Chương 50: Đình chức

"Phải có hai người mới làm nên một vụ giếŧ người. Có những người sinh ra đã là nạn nhân, sinh ra để bị cắt cổ, cũng như có những tên sát nhân sinh ra để bị treo cổ."(Aldous Huxley)
----


Thuần Dương Thần không nói gì, hai bàn tay đang đặt trên bàn vô thức đan các ngón vào nhau. Chân mày khẽ nhíu lại. Mạc Kỳ Yến, Mạc đội trưởng này thật sự rất thông minh. Tuy cô ấy là cảnh sát nhưng kiến thức về pháp y lẫn tâm lý học không hề ít. Hơn hết, Mạc Kỳ Yến có khả năng liên kết sự việc rất chặt chẽ.


Mạc Kỳ Yến giữ trầm mặc, cô hoàn toàn không vui với những suy luận của bản thân. Bởi cô và bác sĩ Thuần mất đến năm ngày để nhìn ra điều này, còn Tần Y Lạc? Cô ta mất bao nhiêu thời gian?


Tần Y Lạc, rốt cuộc cô ấy là loại người gì? Tuy cô ấy đã hứa sẽ giúp nhưng hành động lại rất tiết chế. Như thể không quan tâm đến vụ án.


Mạc Kỳ Yến nhíu chặt chân mày, không được! Cô không được để Tần Y Lạc ảnh hưởng đến tâm lý bản thân. Cô cần phải tập trung vào vụ án lúc này.
"Bác sĩ Thuần, cô là bác sĩ pháp y, cô có biết môi trường nào tốt nhất để bảo quản thịt sống không?" Mạc Kỳ Yến nghiêm túc hỏi.


Thần Dương Thần đáp ngay:
"Nhiệt độ bảo quản thịt của các siêu thị dao động trong từ - độ C. Đông lạnh là từ -18 độ C."
Trong phòng xác, nhiệt độ dao động trong khoảng 17 độ C.
"Vậy nếu muốn bảo quản một người thì sao?"Mạc cảnh quan đặt câu hỏi. Chân mày của Thuần Dương Thần nhíu chặt.




"Mạc đội trưởng, đông lạnh và làm lạnh vốn khác nhau, cô muốn nói về trường hợp nào? Là tử thi hay người sống?"


Người bình thường, họ dễ nhầm lẫn giữa khái niệm đông lạnh và làm lạnh. Nhưng với một bác sĩ pháp y, họ nhìn nhận hai vấn đề này cực kỳ khác nhau. Làm lạnh nói dễ hiểu như cách bảo quản rau củ trong tủ lạnh, nhiệt độ từ 5 độ C đến 15 độ C.


Đông lạnh là quá trình tạo ra các luồng hơi lạnh thổi qua thực phẩm, tạo ra các tinh thể đá nhỏ bao quanh tế bào thịt. Thường giữ thịt trong nhiệt độ -18 độ C. Ở trạng thái này, thịt sẽ rất cứng và cần rã đông khi chế biến. Trong quá trình đông lạnh này, vi khuẩn và vi sinh sẽ ngừng hay hạn chế sinh sôi. Nếu giữ nhiệt độ quá lạnh, thịt sẽ bị phỏng lạnh. Khi phỏng lạnh, thịt sẽ mất mùi vị tươi ngon và trở nên biến chất.


Đơn giản mà nói, đông lạnh sẽ khiến thịt cứng như nước đá. Còn làm lạnh chỉ khiến thực phẩm có độ lạnh.
Mạc Kỳ Yến im lặng giây lát. Cô đang nghĩ đến một giả thuyết rất kinh tởm. Nhưng nó sẽ lý giải cho rất nhiều việc. Nhất là việc hãy đặt bản thân ở vị trí đầu bếp.


"Bác sĩ Thuần, cô nghĩ tôi điên cũng được, nhưng tôi đang nghĩ đến một việc. Có thể... hung thủ đang giam giữ nhiều nạn nhân để tự mình chế biến!"


Thuần Dương Thần thở hắt ra. Cô im lặng giây lát, đôi mắt đanh lại. Đây là trạng thái đang suy nghĩ. Nuôi nhốt người, câu này khiến người ta nghĩ đến nuôi nhốt thú vật chờ ngày làm thịt chúng. Nếu hung thủ thật sự làm theo cách này thì quá kinh tởm. Nhưng nếu sắp xếp lại, thì đã ra một mảnh ghép hoàn hảo.


