Chương 55: Đạo đức kinh

"Đừng tuyệt vọng, vì một tên trộm đã được cứu rỗi. Cũng đừng mừng vội, vì một tên khác đã sa đọa" -Calvary
----


Nguyễn Lịch Đình không muốn can dự quá nhiều vào chuyện của Mạc Kỳ Yến, chỉ cần nhìn đã đủ thấy quái dị bí ẩn. Với loại bí ẩn này, tính tò mò của con người đương nhiên có. Nhưng Nguyễn Lịch Đình biết Mạc cảnh quan này không thanh bạch như vẻ ngoài. Nếu không phải vì nợ ơn khi xưa, thì Nguyễn Lịch Đình chỉ muốn giữ mối quan hệ giữa cả hai là sơ giao mà thôi. Cuộc gặp mặt này cũng nên kết thúc rồi, Nguyễn Lịch Đình gật đầu chào Mạc Kỳ Yến. Rồi bước ra ngoài. Trong lòng Nguyễn Lịch Đình ký ức năm đó lại hiện lên, nhưng đành vờ như không mà tự trấn an. Bản tính người, không bao giờ là đơn giản.


Nguyễn Lịch Đình tiếp xúc với Mạc gia tộc. Trong Mạc gia, nếu Mạc Kỳ Tuấn là một tiểu nhân người người thấy rõ, thì Mạc Kỳ Yến là kẻ thâm kế không lộ. Mạc Kỳ Hạ cũng thế, nhưng ở Mạc Kỳ Hạ không tạo ra loại cảm giác như Mạc Kỳ Yến. Mạc cảnh quan giống như có thể giếŧ người nhưng vẫn ra vẻ không có gì... Mà chuyện này cũng không có gì khó hiểu, sớm hay muộn ai cũng bị vấy bẩn, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.


Nguyễn Lịch Đình cười lạnh trong lòng. Bản thân cô cũng chẳng gọi là thanh bạch.


Khi Nguyễn Lịch Đình ly khai, căn phòng trở nên tĩnh lặng. Nhưng chỉ vài giây sau một nam cảnh sát bước vào, từ khi bắt được Mạc Kỳ Yến tới giờ, cảnh sát quyết không cho cô nửa phút nghỉ ngơi, liên tục đưa người vào hỏi cung. Đây chính là một dạng hỏi cung thường thấy. Liên tục gây sức ép, tr.a tấn tinh thần của đối phương. Khi tin thần mệt mỏi đương nhiên bức tường chắn tâm lý cũng sẽ mỏng đi, lúc đó đối phương dễ sơ suất trong lời nói. Hoặc vì chịu không nổi mà tự khai sự thật. Thoạt nghe có vẻ đơn giản nhưng hãy tưởng tượng, bản thân đang nói dối về việc gì đó. Thứ dễ bị lẫn lộn nhất là thời gian địa điểm. Khi bị dồn ép, bị hỏi lặp lại liên tục. Chỉ cần đưa ra một con số khác liền lập tức bị cảnh sát dựa vào đó khống chế. Với người nói dối, họ phải liên tục bịa chuyện để củng cố niềm tin với người khác, chính điều này càng khiến kẻ nói dối tự quên lời nói của chính bản thân.


Tuy nhiên, với Mạc Kỳ Yến thì cách này đang tỏ ra vô dụng. Cô bình thản lặp lại các câu trả lời của mình.
Nam cảnh sát hít một hơi sâu, trong lòng thầm mong Mạc Kỳ Yến đừng nhận ra bản thân y đang sợ hãi.




Lúc này. Cánh cửa mở ra lần nữa. Người đến là Lâm Khiêm Dật. Đội trưởng đội Trọng án số 2. Nam cảnh viên thấy đội trưởng của mình liền vội vã đứng lên.
Sếp Lâm buông lời:
"Anh ra ngoài đi!"
Nam cảnh viên cảm thấy tảng đá trong lòng như biến mất. "Vâng" một tiếng rồi vội vã rút lui.


Lâm Khiêm Dật ngồi vào ghế đối diện. Hàng chân mày rậm cau lại, ánh mắt không khoan nhượng nhìn về Mạc Kỳ Yến.
"Vân tay của cô trên hung khí. Cô còn định chối cãi?"
Lâm Khiêm Dật đanh giọng.


Tình cảnh của Mạc Kỳ Yến hiện giờ không mấy khả quang. Trong thời gian xảy ra án mạng. Từ 18 giờ đến 20 giờ cô hoàn toàn vắng nhà. Trên hung khí lại có vân tay của cô.
Mạc Kỳ Yến theo thói quen, gõ nhịp ngón tay trên bàn.
"Tôi không biết."
Mạc Kỳ Yến đáp gọn.


