Chương 3: Nếu như tớ nói, tớ muốn cậu ở lại thì cậu sẽ ở lại chứ?

Go Eun Bi đến trường trong một tâm trạng phấn khởi. Cô bé theo học ở trường Sekang đã được hai tuần, mọi người ở đây đều đối đãi với Eun Bi rất tốt. Nhất là Cha Song Joo.
"Hey! Đi học sớm thế?" - Vừa nghĩ đến thì Song Joo đã xuất hiện ngay sau lưng Eun Bi, đưa một tay kẹp cổ cô bé.


Eun Bi mỉm cười nhìn Song Joo, cả hai cùng nhau bước vào lớp 3E. Như một thói quen, Go Eun Bi liếc mắt nhìn vào chỗ ngồi của Han Yi An. Giờ này mà còn chưa đến trường, có lẽ hôm nay cậu ta sẽ nghỉ học.
Khi Eun Bi vừa ngồi xuống ghế thì điện thoại lại có tin nhắn mới. Cô bé mở máy, là tin nhắn của Tae Kwang:
"Sân thượng!"


Go Eun Bi ngạc nhiên, cái tên này lại tính làm loạn gì nữa đây nhỉ?


Trên sân thượng, Tae Kwang đứng hướng nhìn xuống sân trường. Cậu ta đã học ở đây ba năm, ban đầu là do bố miễn cưỡng, bây giờ lại là do bản thân vô cùng lưu luyến nơi này. Nhưng dường như sự lưu luyến không là gì đối với sự chán nản hiện tại. Khi mà bố cậu cưới thêm vợ kế, cũng đúng thôi, mẹ cũng đã tái hôn nhiều lần thì tại sao bố lại không có quyền đi bước nữa? Nhưng Tae Kwang vẫn không thể chấp nhận được một thành viên mới trong gia đình mình. Nghĩ vậy, cậu liền muốn đi du học.


Nhưng khi điền vào mẫu đơn đăng kí, lại có bao nhiêu sự không nỡ níu chân Tae Kwang lại. Không nỡ rời ra người bố vừa mới làm hòa chưa được bao lâu, không nỡ rời xa quê hương đã gắn bó suốt những năm tháng thanh xuân và cuối cùng là không nỡ rời xa một người mà cậu xem là quan trọng như một người thân.


Go Eun Bi đứng nhìn bóng lưng Tae Kwang, nhìn từ xa như vậy, trông cậu ta điềm tĩnh và trưởng thành biết bao nhiêu. Dường như Tae Kwang đã thay đổi rất nhiều, không còn là cậu chàng thích nổi loạn trong ấn tượng của Eun Bi nữa. Lúc này Tae Kwang trông điềm tĩnh và trầm lắng đến lạ lùng, khiến Go Eun Bi lo sợ không dám tiến đến gần.




Sau mấy phút đứng nhìn Tae Kwang như vậy, cuối cùng Go Eun Bi cũng lên tiếng:
"Này Gong Tae Kwang!"


Tae Kwang quay đầu lại nhìn Go Eun Bi, đôi mắt xếch của cậu ta khẽ nhướng lên, khuôn miệng rộng nở một nụ cười tươi tắn. Nhưng sao trông nó thật gượng gạo và khó hiểu. Go Eun Bi không hiểu tại sao hôm nay cảm giác của cô về Tae Kwang lại lạ như vậy, dường như linh cảm báo trước cho Eun Bi một điều không lành.


"Gọi tớ lên đây làm gì?" - Go Eun Bi hỏi.


Gong Tae Kwang không trả lời ngay mà đi lại chỗ bàn kê ngay sân thượng, thong thả ngồi xuống. Bên cạnh cậu ta chính là mẫu đơn đăng kí đi du học, Tae Kwang đắn đo mãi cũng không biết nên ra đi hay ở lại. Trong giây phút khó khăn như vậy, trong đầu cậu lại hiện lên hình ảnh của Go Eun Bi.


"Tớ định đi du học." - Tae Kwang chậm rãi nói, vừa nói vừa giơ tờ mẫu đơn đăng kí lên cho Eun Bi xem.
Go Eun Bi ngạc nhiên nhìn Tae Kwang, cô bé nói:
"Cậu đừng đùa như thế!"
"Cậu không tin thì lại đây mà xem!" - Gong Tae Kwang trả lời.


