Chương 52: Lại không thành

Đây chính là tâm đắc của nàng, ăn vào thì cho dù là xử nữ cũng sẽ hoàn toàn cảm nhận được khoái cảm x! Hoàn toàn sẽ không đau! Còn có thể thực thích thực thích thực thích! Ngẫm lại bình dược này nàng đã chuẩn bị tốt từ lúc được gả đến , tân hôn động phòng ngày đó vẫn chưa dùng tới, chuyện cách đây đã một năm, rốt cục cũng có một ngày hữu dụng . Nga ha ha ha ~ hiện tại vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông (*) a! (* ý chỉ thiếu điều kiện quan trọng nhất. Xuất phát từ những câu thơ của Gia Cát Lượng viết cho Chu Du ‘Muốn đánh giặc Tào, Phải dùng hỏa công, Muôn việc đủ cả, Chỉ thiếu gió đông’. Chi tiết đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa, hồi 49.)


Oa ca ca ca! Lăn đến! Oa ca ca ca! Lăn đi! Oa ca ca ca ~! Lăn qua lăn lại! Đúng lúc này, cửa truyền đến tiếng gõ cửa! “Tiến vào.” Chán ghét! Còn bày đặt gõ cửa a! Vu Thịnh Ưu xoát một chút nhảy vọt lên giường, bày ra tư thế nửa nằm nửa ngồi của hồ ly tinh giống như trong TV, trời biết nàng làm động tác này là cỡ nào lệch lạc, cỡ nào dị dạng! Cửa bị đẩy ra, Vu Thịnh Ưu cúi đầu, hạ mi mắt, nâng lên đùi ngọc bóng loáng, ngoắc ngoắc người bên ngoài, dùng thanh âm nũng nịu nói:“Đã trở lại?” Người kia vô thanh không tức không tiến vào…… Vu Thịnh Ưu nhíu mày, kỳ quái, câu dẫn hắn như vậy, hắn cũng không phác lên? Chẳng lẽ công lực câu dẫn của nàng chưa đủ, hay là nàng quá chủ động nên dọa đến hắn ? Nâng lên mi mắt nhìn phía cửa, đứng trước cửa, một nam nhân tao nhã, áo trắng hơn tuyết, trên dung nhan tuấn mỹ có ba phần xấu hổ, bảy phần hồng vựng. Hai người yên lặng không nói gì nhìn nhau, Vu Thịnh Ưu cứng ngắc vẫn duy trì động tác nhấc chân câu dẫn người, khóe miệng không ngừng run rẩy, Cung Viễn Hàm thanh cao tao nhã trong mắt tràn đầy xấu hổ cùng buồn cười. Qua hai giây – “A –! Sao lại là ngươi! Sao lại là ngươi! Sao lại là ngươi” Vu Thịnh Ưu khiếp sợ hô to, toàn bộ thân thể tê liệt ngã xuống giường, vẻ mặt hỏng mất. “Đại tẩu, bình tĩnh.” Cung Viễn Hàm vô tội quay đầu, nàng muốn gọi toàn bộ người của Cung gia tới nhìn sao? Vu Thịnh Ưu trừng hắn nhìn hắn, đưa tay kéo chăn, nhưng tìm mãi không thấy, lúc này mới nghĩ đến, nàng vừa rồi ngại chăn rất xấu, ảnh hưởng đến hiệu quả câu dẫn, đã ném nó vào tủ . A a a! Giờ tìm thứ gì để che lấp cũng không có! A a a! Không cần sống! Nàng không cần sống! Lại là hắn, vì sao, vì sao? Vì sao mỗi lần đều cho hắn thấy! Vu Thịnh Ưu túm lấy đệm bên dưới quấn chính mình lại, lăn vài vòng, trốn vào bên trong giường, xấu hổ và giận dữ mấp máy , mấp máy, mấp máy . “Ta đi trước.” Cung Viễn Hàm trấn định xoay người muốn chạy, lại vừa lúc đụng phải Cung Viễn Tu vừa bước vào. Hai người đụng vào nhau, Cung Viễn Hàm lui về phía sau một bước, Cung Viễn Tu đưa tay đỡ lấy hắn:“Nhị đệ, sao đệ lại tới đây?” “Ách, nhất thời đã quên vì chuyện gì .” Cung Viễn Hàm thanh âm tao nhã mang theo xấu hổ:“Đại ca, đệ đi trước…… Tẩu tử, còn đang chờ huynh.” Nói xong, hắn mặt càng thêm hồng hơn vài phần, xoay người rời khỏi phòng. Cung Viễn Tu kỳ quái nhìn theo bóng dáng hắn vội vàng rời đi, lại đảo mắt nhìn phía trên giường , sâu Ưu mấp máy. Bỗng nhiên…… Có chút hiểu được . Vừa xốc đệm lên nhìn, quả nhiên — người nào đó mặc , cũng thật nhiệt liệt a, hở ngực lộ bụng, như ẩn như hiện, thân thể xinh xắn lanh lợi dưới tóc đen phụ trợ càng trắng nõn mê người. Cung Viễn Tu hạ phúc lại căng thẳng, nhịn không được đưa tay chạm vào lưng nàng bóng loáng, cũng không nghĩ lại bị nàng đẩy ra, Vu Thịnh Ưu mặt đầy nước mắt ngẩng đầu, khóc nói:“Ta đời này không bao giờ làm chuyện này nữa! Ta muốn làm ni cô, làm ni cô cả đời!” Nàng lúc này là hoàn toàn – liệt !






Truyện liên quan