Lâm Khiêm Dật đã đoán trước câu trả lời. Anh không tỏ ra bất ngờ mà vẫn duy trì biểu tình cứng rắn.
"Mạc Kỳ Yến, cô biết đấy. Vụ án Trương cảnh quan bị giếŧ. Chúng tôi luôn tự hỏi động cơ gì để cô giếŧ thuộc hạ của mình? Mối quan hệ giữa hai người rõ ràng rất tốt cơ mà."


Nói đến đây, Lâm Khiêm Dật tạm ngưng. Đây không phải câu hỏi, anh ta đang muốn dò xét biểu tình của Mạc Kỳ Yến. Khoảnh khắc ngưng lại cũng khiến người ta rơi vào tò mò hơn.
Mạc Kỳ Yến vẫn im lặng. Ngón tay vẫn ngõ một nhịp điệu như cũ.
Lâm Khiêm Dật cười khẩy, tiếp tục nói:


"Rồi thì vừa rồi tôi đã hiểu được điều này. Cô giếŧ Trương Ninh là để bịt miệng, Trương Ninh vô tình trông thấy cô giếŧ người."
Sếp Lâm nói xong, liền lấy ra một mẩu giấy đặt trong túi nhựa. Bên trong có hàng chữ:
"Mạc Kỳ Yến là kẻ sát nhân"
Chữ này là của Trương Ninh.


Mạc Kỳ Yến tuy mặt không đổi sắc nhưng ngón tay đã ngưng đọng. Không còn tiếp tục gõ nhịp. Thay đổi tuy nhỏ nhưng có thể hiểu, tâm lý của Mạc Kỳ Yến đã giao động. Lâm Khiêm Dật nhận ra điểm này.


Con người khác với những loài vật còn lại là bởi con người vừa có ý thức vừa lựa chọn được hành vi. Cũng bởi vì có ý thức và sản sinh ra hành vi nên con người sẽ bị tác động một cách gián tiếp và cả trực tiếp.
"Sếp Lâm. Anh có tin vào quả báo không?"
Mạc Kỳ Yến đột nhiên hỏi.


"Tôi tin! Những gì cô đã làm nhất định sẽ gặp quả báo."
Sếp Lâm đanh giọng.
Mạc Kỳ Yến thoáng cười. Cô nhàn nhạt nói:
"Kẻ đáng sợ là kẻ không tin vào quả báo. Vì hắn sẽ muốn tự tay thi hành quả báo."


Lâm Khiêm Dật hoàn toàn không hiểu được lời nói này. Nó có liên quan tới vụ án sao? Mạc Kỳ Yến có khi nào bị dồn ép nên sinh ra nói năng linh tinh?
"Bằng chứng đã có, động cơ đã có. Mạc Kỳ Yến, cô nên nhận tội." Lâm Khiêm Dật cười mỉa mai.
"Cho tôi hỏi, bây giờ là mấy giờ?"


Mạc Kỳ Yến lên tiếng.
Lại một lời chẳng liên can đến vụ án.
"Cô đang đùa với tôi ư?" Lâm Khiêm Dật gằn giọng.


Mạc Kỳ Yến nhìn Lâm Khiêm Dật, nam cảnh quan này không tệ, bất quá hơi nóng tính. Mạc Kỳ Yến khóe môi thoáng cong lên. Xem ra, có nhiều thứ nên giải quyết cho xong, nếu quả báo là có thật, thì cô sẽ là quả báo của hắn.


"Tôi có chứng cứ, chứng minh bản thân vô tội." Mạc Kỳ Yến nói, ngữ điệu nhàn nhạt. Cô đưa đưa lòng bàn tay phải hướng về phía Lâm Khiêm Dật. Sếp Lâm im lặng, chân mày sẽ cau lại. Vụ án này phức tạp hơn anh hưởng. Hoặc giả, chính Mạc Kỳ Yến không muốn ai biết rõ sự việc.


Mạc Kỳ Yến trong lòng chỉ cười lạnh, muốn vu khống cho cô. Kẻ đó còn chưa đủ đầu óc.
---


Tầm nửa tiếng sau, Mạc Kỳ Yến lái xe về nhà. Lần này, cô nhất định sẽ giết Duẫn Phong Hùng. Cô đã sai vì tha cho hắn. Lòng nhân từ sẽ biến thành tội ác khi ta tha thứ cho con quỷ.
Lúc này điện thoại của Mạc Kỳ Yến đổ chuông, người gọi đến là Mạc Kỳ Hạ.


"Chị bị đình chức?" Mạc Kỳ Hạ vào thẳng vấn đề.
Mạc Kỳ Yến không bất ngờ, trên đời có chuyện gì mà tam tiểu thư Mạc gia không biết.
"Đúng thế." Mạc Kỳ Hạ trả lời.


