Chương 54: Bà Xã Thật Thiếu Thao!

Bàn tay nóng rực của Phó Dụ xoa bụng Hạ Quý, giống như cô thực sự đã có tiểu bảo bảo vậy.
“Không được sờ!” Hạ Quý đẩy tay cậu, thế nào cũng đẩy không ra.
Không chỉ có thể, Phó Dụ còn đè xuống bụng nhỏ của cô.
“Mau sờ côn th*t của anh.
” Phó Dụ cười tà nói.


Khuôn mặt Hạ Quý đỏ bừng không dám nhìn, người này đúng là cái gì cũng dám nói!
côn th*t Phó Dụ chọc ra rút vào bên dưới, Hạ Quý mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng côn th*t phồng lên trong bụng, Phó Dụ đưa tay đè xuống, côn th*t bị cắn tới càng chặt.


“A…” Phó Dụ hít một hơi, thiếu chút nữa đã bị ép bắn, nhưng mà cảm giác này vô cùng tốt.
“Cắn anh? Hửm?” Sau khi bình tĩnh, Phó Dụ đánh vào mông cô một cái.
Hạ Quý hoảng sợ, tiểu huyệt lại lần nữa cắn chặt côn th*t.


“Bà xã thật thiếu thao! Tiểu huyệt tham ăn như vậy, anh sẽ khiến em ăn no!”
Phó Dụ bóp eo Hạ Quý, tàn nhẫn tiến vào
“Chậm thôi… a… chậm… Phó Dụ…” Tiếng rên rỉ bị đâm phá thành mảnh nhỏ, mà Phó Dụ căn bản không nghe được, chỉ muốn một lòng thao cô.


Hạ Quý còn cảm thấy bên dưới nóng rát phát đau, lúc Phó Dụ nhanh chóng ra vào, tiểu huyệt cũng như ch.ết lặng.
Cuối cùng chỉ có tiếng rên rỉ đứt quãng của Hạ Quý, hai chân cũng không kẹp lấy eo cậu nữa, tay cũng buông thõng xuống bàn.


“A…” Cuối cùng cả người Phó Dụ căng chặt, gầm nhẹ một tiếng, Hạ Quý cảm giác côn th*t trong thân thể nảy một cái, một cỗ lửa nóng phun ra, nóng hổi.
Cả người Phó Dụ toàn là mồ hôi, ôm Hạ Quý cũng đã ướt đẫm, để cô nghỉ ngơi một lát mới ngồi dậy, rút côn th*t ra khỏi huyệt nhỏ.




Phòng học hẻo lánh chỉ có quạt điện cũ nát, không có một chút gió mát nào.
Vì để không ai phát hiện nên cửa phòng đóng chặt, hai người bên trong nóng bức không thôi.


Phó Dụ lấy từ trong ba lô ra khăn giấy, thu thập cô mình một chút, dùng đồng phục vừa cởi ra lau mồ hôi trên người, rồi thay bộ quần áo lúc đầu mặc tới trường.
Thu thập xong chính bản thân, Phó Dụ bắt đầu lau người giúp Hạ Quý.


Tỉ mỉ dùng khăn giấy lau tiểu huyệt cho Hạ Quý, nhưng vì cậu bắn tới ba lần, cũng rất nhiều nên lau thế nào cũng không sạch nổi.
Cuối cùng, Phó Dụ không còn biện pháp, chỉ có thể đặt khăn giấy ở huyệt khẩu, mặc qυầи ɭót vào giúp cô.
Dùng đồng phục lau mồ hôi cho cô, giúp cô mặc quần áo.


“Anh đưa em về.
” Phó Dụ đeo ba lô của hai người, đỡ Hạ Quý ra ngoài.
Sau khi đóng cửa phòng tự học, xác nhận bên ngoài không có người nhìn thấy, Phó Dụ ôm Hạ Quý theo kiểu công chúa rời khỏi.


Sáng sớm 9 giờ họ tới trường điền nguyện vọng, chụp ảnh xong đã là giữa trưa, Phó Dụ còn lôi kéo Hạ Quý làm ba lần, lúc này cũng đã gần 3 giờ chiều.
Cũng may lúc này học sinh đều ở lớp, học sinh điền nguyện vọng cũng ở phòng thầy cô, không có ai đi lại bên ngoài.


Cho nên, thời điểm Phó Dụ ôm Hạ Quý tới cổng trường cũng chỉ gặp bác bảo vệ.
“Hai đứa làm sao vậy?”
Bác bảo vệ cũng biết hôm nay có học sinh quay về điền nguyện vọng, cũng mặc kệ chuyện bọn họ không mặc đồng phục.


“Bọn cháu điền xong nguyện vọng, cậu ấy bị cảm nắng, cháu phải đưa cậu ấy về nghỉ ngơi.
” Mặt Phó Dụ không đổi sắc nói.
Bác bảo vệ cũng không hoài nghi, còn dặn dò Phó Dụ chăm sóc cô thật tốt.
Toàn bộ quá trình Hạ Quý đều giả ch.ết, sợ bị bác bảo vệ nhìn ra điều gì.


Phó Dụ ôm Hạ Quý vào xe taxi, cười trầm thấp.
“Cười gì mà cười?” Hạ Quý hung dữ trừng cậu, cô bị thế là vì ai?
“Hạ Hạ, em thật đáng yêu!” Phó Dụ ôm cô cười không ngừng.
Hạ Quý chôn mặt trong lồng ngực cậu, lồng ngực chấn động làm cô cũng run rẩy theo.


“Cười ch.ết anh đi!” Hạ Quý thẹn quá hóa giận đấm Phó Dụ vài cái.
Phó Dụ đưa Hạ Quý đến cửa nhà, cô trực tiếp đóng cửa không cho cậu vào trong, thiếu chút nữa đâm vào chóp mũi Phó Dụ.
Cậu sờ mũi, xong rồi, tiêu rồi, chọc cô vợ nhỏ tức giận rồi!






Truyện liên quan