Chương 50: Luyện kiếm

“Sớm.” Vu Thịnh Ưu cười cười, nhìn nhìn xung quanh một chút hỏi:“Viễn Tu đâu?” “Đại ca tiến cung diện thánh .” Vu Thịnh Ưu kinh ngạc trợn to mắt:“Diện thánh? Gặp Hoàng Thượng?” “Đúng vậy.” Cung Viễn Hàm gật đầu. “A…… Gặp hoàng đế a!” Trong đầu xuất hiện hình ảnh bá quan trong triều quỳ xuống hành lễ giống như trong phim truyền hình, Vu Thịnh Ưu lúc này mới nhớ tới, bà bà tốt xấu gì cũng là công chúa, ba huynh đệ bọn họ, chẳng phải cũng là Vương gia sao? A! Hóa ra chính mình lại là một Vương phi a! Vương phi a! Biết Vương phi là sao không? Là quý tộc! Quý tộc a! Kẻ có tiền! Nga ha ha ha ha ha. Cung Viễn Hàm liếc mắt đạm nhìn, thấy Vu Thịnh Ưu vẻ mặt vui vẻ, không rõ nàng lại hưng phấn cái gì, tiếp tục nâng kiếm vũ lộng. Vu Thịnh Ưu từ trong giấc mộng Vương phi tỉnh lại, nhìn Cung Viễn Hàm kiếm pháp phiêu dật, bỗng nhiên tâm sinh hâm mộ:“Ai! Viễn Hàm. Ngươi dạy ta luyện võ đi.” “Luyện võ?” “Ừm! Luyện bộ kiếm pháp này đi, ngươi múa kiếm siêu đẹp a.” Cung Viễn Hàm không chút suy nghĩ cự tuyệt:“Không được.” “Vì sao không được!” “Ta không muốn lãng phí khí lực a.” Cung Viễn Hàm nói phi thường đương nhiên. Vu Thịnh Ưu tức giận nghiêm mặt, hắn liền khinh thường nàng như vậy, liền cho rằng nàng nhất định không học được:“Ngươi chính là không muốn dạy ta!” “Ngươi nghĩ đúng a.” Cung Viễn Hàm chọn mi, cười cười, vân đạm phong khinh tiếp tục múa kiếm. “……” Vu Thịnh Ưu khóe miệng run rẩy một chút, người này thật sự là thành thực a, khó chịu! Nàng xoay người, rút lấy một cây trường côn liền đánh tới:“Không dạy ta! Ta cũng không để cho ngươi luyện.” Cung Viễn Hàm đưa tay chặn lại, xoay người, tay phải chụp tới, một chiêu linh tinh của Vu Thịnh Ưu đã bị hắn hóa giải, Cung Viễn Hàm cầm gậy gõ nhẹ đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói:“Nha đầu nghịch ngợm.” Vu Thịnh Ưu ôm đầu, không thuận theo trừng mắt nhìn hắn, lôi kéo ống tay áo hắn dùng sức lắc:“Dạy ta đi! Dạy ta, dạy ta!” Cung Viễn Hàm lắc đầu, kéo lại tay áo, ôn nhu cười nói:“Được, dạy cho ngươi, dạy cho ngươi.” “Hắc hắc.” Vu Thịnh Ưu híp mắt, cười thực vui vẻ đứng lui sang một bên. Cung Viễn Hàm lôi bảo kiếm ra:“Xem cẩn thận .” “Ừm.” Vu Thịnh Ưu dùng sức gật gật đầu. Vừa xuất tư thế làm một động tác, Vu Thịnh Ưu kêu:“Dừng.” Cung Viễn Hàm dừng lại, Vu Thịnh Ưu học hắn triển khai động tác:“Tiếp.” Cung Viễn Hàm khóe miệng run rẩy một chút, lại làm một động tác, lần này không cần Vu Thịnh Ưu gọi, hắn tự giác dừng lại, chờ tới khi Vu Thịnh Ưu bày ra một bộ dáng giống giống như thế, hắn mới bắt đầu động tác kế tiếp. Hắn cầm kiếm chém xuống, nàng cũng cầm kiếm chém xuống, hắn tiêu sái xoay người, nàng lảo đảo xoay người, hắn kiếm phong phiêu dật sắc bén, kiếm phong của nàng run run vô lực. Gió nhẹ nhàng phất qua, hai người trong rừng trúc, một người thực sự dạy, một người cẩn thận học, áo trắng nam tử thực thong thả xuất từng động tác, diễn một lượt bộ kiếm pháp. Sau nửa canh giờ, một bộ kiếm pháp đã dạy một nửa, thu kiếm. Quay lại nhìn nàng. Vu Thịnh Ưu nháy mắt mấy cái hỏi:“Hết rồi?” Cung Viễn Hàm cười:“Ta muốn hỏi một chút, võ công của ngươi trước kia là ai dạy ?” Vu Thịnh Ưu