Chương 62: Viếng mộ

"Nhưng nếu ngươi định dùng bữa với bọn ăn thịt người sớm hay muộn, chính ngươi, cũng sẽ bị ăn thịt. . . "
- Hang Nick
----


Buổi sáng, trên mạng xã hội lại nháo nhào với thông tin một dĩa thịt người nữa được tìm thấy. Không hiểu từ đâu những kẻ trên mạng này còn phát tán được hình ảnh hiện trường. Trong một căn phòng, dù trời đã sáng như nơi này như tách biệt với không gian tối tăm, có một người đang ngồi trầm lặng trên bàn ăn, hắn ngồi xem thật kỹ, lướt không ngừng, ngón tay và đôi mắt dán chặt vào từng bức ảnh.


Đương nhiên là hắn nhận ra được sự thách thức. Ngồi trước màn hình tivi, đôi mắt hắn dõi theo từng hình ảnh. Lời người dẫn chương trình cứ vang vọng trong đầu hắn. Hắn cảm thấy trong lồng ngực từng cơn co thắt dâng lên. Hắn có háo hức, cũng có chút e dè. Ngón tay không tự chủ được mà rung lên từng hồi.


Cách thức ngay án hệt như hắn, còn cố ý dùng lại nguyên liệu măng Tây.


Lưỡi ư? Hắn đã từng thất bại khi dùng nguyên liệu này nên chưa thật sự muốn chế biến lại. Trên cơ thể người lưỡi là một trong những bộ phận khó chế biến nhất. Ấy vậy mà kẻ kia đã thực hiện được, hắn đã thử với lưỡi nhưng thất bại. Vì không thể rạch được rễ lưỡi ở cuống họng. Kết quả hắn đã làm thi thể thành đống bầy nhầy. Để che giấu sai lầm đó hắn đầy phải dùng axit để hủy hoại thi thể. Cơ thể người tưởng chừng rời rạc nhưng là một khối liên kết chặt chẽ. Nếu không rành rẽ về giải phẫu học e rằng tên sát nhân chỉ là dạng biết phanh thây bình thường. Với hắn, hắn đang muốn thoát khỏi cái tầm thường đó. Nhưng dĩa thịt lưỡi hôm nay như một cú đánh vào hắn, một kẻ cao tay hơn hắn. Nhìn dĩa thịt hắn vô thức sinh ra cảm giác thèm ăn.


không biết mùi vị món ăn thế nào? Hắn thầm nghĩ.
Hắn muốn nếm thử. Muốn được cùng kẻ kia so tài. Bất giác hắn tưởng tượng được con dao yêu thích lóc trên chiếc đùi trắng nõn của ai đó. Rồi thì những mảng xương sườn có thể được tẩm ướp ra sao.




Hắn đã không còn là người nữa, những suy nghĩ biến ŧhái phản lại chính đạo đức của xã hội. Nhưng với hắn giếŧ một ai đó rồi ăn thịt chỉ là vòng tuần hoàn bình thường. Giống như người ta nuôi gà rồi ăn thịt. Luôn có kẻ đi săn và con mồi, đó là quy luật hết sức bình thường. Con người vì e sợ những kẻ khác số đông mà luôn nghiên cứu rồi đặt những tên cho những căn bệnh. Hắn biết nếu đi khám tâm lý thì hàng tá thuật ngữ như: chống đối xã hội, PTSD, Sociopath, rối loạn nhân cách,... Sẽ được thốt ra từ miệng một bác sĩ nào đó. Nhưng trong thời đại này ai lại chẳng mắc bệnh tâm lý?


Trong lòng hắn dâng lên cảm giác tò mò về đầu bếp đã làm ra món lưỡi. Không thể nào là Mạc Kỳ Yến vì để chuẩn bị chu đáo đến thế kia thì kẻ ra tay đã có mưu tính từ lâu. Một kẻ chủ động, còn Mạc Kỳ Yến vẫn ở vị thế bị động. Vẫn là kẻ chưa được thanh tẩy. Còn kẻ kia, một kẻ có thể sử dụng dao còn thành thục hơn hắn nhiều, nếu không có sự rành rẽ về cơ thể người làm sao có thể động thủ được.


Hắn có cảm giác bị vượt mặt, còn kẻ kia từ trong bóng tối đang cười cợt hắn.
Bỗng hắn nghĩ tới một người, là Đông Phương Điểm. Cô ta đã mất tích, có lẽ nào thịt kia là lấy từ cơ thể cô ta?