Eun Bi đi lại, nhận lấy tờ mẫu đơn từ tay Tae Kwang, đúng là mẫu đơn đăng kí đi du học, thời gian là ba năm. Trong phút chốc, Eun Bi lại hiểu được cảm giác của Yi An vào tối hôm đó, chính là sự đau lòng khi phải rời xa người bạn thân nhất của mình. Chính là sự không nỡ khi phải nói lời chia tay. Chính là sự xót xa khi không được gặp lại người mà mình từng gặp mỗi ngày.


Trong lúc này, Go Eun Bi dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nói gì. Tae Kwang cứ nhìn Eun Bi với ánh mắt hi vọng, dường như nếu cô bé bảo cậu ở lại thì cậu sẽ ở lại thật. Vì thật ra trong lòng Tae Kwang không muốn rời đi, chỉ là không tìm thấy một lí do nào để ở lại mà thôi.


"Cậu đã suy nghĩ kĩ chưa?" - Sau một hồi yên lặng, cuối cùng Go Eun Bi cũng lên tiếng.
Tae Kwang thở hắt ra một hơi, sự hi vọng trong đáy mắt cậu biến mất. Cậu ta nói bằng giọng không mấy nhiệt tình:


"Tớ đã nghĩ kĩ rồi. Dù sao ở đây cũng không có ai rảnh rỗi mà quan tâm tớ, thà rằng đi xa thật xa để không phải khiến người ta ngứa mắt thì tốt hơn!"
Go Eun Bi nghĩ trong lòng: "Không phải còn có tớ sao?". Nhưng tuyệt nhiên cô bé không hề nói ra miệng, chỉ lặng lẽ gật đầu.


"Tớ đi rồi, không có ai bảo vệ cậu nữa đâu, nên đừng có yếu đuối nữa đấy!" - Gong Tae Kwang nói, dường như cậu ta đang cố lấy lại không khí bình thường giữa hai người.


"Bây giờ tớ đâu cần người bảo vệ nữa!" - Go Eun Bi nói, dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi kia mà - "Cậu phải cố gắng học cho tốt nhé, giữ gìn sức khỏe, đừng có ham chơi quá đấy!"
Gong Tae Kwang lè lưỡi:
"Cậu nói nhiều quá!"
Go Eun Bi trợn mắt nhìn cậu ta, không thèm nói đến nữa.


"Vậy tớ đi xuống lớp đây." - Go Eun Bi nói rồi quay lưng định đi.
"Này, Lee Eun Bi!" - Gong Tae Kwang gọi to.
Go Eun Bi quay lại nhìn cậu ta, tay chỉ chỉ vào phù hiệu trước ngực mình:
"Bây giờ tớ là Go Eun Bi!"
"Lee hay Go gì thì cũng là cậu thôi mà!" - Tae Kwang không để tâm nói - "Cậu và Yi An..."


Nói đến đây trong đáy mắt Gong Tae Kwang hơi chùng xuống, sắc mặt của Eun Bi cũng không tươi tắn được như lúc đầu, một lúc lâu, cả hai không ai nói tiếp. Cuối cùng, vẫn là Tae Kwang kết thúc câu nói của mình:
"Hai người hạnh phúc!"


Go Eun Bi nhìn Tae Kwang bằng một ánh mắt xót xa. Thật ra giữa cô bé và Yi An chẳng có gì cả. Hai người chưa hẳn đã thích nhau, nhưng lại rơi vào tình trạng mập mờ khiến người khác hiểu lầm. Ngay lúc này dường như Go Eun Bi lại muốn đính chính lại mọi thứ, muốn giải thích sự hiểu lầm trong lòng Tae Kwang:


"Tớ và Yi An là bạn!"
Dường như nét mặt của Gong Tae Kwang giãn ra một chút, cậu ta mỉm cười:
"Thế thì tốt rồi, quá tốt rồi!" - Nói rồi cậu ta đi về phía cửa dẫn lên sân thượng - "Tớ phải đi tạm biệt mọi người đây!"