"Bước đầu tiên của một đầu bếp khi nấu ăn là gì?" Mạc Kỳ Yến đột nhiên hỏi.
"Tìm nguyên liệu?" Thuần Dương Thần đáp, nhưng không mấy chắc chắn. Chân mày của cô vẫn nhíu chặt.


"Lúc đầu tôi cũng nghĩ như cô, nhưng vốn không phải vậy, một đầu bếp trước nhất cần chính là tên món ăn sẽ nấu. Là thực đơn!"
Mạc Kỳ Yến nói, cô chỉ nhận ra điều này vào sáng hôm nay, khi trông thấy Mạc Kỳ Hạ cầm thực đơn nhà hàng trên tay gọi món.


Nghe đến đây, Thuần Dương Thần liền hiểu điều khi nãy Mạc Kỳ Yến nói. Đúng vậy, hắn đã lên một thực đơn, sau đó mới bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu phù hợp cho việc nấu ăn.
Hắn đã giữ những con người đó ở nơi nào đó, và từ từ cắt xẻo họ.


"Nhiệt độ ở mức mười bốn và mười sáu. Môi trường lý tưởng để giữ bảo quản nguyên liệu sống."
Thuần Dương Thần vừa nói xong thì điện thoại của cô đỗ chuông. Cô nhìn số người gọi, rồi nhanh chóng nghe máy.
Chưa tới một phút thì bác sĩ Thuần ngắt cuộc gọi.


"Cảnh sát bên cạnh có thi thể cần tôi khám nghiệm. Tôi phải đi."


Mạc Kỳ Yến gật đầu, bác sĩ pháp y là ngành luôn khan hiếm nhân sự nhất. Thông thường, một bác sĩ pháp y mỗi ngày tối đa chỉ mổ xác được ba đến năm tử thi. Nhưng số lượng nạn nhân tử vong luôn nhiều gấp chục lần, dẫn đến tình trạng công việc của bác sĩ pháp y quá tải. Thường xuyên, cảnh sát phải nhờ đến cả bác sĩ trong bệnh viện khám nghiệm thi thể.


Bác sĩ Thuần rời đi, thì Mạc cảnh quan cũng trở về đội Trọng án. Mạc Kỳ Yến bắt đầu khoanh vùng, cô muốn tìm kiếm một nơi có thiết kế để bảo quản thực phẩm kiêm việc giam nhốt.


Bên phòng Nhân khẩu vẫn chưa tìm ra tên tuổi của nạn nhân. Đây thật sự là điều đáng nghi, một con người tồn tại dù cô độc đến đâu chắc chắn cũng sẽ có sự liên kết với người khác. Chẳng lẽ hai nạn nhân này vốn không hề tồn tại? Không! Tuyệt đối không có chuyện này.


Nạn nhân có thể là người khép kín ít bạn bè, sinh sống ở vùng quê ít người. Nên việc tìm kiếm nhân dạng mới gặp khó khăn.
"Lần này, không cần tập trung tìm kiếm nhân dạng nạn nhân ở trung tâm thành phố nữa. Hãy đưa ảnh nạn nhân về vùng xa hơn."


Mạc Kỳ Yến nghiêm túc ra lệnh. Thủ hạ của cô nghiêm chào nhận lệnh.
"Không cần!"
Một giọng nói vang lên.


Tất cả mọi người vô thức nhìn về người vừa nói. Trừ Mạc Kỳ Yến, người dám ngang nhiên xông vào phòng họp của đội Trọng Án, bác bỏ mệnh lệnh của cô thì chỉ có thể là Thanh tr.a Duẫn Phong Hùng. Cấp trên của cô.


Duẫn Phong Hùng nhìn Mạc Kỳ Yến, hàng chân mày rậm nhíu chặt. Thần thái của nam nhân này như thể muốn đem Mạc Kỳ Yến ném ra ngoài cửa sổ.


Mạc Kỳ Yến nhìn Duẫn Phong Hùng, theo quy tắc mà nghiêm chào. Duẫn Phong Hùng nhìn cô một giây rồi hừm lạnh. Tiếp đó đứng vào ghế đầu của Mạc Kỳ Yến, thay cô điều phối cuộc họp.
"Tôi đã xin lệnh cấp trên tăng thêm nhân lực, tiếp tục tìm kiếm nhân dạng nạn nhân ở thành phố."


