Chương 55

Dịch: Nguyễn Hạ Lan
"TRƯỚC KHÔNG NÓI CHUYỆN BÁN MẠNG, NÓI CHUYỆN BÁN THÂN ĐÃ!"
***


Cục phó Lương ngoài bốn mươi, mặt mũi đôn hậu, giữa hai hàng chân mày hiện lên nét mệt mỏi, nhưng đáy mắt ẩn giấu vài phần sắc bén. Ông ngồi xuống quan sát Kiều Mộ một chốc, vẻ tươi cười chỉ có tăng không giảm. Sếp phó Lương vào thẳng đề, nhắc luôn tới Tiêu Trì.


Quay đầu liếc Quan Công đang chột dạ, Kiều Mộ khẽ nhấp môi, lịch sự ngắt lời ông, "Muốn nói chuyện với cháu về anh ấy, có thể. Nhưng, không biết cục phó Lương lấy tư cách lãnh đạo hay tư cách phụ huynh để nói với cháu ạ?"


Sếp phó Lương dường như bị cô hỏi khó, ông bưng cốc trà uống một ngụm, rồi đáp: "Câu hỏi của bác sĩ Tiểu Kiều rất hay! Tôi là lãnh đạo của Tiêu Trì, cũng xem như bậc cha chú của cậu ta. Hôm nay mời cô đến, không có ý gì khác, chỉ muốn hiểu thêm về thái độ của cô với cậu ta là như thế nào?"


"Chú muốn hiểu rõ, không sao cả. Nhưng đây là chuyện riêng, người không liên quan có phải nên ra ngoài hay không." Kiều Mộ thản nhiên nói.


Đoán chừng Ngân Kiều đã đề cập khá nhiều nhiều với sếp phó Lương, bằng không ông cũng sẽ chẳng cố ý bảo Quan Công đi đón cô tới đây trong thời gian này. Hai kẻ Quách Bằng Hải và Trương Lương Nghiệp đang đấu đá nội bộ, hiện tại đã có hai người ch.ết, khắp Lâm Châu lòng dân đang hoảng sợ, áp lực của tổ trọng án lớn hơn bất cứ ai.




"Không thành vấn đề!" Sếp phó Lương đặt cốc nước xuống, ra hiệu cho Ngân Kiều và Quan Công rời đi.


Ngân Kiều cau mày, liếc Kiều Mộ bằng ánh mắt đầy ẩn ý. Cô ta đứng dậy, chẳng buồn ngoảnh đầu, đi thẳng. Quan Công sờ sờ mũi, lùi lại hai bước, một thoáng đắc ý lướt qua trong mắt, gã xoay người, nối gót Ngân Kiều.
Gã đã biết Kiều Mộ không phải loại người lả lơi dễ thay lòng đổi dạ.


Cửa đóng.
Kiều Mộ nhướng mày, khuôn mặt lộ nụ cười nhàn nhạt: "Thái độ của cháu với Tiêu Trì chưa bao giờ thay đổi, trong lòng anh ấy rất rõ."


"Nhưng tôi nghe nói..." Sếp phó Lương gập năm ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, ánh mắt dần trở nên bén nhọn, "Đám trẻ ấy mà, không ai quy định rằng sống chung thì chắc chắn sẽ kết hôn. Là bậc cha chú của Tiêu Trì, tôi vẫn hi vọng tương lai cậu ấy sẽ có một cuộc sống tốt."


"Cháu cũng nghĩ vậy. Còn về nghe nói..." Kiều Mộ ngả người dựa vào lưng ghế, dáng vẻ thoải mái: "Hẳn rằng chú cũng biết cuộc truy kích tối nay. Trước khi vụ án của Sang Thiên kết thúc hoàn toàn, quan hệ giữa cháu và anh ấy chỉ là không quen biết."


Động tác trên tay sếp phó Lương khựng lại, vẻ tươi cười cũng biến mất trong chớp mắt, ông từ từ đứng lên.
Kiều Mộ ngẩng đầu, bình thản nghênh đón ánh mắt của ông.


Sếp phó Lương nhìn cô đăm đăm một hồi đầy ý vị sâu xa, đoạn ông phấn khởi cười thành tiếng: "Chú đợi làm người làm chứng cho hôn lễ của hai đứa! Cuối cùng thằng nhãi Tiêu Trì này cũng đã làm được một việc khiến chú vui."


Kiều Mộ khẽ cười, cô đứng dậy, "Anh ấy vẫn luôn làm việc nghiêm chỉnh ạ!"
Sếp phó Lương cười ha hả, tự tay mở cửa cho cô.