Thực ra cô ta có sống ch.ết ra sao cũng chẳng can hệ gì với hắn. Hắn trầm ngâm cầm bức ảnh vừa được in từ máy ra, đó là hình của Mạc Kỳ Hạ, bức ảnh chụp Mạc Kỳ Hạ một thân âu phục màu nâu đang đứng. Cô ta thực rất xinh đẹp. Còn là loại thịt được nuôi từ dinh dưỡng cao cấp. Nếu so sánh chẳng khác nào đàn bò Kobe được nghe nhạc Mozart từ nhỏ để thịt ngon hơn.


Từ trước đến nay hắn đều rất ham thích ăn thịt lũ nhà giàu. Nhất là loại con cái phú nhị đại, những kẻ sinh ra đã được ăn sơn hào hải vị.
Nhìn ảnh của Mạc Kỳ Hạ vô thúc nước bọt và sự thèm ăn dâng lên khôn tả. Hắn bắt đầu tưởng tượng cảnh dùng muỗng múc mắt của cô sẽ ra sao?


Muôn vàng cảnh tình biến ŧhái được hiện ra trong mắt hắn.
Rồi hắn lại nghĩ tới dĩa lưỡi ngon lành kia, một kẻ khác đang thách thức hắn. Chẳng khác nào đã đi một bước cờ, bây giờ tới lượt hắn.
---


Đã ba giờ chiều ở thành phố, tại chung cư mà Tần Y Lạc sống Thuần Dương Thần một thân âu phục, sơ mi trắng, vest đen. Gương mặt Dương Thần luôn như vậy, tựa như ánh mặt trời, luôn rất ngây thơ. Nếu đặt Thuần Dương Thần cạnh Tần Y Lạc thì chính là hai thái cực trái ngược. Người tựa Minh vương dưới địa ngục, người như ánh dương vui vẻ tự tại.


Hôm nay là ngày giỗ của Thuần Cẩm Tú cũng là chị gái ruột thịt của Dương Thần. Tần Y Lạc sẽ lái xe đưa cô đến thắp hương, Dương Thần vốn là người mắc bệnh tự kỉ từ nhỏ, cuộc sống trước giờ vốn không dễ dàng gì. Nhất là sau khi chị ruột qua đời thì càng khổ sở hơn, nếu không có Tần Y Lạc nuôi dưỡng thì Dương Thần của hôm nay e rằng không tồn tại. Tuy rằng bọn họ không cùng huyết thống nhưng Tần Y Lạc đối với cô chẳng thua gì chị ruột.


Ngẫm lại, tên gọi của Thuần Dương Thần và Tần Y Lạc đều rất đẹp. Người thì như mặt trời, người thì cả đời vui vẻ an nhiên. Thế nhưng thật sự có thể trọn vẹn như thế được sao?


Thuần Dương Thần cầm chiếc cà vạt trên tay, phân vân có muốn đeo vào hay không. Dương Thần nhớ lúc bé Thuần Cẩm Tú rất thích cà vạt. Thế nên, mỗi khi đi viếng mộ Dương Thần đều muốn thắt cà vạt để chị mình trông thấy. Nhưng mặc nỗi cô luôn vụng về không thể tự mình thắt được đẹp đẽ. Trong lúc còn đang lay hoay thì Tần Y Lạc xuất hiện, cô nhẹ nhàng bước đến bên Dương Thần. Giúp đối phương thắt cà vạt lên cổ. Cử chỉ ân cần như một chị gái đối với em ruột. Lại nói từ sáng đến giờ Tần Y Lạc có chút lãnh đạm. Mọi khi Tần Y Lạc đã ít nói thì đến ngày giỗ của Thuần Cẩm Tú lại càng ít nói hơn. Trong lòng như chứa muôn vàng tâm tư.


Thuần Dương Thần hôm nay giải phẫu một xác ch.ết không rõ danh tính. Thực ra những người ch.ết như thế bây giờ không ít. Họ là kẻ lang thang vì mất hết tài sản, có kẻ thì thật sự bị giếŧ, bị cướp. Nhớ có lần Dương Thần đã giải phẫu một xác ch.ết chỉ có một quả thận, sau này mới biết gã bán thận vì cờ bạc. Những xác ch.ết thực ra lại khiến Thần Dương Thần có phần cảm thấy dễ trò chuyện hơn với người sống. Cô có thể nhìn vết thương bên ngoài, nhìn độ trương phình mà phán đoán. Chi tiết hơn là mổ xẻ bên trong, rồi làm các xét nghiệm khoa học. Tử thi có ngôn ngữ của họ còn người sống thì biết che giấu và nói dối.


Gần đây xôn xao các vụ án ăn thịt người, hôm nay là dĩa lưỡi gì đó. Nhưng vì Tần Y Lạc là nhân chứng nên cấp trên không chỉ định Thuần Dương Thần làm xét nghiệm mà giao lại cho người khác. Cũng nhờ thế mà cô có thể xin về sớm viếng mộ chị hai.