Duẫn Phong Hùng dõng dạc ra lệnh. Mạc Kỳ Yến sắc mặt đanh lại, ánh mắt sắc bén nhìn cấp trên của mình.
"Vụ án này vốn giao cho tổ Trọng án của tôi giải quyết cơ mà?"


Mạc Kỳ Yến lên tiếng, giọng chứa hàn khí. Cô chán ghét nhất là nam nhân này, ở vụ án Hầu Cường, nếu không phải Duẫn Phong Hùng liên tục ra tay cản trở, thì vụ án sẽ không đi vào bế tắc.


"Mạc đội trưởng, gần một tuần rồi cô vẫn không làm ra trò trống gì, tôi bắt đầu hoài nghi về năng lực của cô. Cấp trên đã ra lệnh tôi thay cô tiếp nhận vụ án này. Đây là đơn đình chức của cấp trên dành cho cô, có hiệu lực ngay từ hôm nay!"


Duẫn Phong Hùng đắc ý quăng một phong bì vào người Mạc Kỳ Yến, cô nhanh tay bắt lấy. Mở nhanh phong bì bên trong.


Đúng là đơn đình chỉ công tác, lý do là vì hung thủ đã gọi đích danh của cô. Cấp trên nghi ngờ cô và hung thủ có liên quan, trong thời gian vụ án còn đang điều tra. Mạc Kỳ Yến sẽ bị đình chỉ hoàn toàn công tác.
Cả tổ người lập tức náo động.


"Sếp, không thể đình chỉ Mạc đội trưởng!!!"
Trương Ninh lập tức phản bác, rất nhiều người liên tục tán đồng ý kiến của Trương Ninh.
Duẫn Phong Hùng vừa định liên tiếng thì Mạc Kỳ Yến chen ngang:
"Nếu cấp trên đã có lệnh, tôi sẽ chấp hành."


Mạc Kỳ Yến bình thản đáp. Cô tự mình đặt lại khẩu súng và thẻ cảnh sát xuống bàn. Duẫn Phong Hùng vô cùng đắc ý, vụ án này chính là cách tốt nhất để hạ nhục Mạc Kỳ Yến.


Mạc Kỳ Yến hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc nào, cô bình thản tựa như không có gì lớn lao. Mạc Kỳ Yến thừa hiểu, nếu cô phản đối thì tổ viên của cô sẽ đứng về phía cô, lúc đó vô tình khiến cho họ cũng thành cái gai trong mắt Duẫn Phong Hùng. Một người bị đình chỉ là đủ, cô không muốn kéo theo họ. Bọn họ còn cần phải lo cho gia đình của mình.


Mạc Kỳ Yến giơ tay chào Duẫn Phong Hùng, rồi tự mình rời đi.
---
Mạc Kỳ Yến trở về chung cư, cô vừa bấm thang máy thì từ phía sau một người xuất hiện. Là bác sĩ Tần.
"Bị đình chức rồi à?"
Tần Y lạc lên tiếng hỏi.


Mạc Kỳ Yến nhíu mày nhìn Tần Y Lạc, cô có cảm giác nữ nhân này đang mỉa mai cô.


Rất dễ nhìn ra việc Mạc Kỳ Yến bị đuổi việc, cảnh sát thường mang súng trong người, riêng Mạc Kỳ Yến hay đặt súng vào túi áo trong bên trái. Nên phần hông có chút nhô lên, không đồng đều với phần hông bên phải, hôm nay không còn nhìn thấy phần hông nhô lên. Tức là không mang súng, mà lại đang là giờ hành chính.


Cảnh sát không mang súng đồng nghĩa đã trả lại súng, mà trả lại súng thì chỉ có thể vừa bị đình chức hoặc cắt chức.
Mạc Kỳ Yến đương nhiên biết điều này hoàn toàn có thể nhìn ra, nên cũng không màng hỏi lại vì sao Tần Y lạc biết.


Tần Y Lạc thấy Mạc Kỳ Yến khó chịu nhìn mình, trong lòng có chút thích thú, liền muốn trêu chọc.
"Trên đời chỉ có hai hạng người chịu làm cảnh sát, một là kẻ tham lam hai là kẻ vừa ngu ngốc vừa tham lam. Cô là loại nào?"