Cửa phòng vừa mở, Tiêu Trì cả người ướt đẫm đứng bên ngoài, hai hàng lông mày vặn chặt, đáy mắt dâng lên cảm xúc phức tạp khó tả, không rõ là kinh ngạc hay thích thú, "Sao em lại ở đây?"


"Chú Lương mời em đến!" Kiều Mộ nắm lấy tay anh, rồi quay sang lễ phép gật đầu với sếp phó Lương: "Cháu dẫn anh ấy đi, chú Lương không có ý kiến gì chứ ạ?"
"Không có! Sáng mai cậu ta báo cáo công việc là được!" Sếp phó Lương xua xua tay, dáng vẻ đuổi người: "Mau dẫn cậu ta về thay quần áo đi!"


Đôi mắt Kiều Mộ toát ra ánh cười. Cô thoáng nhìn Ngân Kiều, sau đó dắt tay Tiêu Trì đi luôn.
Ra khỏi phòng chỉ huy, rốt cuộc Tiêu Trì bừng tỉnh, anh lật tay nắm lấy tay của cô, rảo bước xuống lầu.


Xuống tầng kế, anh ngẩng lên ngó một cái, tiếp đó ấn mạnh cô vào tường, môi áp môi: "Lãnh đạo tìm em nói cái gì?"
Bỗng dưng gọi cô tới, hẳn rằng Ngân Kiều đã nói lời gì không nên nói rồi.


"Quan tâm đến đời sống tình cảm này, sợ anh bị kẻ lừa đảo em đây dối gạt tình cảm này!" Kiều Mộ chống hai tay ngăn một khoảng giữa hai người, "Tuy em không thích chấp trẻ con, nhưng thật sự hơi phiền với cô ta."


Quần áo trên người anh đã ướt sạch, khoảnh khắc anh ghé sát, hơi lạnh truyền sang, nổi hết cả da gà da vịt.
"Thì anh sẵn lòng để em lừa thôi!" Tiêu Trì khẽ cười, nồng nàn hôn xuống môi Kiều Mộ. Tiếp đấy, anh nắm tay cô tiếp tục xuống lầu.


Phòng chỉ huy bên này không có chỗ ở, thời gian nghỉ ngơi buổi tối toàn thay phiên nhau ngủ trong xe, quần áo cũng để cả trên đấy.
Xuống lầu một, nghe tiếng mưa ngoài Trời, Tiêu Trì lắc đầu, cầm lấy chiếc ô trong tay Kiều Mô. Bung ô, anh ôm cô cùng bước vào màn mưa.


Lên xe, anh cởi quần áo ướt và kể cô nghe tình hình của Hoàng Viện, không hề nhắc tới chuyện trên đường về anh gặp phải tai nạn xe hơi tí nữa mất mạng. Ông nội Hứa đã không cho phép anh lái xe, anh luôn nhớ, nhưng lão Lục quả thực buồn ngủ quá, anh không có cách nào khác.


"Vừa rồi con bé gọi điện cho em!" Kiều Mộ nhận lấy đồ anh thay ra, bỏ vào trong chiếc túi dưới ghế ngồi, "Áp lực rất lớn!"


"Xem như còn tốt, tình trạng nhẹ thôi. Cô bé nhất định sẽ vượt qua được!" Tiêu Trì ngoảnh đầu thoáng ngó bên ngoài cửa sổ, rồi thay nốt quần. Ngồi gần lại, anh ôm cô vào lòng với sức lực kinh người, "Chiều nay xảy ra chuyện gì, em có bị thương không?"


"Em không sao." Kiều Mộ đưa tay chạm vào mặt Tiêu Trì, lòng bàn tay trượt xuống, dán lên lồng ngực lành lạnh của anh, "Đừng lo về em! Trương Lương Nghiệp hẹn anh gặp nhau ở nhà thờ ngã tư Lão Bách Hối! Em cảm thấy đây là cái bẫy. Mấy lần lão thử thăm dò đều không dám chắc. Nếu bọn anh có động tĩnh, khỏi phải nghi ngờ, điều đó sẽ cho lão đáp án rõ ràng."


"Trước khi lên lầu, anh với Quan Công cũng đã phân tích, chuẩn bị tối muộn tìm sếp phó Lương cùng thảo luận việc này." Tiêu Trì thở dài, dịu dàng hôn má cô, "Ông nội bảo muốn anh thông cảm cho ông!"
Kiều Mộ ngẩn người, không đáp lời.


Từ sân bay trở lại, cô chưa nhắc một chữ về chuyện mình bị theo dõi, còn thiếu chút ch.ết trên đường. Ông nội nhìn ra được, phần lớn là nhờ những gì ông nội Hứa đã "xem" lúc trước.
"Kiều Mộ..." Tiêu Trì ôm cô, giọng anh khàn đi: "Em chọn thế nào?"


