Chương 29: Chinh Phục Tử Thù (3)

Trảo hùng là giống loài mạnh nhất ở tầng này, có thể gọi là Chúa tể của tầng cũng không ngoa. Quanh đây lũ cước thố và nhị vĩ lang tập trung rải rác với số lượng lớn, song trảo hùng thì duy nhất chỉ có một. Do vậy, con ác thú này là sinh vật mạnh nhất của tầng, là một con quái vật bất khả chiến bại. Hiểu rõ điều đó, lũ quái vật còn lại trong khi di chuyển đều hết sức cẩn trọng cố gắng không chạm trán với trảo hùng, còn nếu số mệnh đen đủi giáng xuống thì chúng chỉ còn nước toàn lực bỏ chạy thoát thân. Bọn quái còn chẳng dám mơ đến chuyện kháng cự nó, thế nên viễn cảnh một sinh vật tự dẫn xác đến gặp con trảo hùng là một điều chưa từng xảy ra bao giờ cả.


Vậy mà việc chưa từng xảy ra hiện đang xảy đến trước mắt con ác thú.
“Yoo, trảo hùng. Lâu rồi không gặp. Cánh tay của tao có ngon không?”


Cặp mắt sắc bén của con trảo hùng nheo lại. Sinh vật trước mắt nó là con gì? Tại sao thấy nó mà đối phương không quay lưng bỏ chạy? Tại sao đối phương lại không co rúm người hoảng sợ? Tại sao trong ánh mắt kia lại không phản chiếu nỗi tuyệt vọng khốn cùng? Con trảo hùng không giấu được vẻ khó hiểu trước tình huống mà nó chưa từng được chứng kiến bao giờ.


“Đây là trận tái đấu trả thù. Trước hết, hãy nhồi vào não mày cái tư tưởng rằng tao không phải là con mồi, mà là địch thủ của mày nhé.”


Nói xong, Hajime liền rút Donner ra và chĩa họng súng vào ngay chính diện con trảo hùng. Vừa chuẩn bị khai hỏa, Hajime vừa tự hỏi bản thân, “Có sợ không?” Câu trả lời là không. Không chút tuyệt vọng đến nỗi mất đi hi vọng, không chút sợ hãi đến nỗi lẩy bẩy tay chân. Điều duy nhất tồn tại trong đầu cậu là sát ý thuần nhất nhắm thẳng vào kẻ thù cùng khát vọng sinh tồn đầy mãnh liệt.Khóe miệng Hajime bất giác nhếch lên, tạo thành hình một nụ cười hết sức hung hiểm.


"Tao sẽ giết và ăn mày."
Vừa tuyên bố dứt lời, Hajime liền khai hỏa Donner. Đoàng! Một âm thanh xé gió của viên đạn làm từ Khoáng thạch Tauru lao đi siêu tốc với vận tốc 3.2 km/s nhằm thẳng vào mục tiêu là con trảo hùng.
"Guuuu!?"
Con trảo hùng lập tức quăng mình xuống đất nhằm tránh đòn công kích trước mắt.




Con ác thú không hề phí thời gian xác nhận khoảnh khắc viên đạn rời khỏi nòng. Như cảm nhận được sát khi dâng trào của Hajime, con quái đã nhanh trí di chuyển để né tránh trước cả khi cậu kịp khai hỏa. Không hổ là chúa tể của tầng này. Đó là một tốc độ phản ứng vượt trội khi so sánh với thân hình dễ phải đến hai mét của con quái.


Tuy nhiên, đó không phải là một pha né tránh hoàn hảo. Một phần vai con ác thú bị viên đạn khoét thủng, khiến máu tươi trào ra thấm đẫm lớp lông trắng.
Ánh mắt con trảo hùng giờ tràn ngập sự cuồng nộ. Con ác thú giờ đã chấp nhận Hajime chính là “địch thủ” của mình.
"Gaaa!!"


Con trảo hùng gầm lên một tiếng và lao đến chỗ cậu với một tốc độ khủng khiếp. Nhìn vào thân hình cao hai mét cùng hai sải tay cuồn cuộn dài nghều của con quái, thật khó mà tin đó là tốc độ đang được thể hiện ngay trước mắt Hajime.