Dường như, Go Eun Bi nhớ lại hình ảnh của Han Yi An ngày hôm đó ngồi trước cửa nhà cô bé, nhầm lẫn Eun Bi với Eun Byul, năn nỉ Eun Byul hãy ở lại. Go Eun Bi lúc này cũng nghĩ, nếu bây giờ cô bé không nói ra những gì mình đang nghĩ, có phải cũng giống như Yi An đánh mất cơ hội để níu kéo người kia hay không?


Nghĩ như vậy, Go Eun Bi liền gọi:
"Tae Kwang!"
Gong Tae Kwang đã bước một chân xuống cầu thang liền dừng động tác của mình lại, cậu ta ngoái đầu lại nhìn Eun Bi. Go Eun Bi ngập ngừng nói:
"Nếu như... có một người muốn cậu ở lại, cậu... sẽ không đi chứ?"


Tae Kwang nhìn Go Eun Bi chăm chú, nãy giờ cậu ta chỉ đợi câu nói này từ Eun Bi thôi. Nhưng Gong Tae Kwang vẫn nghiêm túc đáp:
"Cũng không phải chó hay mèo gì khuyên ở lại thì tớ sẽ nghe đâu!" - Ý cậu là không phải ai khuyên cậu cũng nghe.
"Thế... tớ thì sao?" - Go Eun Bi nói lí nhí như tiếng muỗi kêu.


"Cậu nói gì?" - Gong Tae Kwang nhướn mày nhìn Go Eun Bi.
"Nếu như tớ nói, tớ muốn cậu ở lại thì cậu sẽ ở lại chứ?" - Go Eun Bi nói to hơn một chút, gương mặt cô bé lúc này đã đỏ bừng.


Gong Tae Kwang không trả lời mà chỉ nhìn Eun Bi chằm chằm. Sự ngượng ngùng khiến Eun Bi không thể nán lại lâu hơn được nữa, cô bé liền nói:
"Nếu không được thì thôi vậy, dù sao cũng chúc cậu lên đường bình an!"


Lúc đi ngang qua Gong Tae Kwang, cậu ta nắm lấy tay Eun Bi, kéo cô bé lại. Gong Tae Kwang cúi xuống nhìn Eun Bi, giọng nói của cậu ta đều đều:
"Cậu lấy thân phận gì để yêu cầu tớ ở lại?"
Go Eun Bi mím chặt môi, rất lâu sau mới trả lời:
"Một người bạn..."


"Không được, bạn bè thì có cả tá người, đâu phải ai tớ cũng nghe lời!" - Gong Tae Kwang mỉm cười chế giễu.
"Thế..." - Go Eun Bi mặt lúc nãy đã đỏ như trái cả chua. Cô bé cúi gầm mặt, nhất thời không biết đáp lời như thế nào.
"Danh nghĩa bạn gái thì còn được." - Gong Tae Kwang mặt dày nói.


Go Eun Bi trợn mắt nhìn Tae Kwang, cậu ta cười lớn một cách thích thú. Rồi rất nhanh, bàn tay của cậu ta đã đan cài vào tay của Eun Bi, Tae Kwang nói trong sự vui vẻ:
"Thế nào, cậu đồng ý chứ?"
"Cậu không được nuốt lời đấy nhé!" - Go Eun Bi cuối cùng cũng nói ra được một câu, gương mặt lại càng đỏ hơn bao giờ hết.


"Tất nhiên rồi, bạn gái kêu ở lại thì sao tớ dám trái lời!" - Gong Tae Kwang nói.


Trong cái cầu thang tối đó, ánh mắt của Tae Kwang sáng như sao nhìn Eun Bi, nụ cười của cậu ta khiến trái tim Eun Bi tan chảy. Bỗng nhiên Go Eun Bi hiểu được, nếu như lúc nãy cô bé đồng ý để cho Gong Tae Kwang đi du học, có lẽ Eun Bi cũng sẽ giống Han Yi An, hối hận vô cùng. Thì ra, nếu không dũng cảm níu giữ đoạn tình cảm này, đến khi nó vụt mất thì sẽ nuối tiếc vô cùng.






Truyện liên quan