Chương 4: Status Plate (bảng Trạng Thái)

Vì tất cả đều tham dự vào cuộc chiến nên mọi người cần phải được rèn luyện khả năng chiến đấu trước. Tuy có tiềm năng sức mạnh vượt ra ngoài khuôn khổ, căn bản cả hội vẫn chỉ là bọn học sinh cao trung bình thường thấm đẫm tư tưởng hòa bình của Nhật Bản. Bắt tất cả đột nhiên ra trận chiến đấu với quỷ chủng và quái vật ngay là chuyện bất khả thi.


Song như có dự liệu từ trước, Ishtar thông báo đã sẵn sàng thu xếp cho một tổ chức khác tiếp đón mọi người. Đó là vương quốc Hairihi nằm ở dưới chân ngọn núi Thần Sơn này của Giáo hội Thánh đạo.


Là một quốc gia theo tư tưởng truyền thống, vương quốc này dường như có mối liên hệ mật thiết với Giáo hội Thánh đạo. Người sáng lập nên vương quốc là Charm Byrne – tương truyền là thân thích của đấng sáng thế Eht, vị thần mà Giáo hội Thánh đạo thờ phụng. Được chống lưng bởi Giáo hội phía sau nên mối quan hệ giữa hai bên hết sức khăng khít bền chặt.


Để xuống núi đến thăm vương quốc Hairihi, Hajime và mọi người được đưa ra cổng chính của Giáo hội Thánh đạo. Từ trên đỉnh Thần Sơn của Giáo hội, sau khi bước qua Khải hoàn môn đầy uy nghiêm thì chào đón mọi người là một biển mây bát ngát. Cảm giác khó thở cố hữu khi ở trên cao không tồn tại, thế nên tất cả không nhận ra mình đang ở cách xa mặt đất như thế nào. Có lẽ môi trường sinh hoạt ở đây đã được cải tạo cho phù hợp bằng ma thuật. Khung cảnh trời xanh trong vắt hùng vĩ và biển mây lấp lánh rực rỡ phản chiếu ánh mặt trời khiến mọi người như bị hớp hồn đầy kinh ngạc.


Ishtar vừa hối thúc cả hội tiến mau mau vừa khoe khoang về một thứ gì đó, và xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một cái bệ trắng đồ sộ hình tròn được bao quanh bởi hàng rào. Nhanh chóng rảo bước trên hành lang tuyệt mĩ được xây dựng bằng cùng chất liệu trong đại thánh đường, chẳng mấy chốc cả hội đã đặt chân lên trên cái bệ.


Được khắc trên mặt bệ là một trận địa ma thuật cỡ lớn. Biển mây bao phủ bên ngoài hàng rào khiến các học sinh cố tình xích sát lại trung tâm, song không ngăn được những cặp mắt hiếu kỳ quan sát cảnh vật xung quanh. Ishtar khi đó niệm chú.




“Hỡi lối đi mà người đến, hãy hé mở bằng đức tin, TendouThiên đạo.”


Ngay lập tức, trận địa ma thuật ở dưới chân mọi người tỏa sáng rực rỡ. Cái bệ bắt đầu chuyển động chếch xuống phía dưới mặt đất, êm ru như đang đi trên cáp treo. Có vẻ như bài “niệm xướng” ban nãy đã khởi động trận địa ma thuật được khắc trên mặt bệ. Cái bệ hiện tại gần như là một cái cáp treo đúng nghĩa. Bọn học sinh tỏ ra phấn khích khi lần đầu tiên được trông thấy ma thuật. Một tiếng hô vang lại nổ ra khi cả hội đi xuyên qua biển mây.


Sau khi vượt qua biển mây thì tất cả đã trông thấy mặt đất phía dưới. Bao quát khắp tầm nhìn là một thị trấn bao la – à không, là cả một vương quốc rộng lớn. Được xây dựng trên sườn núi là một tòa lâu đài sừng sững làm trung tâm cho cả thành phố phát triển xung quanh. Thành phố đó là kinh đô của Vương quốc Hairihi. Hành lang trên không nối liền cung điện với cái bệ đã đưa cả bọn đáp xuống đỉnh của một tòa tháp cao vời vợi.


Hajime bật cười đầy châm biếm trước kịch bản xuất sắc này. Đây là một trường đoạn mà trong đó các “Tông đồ của Thần linh” sẽ rẽ biển mây giáng hạ từ trên trời xuống. Và thật dễ hiểu là không chỉ là có mỗi nhóm của Hajime, họ cũng thừa dịp thần thánh hóa một chức sắc của Giáo hội trước trăm nghìn cặp mắt chiêm ngưỡng của các tín đồ Thánh đạo.


Chuyện này khiến Hajime không thể không nhớ tới Nhật Bản những ngày trước chiến tranh. Đó là thời kỳ mà chính trị với tôn giáo có mối quan hệ mật thiết, là nguyên nhân đã gây ra vô số tai họa sau này. Tuy nhiên thế giới này có lẽ còn bất thường hơn gấp bội phần. Xét cho cùng, thế giới này tồn tại một thực thể siêu nhiên có sức mạnh can thiệp vào thế giới khác – một thế giới lấy “ý nguyện thần linh” làm tôn chỉ, làm trung tâm theo đúng nghĩa đen.


Số phận của thế giới này, cũng giống như khả năng mọi người được đưa về nhà, đều phụ thuộc vào tâm trạng của thần linh. Kinh đô phía dưới dần hiện rõ trong tầm mắt, và Hajime quyết định kìm nén mối cảm xúc bất an khó nói thành lời đang rạo rực trong lòng. Cậu siết chặt nắm tay, thầm nhủ sẽ cố gắng làm hết sức những gì có thể.


