vào trong lòng, trước cửa cung, trước mặt cả triều thần văn võ, trước mặt mười vạn đại quân, dưới trời xanh mây trắng, hắn thâm tình hôn lên nàng. Nếu có thể, hắn thật sự không muốn rời khỏi nàng vào lúc này, nàng còn đang mang thai! Chỉ là hắn thân bất do kỷ trọng trách trên vai không phải hắn nói buông là có thể buông.


"Phải nhớ ta!" Hắn vẫn trên môi nàng mà khàn giọng dặn dò, bá đạo đã rời đi rồi mà vẫn muốn chiếm cứ tâm tình nàng.
"Ừ!" Nàng ngượng ngùng đáp nhẹ, nhiều người nhìn như vậy, nàng thật sự không còn mặt mũi nào mà biểu diễn ân ái trước mặt mọi người.


Hai gò má nàng đỏ hồng, ánh mắt xấu hổ lại lo lắng, làm hắn không có cách nào rời tầm mắt, hồi lâu mới nói: "Binh bộ tư thừa Mông Cách có thể tin!"
Nàng ngước mắt nhìn hắn, khẽ hé môi đỏ: "Được!"


Cuối cùng đành lưu luyến buông nàng ra, xoay người lên ngựa, ánh mắt chăm chú nhìn nàng, hắn hứa hẹn với nàng: "Rất nhanh! Chờ ta!"


Dùng hết sức lực nở nụ cười tự cho là xinh đẹp nhất, vì hắn đưa tiễn. Hắn thâm tình nhìn về phía nàng, sau đó dứt khoát ghìm dây cương quay đầu ngựa, bắt buộc bản thân không được nhìn thêm lần nữa, hét lớn: "Xuất phát!"


Nàng vẫn mỉm cười nhìn theo hắn như trước, mặc dù hắn nhìn không thấy, mặc dù hắn không quay đầu lại nhìn lấy một lần, nàng trước sau vẫn treo nụ cười trên khóe môi, đông cứng…
Cho đến khi chất lỏng mặn chát kia chảy vào trong miệng, vị cay đắng là sự nhớ thương của nàng!