Cô nhấp môi, lòng bàn ta lại trượt xuống, vẫn giọng nói đều đều và trong trẻo, phảng phất mang theo ý cười: "Anh muốn làm thế nào thì thế nấy thôi!"
Sau giây lát thảng thốt, Tiêu Trì liền bật cười: "Về thôi, anh tiễn em!"
Kiều Mộ nhếch mày, chủ động hôn anh, "Chân anh dính nước rồi, phải xử lý đã!"


Ôm cô chặt thật chặt, Tiêu Trì đột nhiên im lặng.
Trên đường về, nghe Quan Công nói có người bám theo cô, còn cố gây tai nạn xe cộ. Lúc ấy, xe anh cũng bị đâm, anh dằn lòng không dám gọi cho cô, sợ cô rối loạn.


Giây phút biết được cô không sao, anh đã nghĩ rất nhiều, thậm chí muốn nói với cô, từ sau đừng gặp nhau nữa, anh muốn cô bình an.
Nhưng trông thấy cô, những tư tưởng ấy chạy mất hút. Cô kiên trì như thế, anh chẳng có lý gì để buông tay và cũng không nỡ buông tay.


"Anh mà không về, coi chừng vết thương trên chân chân anh thối hết đấy!" Kiều Mộ đẩy anh ra, nói với giọng đùa giỡn: "Hay anh đừng đưa nữa, em tự về!"
Tiêu Trì mỉm cười, lưu luyến buông cô ra.
Cầm chìa khóa, Kiều Mộ trèo lên ghế lái. Ngồi vững, thắt dây an toàn, cô nổ máy, cho xe chuyển bánh.


Về đến gần Nhân Tế Đường, mưa đã ngớt. Trước cửa, nước ngập cũng đã rút kha khá. Đỗ xe bên đường, Kiều Mộ tắt máy, rút chìa khóa, bung ô đi xuống.
Tiêu Trì cũng xuống theo. Anh khóa xe, ôm cô chầm chậm cất bước.


Tới cửa ngách nhà Hứa Thanh San, Kiều Mộ dừng chân, lấy chìa khóa mở cửa, lặng lẽ đẩy ra một khe hở, sẽ sàng lách vào.
Băng qua sân, về Nhân Tế Đường, hai người đi xem camera, quả nhiên nhìn thấy có người đang canh giữ ngoài cửa Nhân Tế Đường chỗ không xa. Nước ngập sâu thế mà y cũng không rời vị trí.


"Theo như cái thằng bám theo em đã bị tóm khai báo, hắn là người của Quách Bằng Hải, nhưng người ra lệnh cho hắn đuổi bắt em không phải gã ta." Tiêu Trì dán mắt vào màn hình camera, khóe miệng cong lên nụ cười gian manh: "Về anh phải tìm ông nội Hứa xem thật kỹ, chọn mấy ngày hoàng đạo để ra đường mới được."


Kiều mộ khẽ lườm Tiêu Trì, rồi xách hòm thuốc, quay sang nắm tay anh, nhẹ chân rời khỏi phòng thuốc.
Hai người vừa ra khỏi cửa thì Liệt Phong từ trên lầu lao xuống, ngoáy tít đuôi cực kỳ thích chí.
Tiêu Trì nghẹn lời, duỗi tay xoa đầu nó, gọi nó cùng lên lầu.


Ông nội đã say giấc. Tiêu Trì vứt Liệt Phong bên ngoài, vào phòng liền đóng luôn cửa lại. Anh không nhịn nổi cười: "Sao anh cảm thấy mình càng ngày càng giống trộm thế nhỉ!"
"Chẳng lẽ không phải?" Kiều Mộ "chỉnh" anh. Đặt hòm thuốc xuống, cô bảo anh cởi quần dài.


"Là kẻ trộm chuyên trộm người." Tiêu Trì nhỏ giọng cười ra tiếng. Anh cởi quần dài, mệt nhoài dựa vào lưng ghế sô pha.
Loại ma túy mới này tạo thành tổn thương vĩnh viễn cho thần kinh, Hoàng Viện bị ép tiêm một lượng nhỏ, tình hình tốt hơn so với tưởng tượng của anh.


Ở lại viện điều dưỡng hai hôm với cô bé, một lần nữa xác định sẽ cai được, anh mới vội vã trở về.


Có điều, chuyện này là một cú sốc rất lớn đối với Hoàng Viện. Từ đầu chí cuối cô bé chỉ lo Kiều Mộ đuổi mình khỏi Nhân Tế Đường. May thay, Kiều Mộ không làm thế, cũng không hề nghĩ thế.