Một lúc sau cả hai người đã bước vào xe, Tần Y Lạc lái còn Dương Thần ngồi bên cạnh. Đi được một đoạn Tần Y Lạc lên tiếng:
"Dương Thần, em ổn chứ?" Tần Y Lạc hỏi


"Em không nghĩ cùng một người." Thuần Dương Thần nói. Lời này quả thực đột ngột nhưng Tần Y Lạc biểu cảm không thay đổi, tay vẫn đặt ở vô lăng, tư thế nhàn hạ.
"Ý em là vụ án thịt người?." Tần Y Lạc nói.


"Quá sạch sẽ.... Hung thủ lần này có kỹ thuật dùng dao rất điêu luyện. Thực ra tên trước vốn rất vụng về, chính vì thế món ăn hắn nào thường là những bộ phận dễ lấy." Dương Thần nói liền một mạch. Não bộ của Dương Thần có thể có EQ rất thấp nhưng bù lại IQ rất cao. Khả năng phân tích logic e rằng không thua kém gì Tần Y Lạc.


"Khớp ngón tay là bộ phận rất dễ bị trật, các bác sĩ cũng dễ nắn lại. Nên thực chất việc dùng dao để cắt ngón tay không hề khó. Cho đến vụ án dùng cánh cửa để giếŧ nạn nhân đã cho thấy hắn có sơ xuất khi ra tay nên phải làm hiện trường thêm hỗn loạn." Dương Thần tay vô thức xoa vào nhau. Đây là thói quen khi cô suy nghĩ hoặc lo lắng.


"Em nghĩ hắn đã làm sai đều gì?" Tần Y Lạc tựa tếu phi tếu. Thế gian này người thông minh như Dương Thần thực sự không nhiều.
"Hắn đã không thề tìm ra nội tạng mình cần. Ban đầu hắn định làm món gì đó với nội tạng nhưng phát hiện ra bản thân không thể lấy được thứ mình cần. Có thể là gan."


Gan thuộc ổ bụng, mặt dưới là túi mật, gan nằm phía trước bên phải giáp với dạ dày, phía sau bên phải giáp với thận phải, phía dưới giáp với ruột non cùng ruột già.


"Để lấy được gan không phải quá khó vì kích thước của gan vốn lớn. Đoán chừng tên này thực chất lại rất vụng về." Dương Thần tiếp lời, cô không phải là cảnh sát mà chỉ là bác sĩ pháp y. Thực chất những suy luận này chỉ có thể giữ trong lòng. Nghiêm tắc nghề nghiệp bác sĩ pháp y không được can dự vào quá trình của cảnh sát điều tra.


"Phần sashimi cũng thế, tưởng chừng là khó nhưng khi xét nghiệm thì thịt đã được làm đông rồi mới đem đi cắt." Thuần Dương Thần tiếp lời. Việc làm đông tương đối sẽ giúp cho thịt có độ cứng và dễ cắt hơn.
"Tại sao em biết là đã bỏ qua tủ lạnh?" Tần Y Lạc hỏi.


Dương Thần tay vẫn xoa vào nhau, cô nói: "Listeria monocytogens, salmonella và listeria đều được tìm thấy trên những lát thịt."


"Thật là một kẻ vụng về." Tần Y Lạc giễu cợt, những vi khuẩn Dương Thần nói ở trên chủ yếu sinh sôi trong tủ lạnh. Nếu việc trữ thịt không vệ sinh thì rất dễ sinh ra các loại vi khuẩn trên. Tần Y Lạc đã biết qua loại kiến thức này từ lâu. Đó là lý do cô luôn vệ sinh thường xuyên chiếc tủ lạnh kia trước khi chứa những thứ cần thiết.


"Còn lần này thực sự quá đẹp. Như một nghệ thuật." Dương Thần nói. Nếu cô biết tác giả nghệ thuật kia là Tần Y Lạc thì sẽ thế nào?


Với tính cách của Dương Thần mà nói, cô sẽ không quan tâm chị mình giếŧ ai. Có khi còn bảo vệ Tần Y Lạc. Bởi trong thế giới của Dương Thần thì Tần Y Lạc mới là mặt trời.


Họ trò chuyện thêm đôi câu, Dương Thần bắt đầu kể về Mạc Kỳ Hạ. Hai người vẫn đang rất vui vẻ, Dương Thần khi nhắc đề Mạc Kỳ Hạ biểu cảm liền sáng rực. Điều này khiến Tần Y Lạc có chút nhớ đến Mạc Kỳ Yến. Chỉ trách mình với đối phương đã sai người, sai cả thời điểm.