Tần Y Lạc nói, Mạc Kỳ Yến nhíu mày, cô thật sự muốn dùng ánh mắt mà giếŧ ch.ết Tần Y Lạc. Nữ nhân này không nói chuyện thì thôi, đã mở miệng liền trêu đùa cô.
"Trêu chọc tôi, cô vui lắm à?"
Mạc Kỳ Yến lạnh giọng.
Tần Y Lạc gật đầu.
"Quả thật rất vui!"


"Cô!!!" Mạc Kỳ Yến đanh giọng.
"Mạc cảnh quan... à không phải, Mạc Kỳ Yến. Cô nên biết, thời gian của tôi có thể làm ra rất nhiều tiền, tôi không dành thời gian của mình cho kẻ dư thừa. Tôi dành thời gian để trêu đùa cô, là đặc biệt quan tâm cô rồi."


Tần Y Lạc kết câu nói với nụ cười châm biếm, Mạc Kỳ yến hừ lạnh.
"Tình cảm to lớn như vậy tôi không dám nhận, phiền bác sĩ Tần tự thu lại đi."
Mạc Kỳ Yến đáp trả.
Lúc này thì thang máy mở ra, Mạc Kỳ Yến tự mình bước vào trước, Tần Y Lạc theo sau.
"Hôm nay cô không đi làm?"


Mạc Kỳ Yến hỏi. Theo lẽ bây giờ là lúc bác sĩ Tần phải trực ở bệnh viện.
"Tôi vừa nghỉ việc."
Tần Y Lạc bình thản đáp.
Mạc Kỳ Yến có chút bất ngờ, tuy rằng Tần Y Lạc không phải người tốt, nhưng cô ấy chắc chắn là một bác sĩ tốt. Nếu không có vấn đề gì nghiêm trọng sẽ không nghỉ việc.


"Tôi có thể biết lý do được không?"
Mạc Kỳ Yến hỏi, đây không phải là tò mò, mà là quan tâm thực sự.
Tần Y Lạc vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt trên môi.
"Không." Tần Y Lạc đáp gọn.


Mạc Kỳ Yến gật đầu, cô không quá bất ngờ với điều này. Tần Y Lạc, con người này có nguyên tắc riêng cho bản thân. Khi không muốn nói diều gì, cô ấy sẽ thẳng thắn cự tuyệt, không bao giờ đặt điều nói dối. Đây chính là một loại tự phụ của người thông minh. Bởi khi bị đặt trong một tình huống mà không thể nói rõ sự việc, người bình thường vì tránh bị nghi ngờ sẽ nói dối. Đó luôn là lựa chọn hàng đầu.


Nhưng kẻ thông minh đi kèm cao ngạo sẽ thẳng thắn dùng lời cự tuyệt. Bởi đơn giản, họ cho rằng không cần nói dối cũng chẳng ai biết được lý do. Tần Y Lạc chính là loại người này.


Nên nhớ, để che đậy một lời nói dối, luôn phải dùng một lời nói dối khác. Khi lời nói dối càng nhiều thì chính kẻ nói ra cũng không thể nhớ được. Đây chính là cách nhanh nhất để bị phát hiện.


Trong thang máy, cả hai không nói gì. Tần Y Lạc và Mạc Kỳ yến đứng cách xa nhau ở hai góc. Bọn họ tựa như quen nhưng cũng không quen.
Rất nhanh thang máy đã đến tầng lầu của họ. Tần Y Lạc lần này bước ra ngoài trước. Mạc Kỳ Yến bước theo.
Tần Y Lạc đột ngột dừng lại. Cô quay người, nhìn Mạc Kỳ Yến.


"Vào nhà cô đi, tôi có chuyện muốn nói."
Mạc Kỳ Yến gật đầu. Cô nhanh chân bước về phía cánh cửa nhà, tự mình mở cửa. Khi cả hai vừa vào bên trong, Mạc Kỳ Yến đóng lại cánh cửa.
"Cô có từng nghĩ, hung thủ vốn sống gần chung cư này không?"
Tần Y Lạc vào thẳng chủ đề.


Mạc Kỳ Yến nhíu mày:
"Tại sao cô nói vậy?"
Cô đã từng nghĩ đến khả năng này.
"Nghĩ đi, hung thủ vốn đã biết cô làm việc tại sở cảnh sát nào, biết rõ chức vụ của cô. Hắn đương nhiên cũng sẽ biết nơi cô ở. Tôi nghĩ, hắn đã theo dõi thói quen của cô."