“Haha! Phải rồi đấy! Tao là địch thủ của mày! Chứ không phải là con mồi để mày săn!”
Một áp lực kinh khủng toát ra từ người con trảo hùng, song vẫn không thể dập tắt được nụ cười đầy bản lĩnh trên môi của Hajime.


Đây là bước ngoặt của cậu. Hajime phải tiêu diệt con ác thú đã ăn tươi nuốt sống cánh tay trái, gián tiếp làm tan vỡ trái tim và thay đổi tâm hồn cậu. Đây là nghi thức cần thiết để từ đây Hajime có thể tiếp tục tiến về phía trước. Nếu như thất bại thì vô hình chung trái tim cậu sẽ ngầm thừa nhận một sự “thỏa hiệp.” Hajime tin là như thế.


Cậu lại dùng Donner khai hỏa về phía con trảo hùng đang lao đến. Viên đạn siêu tốc lao vun vút nhằm thẳng vào ngay chính giữa thái dương mục tiêu. Thế nhưng bằng một cách nào đó, lại một lần nữa con ác thú đã kịp xoay trở né tránh đòn công kích ngay giữa không trung. Nghĩ kiểu nào thì cũng khó mà tin đó là tốc độ phản ứng thuộc về một con quái to xác đến vậy.


Áp sát đủ gần để đối phương rơi vào tầm tấn công của bản thân, con trảo hùng bắt đầu chuẩn bị trảo thuật trong lúc vẫn giữ nguyên mãnh lực di chuyển. Hajime chỉ kịp trông thấy ba cái móng vuốt biến dạng trước mắt mình ngay khoảnh khắc ma thuật đặc trưng của con quái được phát động.


Trong tâm trí Hajime là hình ảnh con cước thố dù cố gắng tránh cái móng vuốt nhưng vẫn bị xả đôi người. Do vậy ngay phút chót, cậu quyết định không tránh nó mà toàn lực nhảy lui về phía sau.


Chỉ chớp mắt sau, chỗ mà Hajime vừa đứng trước đó bị cào nát bởi một cơn cuồng phong do ba cái móng gây ra. Tuy không hề trực tiếp chạm đất, song trên mặt đất vẫn hằn sâu ba dấu móng của con ác thú.
Để sổng con mồi ngay trước mũi khiến con trảo hùng nổi cơn tam bành.


Khi ấy, một âm thanh lách cách của một thứ gì đó lăn đến chân nó vang lên. Bị thu hút, con trảo hùng đưa mắt nhìn xuống dưới, phát hiện một vật thể đang lăn có dạng hình cầu màu xanh đậm với đường kính tầm năm centimét. Trong lúc con trảo hùng vẫn chưa hiểu đó là thứ gì, đột nhiên vật thể đáng ngờ ấy bùng nổ phát ra ánh sáng mãnh liệt.


Vật thế đó là “lựu đạn gây choáng” do Hajime tự làm ra.


Nguyên lý hoạt động rất đơn giản. Trước hết, ma lực được truyền tải vào trong Lục quang thạch cho tới cực hạn. Kế tiếp, một lớp màn mỏng che phủ bề mặt được tạo để ngăn cho ánh sáng không lọt ra ngoài. Thêm vào đó, phần lõi gồm bột nhiên thiêu nghiền từ Nhiên thiêu thạch nén ép lại, cùng một đường dẫn làm từ Nhiên thiêu thạch kết nối lõi với bề mặt như là một kíp nổ.


Khi cần dùng, Hajime sẽ kích hỏa phần Nhiên thiêu thạch dẫn ra bề mặt bằng Triền Lôi. Phần bột không bị nén sẽ bắt cháy từ từ cho đến khi bén hẳn vào trong lõi thì mới phát nổ. Khi nhiệt độ đạt tới cực hạn thì Lục quang thạch sẽ vỡ ra, dẫn đến ánh sáng dự trữ bên trong sẽ được giải phóng mãnh liệt. Bên cạnh đó, Hajime đã điều chỉnh để từ khi bắt đầu kích hỏa cho đến khi phát nổ sẽ là ba giây. Tuy còn có nhiều hạn chế khác nhau, song đây là một thành phẩm đáng tự hào của cậu.