Lúc này đã đến nơi. Tần Y Lạc trở lại dáng vẻ trầm mặc. Hai người bước xuống xe, Dương Thần cầm theo một bó hoa bách hợp đi cùng.


Không khí của nghĩa trang thực sự tách biệt với thế giới bên kia. Trầm lắng đến nao lòng, chỉ có vài người lát đát đi viếng mộ hôm nay. Đi bộ vài phút đã đến trước mộ của Thuần Cẩm Tú.
Thuần Dương Thần chủ động đặt bó hoa xuống mộ.


"Chị, Y Lạc chị ấy chăm sóc em rất tốt. Chị đừng lo lắng nhé." Dương Thần nói. Cô nhìn vào di ảnh chị mình trên bia đá, rồi dùng khăn khẽ lau lại những lớp bụi bên trên. Bên cạnh Tần Y Lạc vẫn giữ vẻ trầm mặc. Cô nhớ ngày trước Thuần Cẩm Tú luôn nói không an tâm khi để Dương Thần một mình. Lời này lại vô tình bị Dương Thần nghe thấy. Tiểu hài tử này cứ thế mà nhớ mãi, rồi mỗi khi viếng mộ sẽ lại nói mình đang sống rất vui để Thuần Cẩm Tú an lòng. Thuần Cẩm Tú khi còn sống thực sự rất sinh đẹp, dáng vẻ thanh khiết, đánh tiếc giờ những điều đó chỉ còn trong ký ức. Thực ra những nghi lễ như thế này dành nhiều hơn cho người đang sống, bởi người ch.ết rồi không hay biết gì nữa. Cũng chỉ có người sống mới lại tiếp tục mục rữa trong xã hội này với một nụ cười.


Tần Y Lạc đôi mắt đen thăm thẳm như đại dương. Cô thoáng nhìn chiếc cà vạt của Dương Thần, thực ra chiếc cà vạt không phải đồ vật Thuần Cẩm Tú yêu thích, đây là thứ khiến cô ấy câm hận nhất thì đúng hơn.


Khi xưa bị cưỡng bức, kẻ đó chính là dùng cà vạt để trói cô lại rồi ra tay. Khi đã hành sự xong bỏ cô lại với đôi tay còn bị trói, cảnh sát sau đó không hề thu giữ bằng chứng trên cà vạt hay đưa nạn nhân vào bệnh viện kiểm tr.a mà còn cho rằng cô dựng chuyện. Thuần Cẩm Tú sao đó phẫn uất, luôn cất giữ chiếc cà vạt trong phòng. Cô bị ám ảnh về nó, Thuần Cẩm Tú muốn dùng chính chiếc cà vạt đó siết cổ hung thủ, đến khi hắn nghẹt thở mà ch.ết mới dừng.


Cũng bởi Dương Thần không biết rõ sự tình nên hiểu lầm là chị gái yêu thích chiếc cà vạt. Tần Y Lạc lại không nhẫn tâm phá hủy suy nghĩ này của Dương Thần. Hơn hết nếu ngăn cản Dương Thần sẽ nảy sinh nghi vấn.


Tần Y Lạc trong lòng có muôn vàn phức tạp, cô đã phải trải qua quá nhiều chuyện, mỗi thứ đó từng chút một đã rút cạn niềm vui của cô. Chẳng phải càng sống người ta càng nhận ra lúc nhỏ mới thật tuyệt vời làm sao, món ăn ngày bé luôn ngon hơn, đồ chơi ngày bé luôn làm ta hạnh phúc hơn. Càng lớn dần càng tỷ lệ nghịch với sự đơn thuần. Bất hạnh càng nhiều và sự biết ơn càng ít.


Cuộc sống là bi kịch nhưng cũng là hài kịch. Xã hội là sàn diễn lớn nhất, chúng ta bị ném vào sân khấu mà không được biết trước kịch bản. Tự mình phải diễn với chính đồng loại. Không tồn tại người thắng cuộc trong sân khấu này, chỉ có tổn thương và tự hủy hoại.


Thuần Dương Thần vui vẻ tâm sự với chị hai của cô, Dương Thần kể với Thuần Cẩm Tú về Mạc Kỳ Hạ, gương mặt vừa vô tư vừa lạc quan. Dù đã thành niên nhưng điệu bộ thật đáng yêu. Trong tâm can Thuần Dương Thần, cô luôn xem Tần Y Lạc như mặt trời, sẽ ra sao nếu Dương Thần biết chuyện chính cô đã giếŧ Thuần Cẩm Tú?


E rằng, lúc đó Thuần Dương Thần từ yêu thương sẽ thành hận thù, Thuần Dương Thần sẽ tự tay giếŧ đi mặt trời của cô.






Truyện liên quan