Mạc Kỳ Hạ im lặng giây lát. Cô có cảm giác nhị tỷ của mình không ổn nhưng không thể lý giải được. Có một thời điểm cô thấy rõ chị của mình giống như... biển đổi, tuy tình cảm hai người vẫn tốt đẹp nhưng Mạc Kỳ Yến không còn muốn thân cận gia đình nữa.


"Em có nên lo lắng?" Mạc Kỳ Hạ hỏi. Cô thật sự lo lắng về chuyện chị mình bị đình chức. Bởi cô biết làm cảnh sát luôn là thứ chị cô muốn.
Mạc Kỳ Yến chấn an em gái mình: " Chị ổn, chị sẽ đi nghỉ mát một thời gian. Em đừng quá lo."


Mạc Kỳ Hạ gật gù, cô cười nhẹ để chị mình an tâm. Cô mong rằng có lúc nào đó chị cô sẽ kể với cô những chuyện đã xảy ra.
"Kỳ Hạ, em bảo trọng."
Mạc Kỳ Yến dặn dò, Mạc Kỳ Hạ cười: "Em không còn là một tiểu hài nhi."


Mạc Kỳ Yến vô thức cười theo em gái mình.
"Chị cũng bảo trọng." Mạc Kỳ Hạ nói


Mạc Kỳ Yến bật cười, ít ra cô còn có em gái mình. Khi điện thoại đã ngắt, Mạc Kỳ Yến bắt đầu suy nghĩ nhiều điều. Cô luôn rất lo lắng cho em gái mình. Mạc Kỳ Yến chưa bao giờ an tâm khi để em gái bên ở Mạc gia. Cô không tin tưởng con người Mạc Kỳ Tuấn, ai biết được hắn sẽ làm gì? Trong Mạc gia vốn chưa hề tĩnh lặng. Nếu cô và em gái quá thân cận rồi cùng vào Mạc thị làm việc. Thì chính cha, tức Mạc Thái Long sẽ nghi ngờ họ muốn tranh giành Mạc thị, để đuổi ông ra ngoài. Mạc Kỳ Yến từ khi còn nhỏ đã cảm thấy cha mình luôn lo sợ chính con cái sẽ giành ngai vàng của ông. Chính vì thế Mạc Kỳ Yến chọn làm cảnh sát, cô biến bản thân thành kẻ bị ghét trong gia đình, nhằm để họ chú ý đến cô mà không nghi ngỡ hay hãm hại Mạc Kỳ Hạ.


Mạc Kỳ Hạ giờ không còn là đứa nhỏ không hiểu chuyện. Nhưng sẽ ra sao nếu cô biết chị mình là một sát nhân? Tình cảm gia đình có đủ lớn để bao dung thay vì oán trách? Mạc Kỳ Yến vô thức siết chặt vô lăng.


Mạc Kỳ Yến nhớ đến Tần Y Lạc, vụ án ăn thịt người này, có khi Tần Y Lạc đã có câu trả lời. Bất quá nữ nhân đó luôn thích mang "đạo đức" ra để chơi đùa với Mạc Kỳ Yến.
Trong Đạo đức kinh, có một đoạn thế này:
Thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ.


Tư ác dĩ.
G
iai tri thiện chi vi thiện.
Tư bất thiện dĩ.


Có nghĩa, nhân sinh ai cũng tự cho mình xinh đẹp thì sinh ra quan niệm xấu - đẹp. Ai cũng cho mình có lương tâm thì sinh ra quan niệm về cái tà ác. Cái tốt và cái xấu, còn được gọi là chân lý đám đông. Kẻ đông hơn là kẻ nắm chân lý. Đây là quan niệm có phần tiêu cực của Tần Y Lạc. Nhưng đôi lúc, Mạc Kỳ Yến cảm thấy thật đúng đắn. Đám đông treo cổ một người, đám đông đánh ch.ết một người. Vậy thì công lý nào sẽ giếŧ cả đám đông ấy?


Mạc Kỳ Yến khi ấy không phản bác cũng chẳng nói gì. Một người có thể dùng Đạo đức kinh luận về cái ác thì vốn không đơn giản. Hay nói cách khác, đó là những gì đã tạo nên con người hiện tại của Tần Y Lạc.


Thời điểm này, Mạc Kỳ Yến không dám nói mình không bị Tần Y Lạc thay đổi, chính Tần Y Lạc đã lôi sự tăm tối của cô ra ngoài. Tần Y Lạc đã lợi dụng những vụ án này để khiến Mạc Kỳ Yến phải thay đổi quan niệm của cô. Hóa ra có những vụ án, mà để phá được án thì bản thân phải tự biến thành quỹ dữ.


Nghĩ đến đây Mạc Kỳ Yến cười lạnh. Tần Y Lạc đã thắng, không, là chính cuộc đời đã thắng.






Truyện liên quan