Hajime không bỏ lỡ cơ hội này. Cậu thừa cơ chuẩn bị Donner xong xuôi và khai hỏa thêm lần nữa. Viên đạn được gia tốc bởi lực điện từ sở hữu uy lực tuyệt hảo cắm phập vào vai trái con trảo hùng đang mất phương hướng, thổi bay phần chi đó ra khỏi cơ thể con ác thú.
"Guruaaaa!"


Con trảo hùng lồng lộn kinh hoàng khi cảm nhận được cơn đau khủng khiếp mà nó chưa bao giờ phải nếm trải trong đời. Máu phun ra từ bả vai cụt như thác đổ, còn cánh tay trái bị thổi bay thì xoay vòng vòng trong không trung, cuối cùng rớt cái “bịch” xuống đất không hề cựa quậy.


“Sao lại trùng hợp quá đỗi thế này...”


Hajime không định nhằm vào cánh tay trái con ác thú. Kĩ năng bắn súng của cậu chưa đủ thành thạo để có thể ngắm bắn chuẩn xác đến vậy. Tuy đã đối diện với những kẻ địch sống ch.ết lao thẳng đến như nhị vĩ lang khá nhiều lần, thế nhưng thật khó để Hajime có thể định vị được mục tiêu di chuyển ngẫu hứng xung quanh nếu như không nắm rõ được chuyển động của chúng.


Do vậy, việc cậu tước đoạt lấy cánh tay trái của con ác thú giống hệt như cách nó tước đoạt và ăn cánh tay trái của cậu là chuyện hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.
Hajime lại tiếp tục khai hỏa về phía con trảo hùng – giờ vẫn điên cuồng đau đớn cùng thị lực chưa được phục hồi.


Tuy hoảng loạn, song bằng bản năng hoang dã của mình, con ác thú vẫn có phản ứng với sát khí của Hajime và kịp nhảy sang một bên để tránh né. Nhân cơ hội đó, cậu sử dụng Tốc hành lướt ra phía sau con quái và bắt lấy cánh tay trái đã rơi xuống. Thế rồi, dường như thị lực đã được khôi phục chút đỉnh, con trảo hùng trừng trừng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cậu trong khi Hajime vung vẩy cánh tay trái lên như cố tình chọc tức nó.


Kế tiếp, cậu chậm rãi ngoạm một phát vào phần thịt, dùng lực cằm được trui rèn mạnh mẽ sau khi đã quen ăn thịt quái vật khá nhiều lần để xé nát ra và nhai nó thật từ tốn. Hajime quyết tâm tái hiện lại cơn ác mộng bị xơi tái cánh tay mà con trảo hùng từng thể hiện với cậu trước đó không lâu.


“Chóp... chép... Thịt vẫn dở như hạch... Nhưng không hiểu sao tao lại cảm thấy ngon hơn thịt mấy con khác nhỉ?”


Vừa nói, Hajime vừa chằm chằm nhìn con trảo hùng đang cúi mình tỏ vẻ cảnh giác cao độ. Con ác thú không hề cử động lấy một phân. Tuy ánh mắt nó không có dấu hiệu của sự sợ hãi, song trong tình thế mà một phần cơ thể bị ăn sống cùng thị lực chưa phục hồi hoàn toàn thì con trảo hùng không dám mạo hiểm di chuyển trước mắt cậu.


Thế cũng tốt, và Hajime lại tiếp tục ăn. Đó cũng là lúc một điều dị thường xảy đến với cậu. Một cơn đau quặn thắt cùng sự co giật giống hệt như lần đầu tiên Hajime ăn thịt quái vật đã bắt đầu quay trở lại.
“!?”


Hajime vội vàng lôi Thần thủy ra uống. Tuy cơn đau không nghiêm trọng như lần trước, song nhiêu đó cũng đủ để khiến cậu nhăn mặt khuỵu gối không thể đứng vững nổi. Dường như khác với nhị vĩ lang và cước thố, khi ăn thịt trảo hùng thì cơ thể phải tiếp nhận một lượng sức mạnh không nhỏ, và cơn đau này chính là hệ quả từ quá trình hấp thụ ấy.






Truyện liên quan