"Để em nói với ông cho. Nếu anh có lời, cũng có thể tự nói!" Kiều Mộ cầm bông tăm cậy bỏ thịt thối trên miệng vết thương của anh rồi rửa sạch. Cô cau mày: "Sao lại nghiêm trọng thế này?"


Lần trước xử lý cho anh, chỉ bị mưng mủ tí chút. Chưa đến mấy ngày mà vết thương gần như đã thối cả, anh cũng không biết đau.


"Tâm trạng của Hoàng Viện tương đối kích động. Đến đó cái là bắt đầu làm các loại kiểm tra, còn phải quan sát phản ứng của con bé, không rảnh để xử lý vết thương." Tiêu Trì ngồi thẳng dậy, đưa tay vuốt má cô: "Hay anh đi nói với ông nội nhé! Ông không nhận ở rể, nhưng chưa bảo không gả cháu gái!"


Ném cho anh một cái nguýt dài, khóe môi Kiều Mộ vểnh lên.
Xong xuôi, tiện thể lấy băng dính không thấm nước trong hộp cấp cứu, băng kín xung quanh vết thương. Cô giục anh đi tắm. Đã sắp sáng rồi, ngày mai hai người còn phải đi làm.


Tiêu Trì kéo cô vào vòng tay, hôn một hồi anh mới buông cô, đứng lên mở cửa ra ngoài.
Kiều Mộ thu dọn hòm thuốc, đặt lên tủ đầu giường. Nom Liệt Phong nằm bò ngoài cửa, cô không khỏi buồn cười.
Lát sau, tắm xong trở vào, Tiêu Trì xé bỏ băng dính trên chân, nằm xuống giường cầm di động xem tài liệu.


Mở tủ quần áo, Kiều Mộ lựa bộ váy ngủ màu đen bằng chất lụa xịn. Thoáng đưa mắt nhìn anh, cô mở cửa đi tắm.
Từ phòng tắm ra, xuống lầu ngó qua camera, thấy chiếc xe kia vẫn canh ngoài cửa, Kiều Mộ không khỏi nhếch mày.


Quay lên lầu, vào phòng. Lúc đóng cửa, cô không ngờ Tiêu Trì nấp sau cánh cửa, loáng cái bị anh bế thốc, Kiều Mộ thốt lên theo bản năng: "Anh khẽ chứ..."
"Thay sữa tắm rồi à?" Tiêu Trì ngửi mùi hương trên người cô, đáy mắt bừng lên ngọn lửa, nhẹ nhàng đè cô xuống giường, "Có vị ngọt!"


"Sao em không ngửi thấy nhỉ?" Kiều Mộ vừa dứt lời thì miệng đã bị môi anh lấp kín, đèn ngủ cũng tắt ngóm.
Hôn một chốc, Tiêu Trì dời môi, giọng nói trầm trầm mang theo chút khàn khàn: "ch.ết.."
"Ớ", Kiều Mộ há miệng cắn anh, "Chạm phải chân ạ?"


Tiêu Trì gật đầu, anh ôm cô ngồi dậy. Mượn ánh sáng lờ mờ ngoài cửa sổ, anh từ từ thả chân xuống giường.
Kiều Mộ nín cười, cúi đầu cắn vào vai anh: "Đáng đời..."
Anh xị mặt, dùng hành động cho cô biết, cái gì là "đáng đời".


"Xong việc", Kiều Mộ nằm trong vòng ôm của Tiêu Trì, cổ họng khô ran, "Bọn chúng cùng lắm chỉ dọa thôi. Dù muốn ra tay, em cũng không yếu ớt để chúng đạt được ý đồ đâu, anh không cần có gánh nặng về tâm lí."


Tiêu Trì hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói khàn khàn pha lẫn ít nhiều xúc động: "Vụ án này sẽ kết thúc nhanh thôi. Bên phía ông nội, anh cũng sẽ cho ông một câu trả lời khiến cụ hài lòng."
"Em đợi anh!" Kiều Mộ trở mình, ôm lấy hông anh, "Đừng quên mạng của anh đã bán cho em rồi đấy!"


"Anh không quên!" Tiêu Trì lật người phủ lên, cố ý trêu cô: "Trước không nói tới chuyện bán mạng, bán thân trước đã!"
Kiều Mộ cong khóe môi, lời mới tới bên miệng, lầu dưới chợt vọng lên tiếng động kỳ quái, tiếp đó là tiếng Liệt Phong chạy xuống.


(Tác giả: Hình như Tam Tố vẫn chưa từng viết BE... chủ yếu là không biết viết, cho nên đừng lo, chắc chắn là HE nhé!)






Truyện liên quan