Ngay khi đặt chân đến cung điện, Hajime và mọi người lập tức được đưa thẳng đến phòng ngự triều. Dạo qua các hành lang có thiết kế lộng lẫy chẳng kém gì Giáo hội, nhóm bắt gặp trên đường đi những thanh niên giáp trụ đầy đủ như các hiệp sĩ, các nho sĩ trông giống quan viên và vài đầy tớ ăn vận kiểu hầu gái. Bọn họ ngước nhìn cả hội bằng một ánh mắt tràn đầy kì vọng, thậm chí có pha cả chút cảm giác kính sợ. Có vẻ như đã có nhiều người quanh đây biết đến sự tồn tại của nhóm Hajime.


Cảm thấy thiếu thoải mái trước điều này, Hajime bèn kín đáo đứng tụt lại xuống phía cuối hàng.


Đoàn người dừng chân trước một cánh cổng đôi khổng lồ đầy nguy nga. Hai binh sĩ đứng gác ở hai bên cổng liền lớn giọng thông báo Ishtar, anh hùng và các người bạn đã hiện diện; và không cần chờ câu trả lời từ bên trong, họ lập tức mở toang cánh cửa ra hai bên.


Ishtar ung dung bước qua như thể đây là điều đương nhiên. Trừ Kouki ra, tụi học sinh từng người từng người một tiến vào sau đó với cảm giác thấp thỏm ở trong lòng.


Khi tới lượt của Hajime, cậu trông thấy một tấm thảm đỏ được trải phẳng dẫn sâu vào trong nội điện, nơi tọa lạc của một cái ghế - à không, một ngai vàng tráng lệ. Ở trước ngai là một người đàn ông trung niên toát ra bá khí oai vệ đang đứng chờ sẵn.


Ở gần đó là một người phụ nữ có lẽ là hoàng hậu, và đứng sát bên cạnh lần lượt là một cậu bé khôi ngô cỡ chừng mười tuổi với mái tóc ánh kim và cặp mắt xanh, cùng một thiếu nữ xinh xắn khoảng độ mười bốn, mười lăm tuổi có cùng chung đặc điểm. Xếp thành hai hàng ở hai bên tấm thảm đỏ là những người mặc quân phục cùng giáp trụ đầy đủ ở bên phía cánh tả, và những người có diện mạo giống quan viên ở bên phía cánh hữu.


Khi đoàn người đến trước ngai vàng, Ishtar ra hiệu cho Hajime và mọi người dừng lại, còn bản thân thì tiến đến chỗ của quốc vương.


Ông ta chậm rãi đưa bàn tay ra, được quốc vương cầm lấy với vẻ tôn kính và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên ấy. Giáo hoàng có lẽ là người mang địa vị tối cao ở xứ sở này. Hajime thở dài trong bụng khi biết chắc rằng đây là một vương quốc hoạt động dựa vào “Thần linh” làm cơ sở.


Kế tiếp là phần giới thiệu bản thân. Tên của quốc vương là Erihido S. B. Hairihi và hoàng hậu là Luruaria. Cậu bé xinh đẹp tóc ánh kim là hoàng tử Randell, còn cô công chúa tên là Liliana.


Tiếp theo, lần lượt thủ lĩnh Hội hiệp sĩ, tể tướng và những người có chức sắc khác bắt đầu tiến đến giới thiệu. Tiện thể, sức quyến rũ của Kaori dường như có tầm ảnh hưởng xuyên thế giới vì cặp mắt long lanh của hoàng tử khôi ngô cứ dán chặt vào cô ấy mãi không rời.


Dạ tiệc được tổ chức ngay sau đó và cũng là dịp mọi người được mở mang tầm mắt với nền ẩm thực của một thế giới mới. Đồ ăn được chế biến với vẻ ngoài không khác gì ẩm thực Tây phương của Trái đất. Thi thoảng cả hội lại được thưởng thức một loại thức uống sắc cầu vồng và sốt hồng đào cực kỳ ngon miệng.


Các nam sinh không khỏi cảm thấy cáu bẳn khi Randell điện hạ liên tục bắt chuyện với Kaori. Hajime thì chẳng thèm để tâm mấy, vì vốn dĩ cậu cũng không hi vọng gì từ một đứa trẻ chỉ mới mười tuổi đầu.


Tại cung điện, Hajime và mọi người được làm quen với các huấn luyện viên – những người bên cạnh phụ trách việc rèn luyện sẽ đồng thời đảm bảo nhu cầu thiết yếu cho cả nhóm. Các huấn luyện viên đều được tuyển chọn kỹ lưỡng từ các thành viên của hội hiệp sĩ tại ngũ và các pháp sư hoàng gia. Tất cả cũng chỉ để tạo mối giao hảo giữa hai bên nhằm chuẩn bị cho cuộc chiến không thể tránh khỏi trước mắt.


Hajime không giấu được vẻ kinh ngạc trước gian phòng được bài trí xa hoa cùng một cái giường canopy bự chảng ở chính giữa. Thế nhưng, cái cảm giác bối rối nhanh chóng bị đẩy lùi bởi nỗi mệt mỏi sau một ngày dài, và cậu thả mình trên giường nhẹ nhàng chìm sâu vào giấc ngủ.


Việc rèn luyện và giảng dạy ngay lập tức được bắt đầu vào ngay hôm sau.






Truyện liên quan