Tần Y lạc nói, trên mặt vẫn là nụ cười mọi khi. Cô rõ ràng đang rất thích thú với việc sống cạnh một sát nhân.
Mạc Kỳ Yến nhíu mày.
"Theo dõi thói quen sinh hoạt của tôi để tìm hiểu món tôi thích ăn ư?"
Mạc Kỳ Yến nói.
Tần Y Lạc gật đầu, cô tự mình ngồi trên ghế.


"Cô là cảnh sát, cô hiểu thủ pháp để tìm hiểu thói quen sinh hoạt của một người như thế nào chứ?"
"Lụm lại túi rác của họ và mở ra xem."
Mạc Kỳ Yến nói.
Đây là cách nhanh nhất và an toàn nhất để xem một người có sở thích gì. Bởi bất cứ món đồ gì cũng sẽ để lại rác.


"Sáng hôm nay, tôi đã đi gặp Đông Phương Điểm."
Tần Y Lạc đột ngột chuyển chủ đề.
Mạc Kỳ Yến có chút bất ngờ, bởi cô thật sự đã nghĩ Tần Y Lạc không mấy bận tâm về vụ án này.
"Cuộc gặp thế nào? Đông Phương Điểm không phải người dễ bị mắc bẫy tâm lý."


Mạc Kỳ Yến vừa nói vừa rót nước mời khách. Cô đặt trên bàn hai cốc nước lọc. Tần Y Lạc nhận lấy, gật đầu cảm tạ.
Mạc Kỳ Yến ngồi vào ghế bên cạnh. Tần Y Lạc uống một ngụm nước, chân bắt chéo, bình thản lên tiếng:


"Đông Phương Điểm năm nay 31 tuổi, nhưng những điều cô ấy trải qua không thể dựa vào độ tuổi để lý giải. Đến cả Freud cũng không thể, trừ khi khơi gợi được điểm yếu của cô ấy ra."


Sigmund Freud luôn cho rằng, với "Phân tâm học", độ tuổi lý tưởng nhất để một bác sĩ tâm thần nghiên cứu bệnh nhân là từ thanh niên đến bốn mươi. Bởi theo ông, một người càng già sẽ càng tích thêm nhiều kinh nghiệm sống trong đời. Càng trải qua nhiều việc, tâm lý của những con người ấy càng phức tạp. Giống như củ hành, khi còn nhỏ sẽ có ít lớp vỏ, càng lớn vỏ sẽ dày hơn và nhiều hơn. Tầng tầng lớp lớp cảm xúc cũng có thể ví như thế.


Và phần Tự ngã trong những con người ấy, đôi khi kín đến mức không vị bác sĩ tâm lý nào khơi gợi ra được.


Đối với Đông Phương Điểm, nữ nhân này ba mươi mốt tuổi. Nữ nhân thông minh không hiếm, nhưng nữ nhân trải qua chuyện như Đông Phương Điểm thật sự ít vô cùng. Để vượt qua một bi kịch, con người ta thường ném mình vào nỗi đau, dùng chính nỗi đau để quên đi nỗi đau. Đó tựa như một vòng xoáy không ai thoát ra được. Đông Phương Điểm đã thoát ra được, mà còn tạo ra một địa vị cho bản thân. Nữ nhân này, tự biết cách khép đi phần tăm tối trong tâm hồn mình. Nhưng chỉ là cố che dấu, phần tăm tối vẫn luôn tồn tại.


"Điểm yếu của Đông Phương Điểm là Giai Tuệ." Mạc Kỳ Yến nói. "Nhưng làm sao để đánh vào tâm lý của cô ấy?"
Mạc Kỳ Yến nêu ra thắc mắc.
Tần Y Lạc xoay đầu, nở nụ cười nửa miệng.
"Tôi chỉ nói duy nhất một câu với bác sĩ Đông Phương."
"Câu gì?" Mạc Kỳ Yến lập tức hỏi lại.


Tần Y Lạc khóe môi cong lên, ánh mắt xuất hiện tia gian tà.
"Nếu cô chịu nằm dưới tôi. Tôi sẽ nói!"
--------






Truyện liên quan