nghĩ nghĩ:“Phụ thân cùng các vị sư huynh thay phiên dạy a, bình thường chỉ có phụ thân cùng đại sư huynh dạy là thực nghiêm khắc, những gì dạy nhất định phải bắt ta học bằng được, còn các sư huynh khác, ta lười luyện, bọn họ cũng sẽ không bắt buộc ta.” “Người nào đối xử tốt với chính mình, cũng sẽ không bắt buộc ngươi.” Cung Viễn Hàm cười thành khẩn. “Ngươi là ghét bỏ ta ngốc sao?” Vu Thịnh Ưu chu miệng trừng hắn. “Ừm…” Cung Viễn Hàm cẩn thận nghĩ nghĩ, còn thật sự gật đầu:“Đúng vậy.” “Hừ.” Vu Thịnh Ưu tức giận liếc nhìn, hắn lại còn gật đầu. Cung Viễn Hàm cười nói:“Đồ nhi, đem mấy chiêu vi sư vừa dạy ngươi luyện xem.” “Vâng.” Vu Thịnh Ưu tự tin tràn đầy bày ra tư thế, khoa tay múa chân hai cái, sau đó dừng lại hỏi:“Xuống phía dưới?” “Hướng về phía trước.” “À. ” “……” Không đến hai chiêu lại hỏi:“Hướng bên trái?” “Hướng bên phải.” “À……” Vu Thịnh Ưu làm tốt động tác, sau một thời gian dài trầm mặc, quay đầu hỏi “Sau đó sao?” “Thật có lỗi, đại tẩu, vừa rồi ta không nên gọi ngươi là đồ nhi.” Cung Viễn Hàm mở to mắt phủi sạch quan hệ, tuyệt đối không thể để cho người ta biết kiếm pháp của nàng là do hắn dạy, mất hết danh dự . Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu, báo oán trừng hắn:“Ta mới không cần ngươi làm sư phụ, ngươi dạy không tốt, lại đổ lỗi cho ta!” Cung Viễn Hàm bật cười:“Ta dạy không tốt?” “Chính là do ngươi dạy không tốt! Là như vậy, là như vậy!” Vu Thịnh Ưu không nói đạo lý, kêu lên. “Dạy cái gì?” Đúng lúc này, một đạo thanh âm đôn hậu từ phía rừng trúc truyền tới, Cung Viễn Tu lững thững đi tới, hôm nay hắn mặc một thân áo choàng màu vàng, tóc cẩn thận tỉ mỉ dùng trâm cài tóc cài lên, đỉnh đầu mang theo kim quan, càng lộ vẻ phong thần tuấn lãng. “Đại ca đến vừa lúc.” Cung Viễn Hàm chắp tay nói:“Tẩu tử muốn học Phiêu Vân kiếm pháp, tiểu đệ bất tài thật sự không dạy được nàng, đại ca vẫn là tự mình dạy đi.” Nói xong, ôm quyền hành lễ, xoay người mà đi. Vu Thịnh Ưu cầm kiếm trừng mắt nhìn theo bóng dáng của hắn, đáng giận, hắn cứ như vậy không dạy nàng nữa sao! “Muốn học kiếm?” Cung Viễn Tu tới gần nàng, cúi đầu nhẹ hỏi. Vu Thịnh Ưu gãi gãi đầu:“Ha ha, ta thấy Viễn Hàm múa kiếm rất đẹp, nên muốn học thử.” “Ta dạy cho nàng.” “Ta…… Ta rất ngốc .” Vu Thịnh Ưu xấu hổ cầm kiếm, cẩn thận nhìn hắn:“Ngươi không được khinh bỉ ta nga.” “Sẽ không.” Cung Viễn Tu trầm giọng mà cười:“Để ta xem nàng luyện thế nào ?” “Ừm.” Vu Thịnh Ưu vắt hết óc mới ngắc ngứ diễn được nửa bộ kiếm pháp Cung Viễn Hàm vừa dạy nàng. Đùa giỡn xong, người nào đó tự mình cũng thực hổ thẹn sờ sờ mũi cười:“Học không tốt.” Cung Viễn Tu cười:“Không, là Viễn Hàm dạy không tốt.” “A?” Vu Thịnh Ưu kinh ngạc nhìn hắn, hắn cư nhiên cũng nói giống nàng! “Ta dạy nàng, ba ngày là có thể học được.” “Thật sự?” Vu Thịnh Ưu kích động lôi kéo ống tay áo hắn, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn. Cung Viễn Tu nhìn tay hắn, không rút ống tay áo về giống Cung Viễn Hàm, chỉ cúi đầu, cười yếu ớt, ôn nhu hứa hẹn:“Đương nhiên.” Oa –! Thiên hạ đệ nhất cao thủ quả nhiên không phải dễ làm ! Người ta nhất định có bí quyết! Có bí quyết a! Oa ca ca! Học được a !






Truyện liên quan