Chương 40: Căn Phòng Bị Phong Ấn Trong Chốn Vực Thẳm (2)

Nagumo Hajime Giới tính Nam Tuổi 17 Cấp độ 49 Thiên chức Biến đổi Sư Sức mạnh 880 Sinh khí 970 Kháng lực 860 Thân pháp 1040


Ma lực 760 Kháng phép 760 Kĩ năng Biến đổi ↳ Giám định Khoáng vật ↳ Biến đổi Chi tiết ↳ Thăm dò Khoáng vật ↳ Phân tách Khoáng vật ↳ Dung hợp Khoáng vật ↳ Biến đổi Phục chế Thao túng Ma lực Cường hóa Dịch vị Triền Lôi Thiên bộ ↳ Không lực ↳ Tốc hành ↳ Hảo Cước Phong Trảo Thấu thị Dạ hành Thiên lý nhãn Cảm ứng Hiện diện Cảm ứng Ma lực Ẩn thân Kháng độc Kháng Tê liệt Kháng Hóa đá Thông hiểu Ngôn ngữ


Dừng chân tại căn cứ điểm được dựng lên ở tầng thứ năm mươi, Hajime tranh thủ rèn luyện Biến đổi, kĩ năng bắn súng cùng cước kĩ của bản thân. Tốc độ khai phá đã được giảm xuống đáng kể. Nguyên nhân là vì tuy cậu đã phát hiện được cầu thang dẫn xuống tầng dưới, thế nhưng tầng thứ năm mươi này lại có một chỗ hết sức khác biệt so với những nơi còn lại.


Đó là một khoảng không gian gợi nên cảm giác cực kỳ ám muội.


Ở cuối con đường mòn dẫn lối trong khoảng không gian trống vắng này là một cánh cổng đôi sừng sững được trang hoàng cao khoảng ba mét. Tại hai bên cánh cổng là hai bức phù điêu tạc hình hai người khổng lồ một mắt với nửa thân nhô ra ngoài, còn nửa thân còn lại được khắc chìm vào sâu bên trong vách tường.


Giây phút Hajime đặt đến vào nơi này, một cơn ớn lạnh chạy dọc khắp sống lưng cậu như có điều gì đó nguy hiểm đang chờ đợi. Đã chuẩn bị sẵn trang bị từ trước, thế nên cậu không hề có ý định né tránh nó. Một sự “biến hóa” tất yếu đã xuất hiện, thế nên cậu buộc phải tận mắt kiểm tr.a bằng được thì mới thôi.




Ngay lúc này, Hajime nửa phần có dự cảm không lành, nửa phần lại ấp ủ kỳ vọng thật khó hiểu. Cậu thừa biết rằng đằng sau cánh cổng kia là một thứ tai ương gì đó đang chờ đón cậu, thế nhưng đồng thời lại có cảm giác như có làn gió mới thổi qua trong cuộc hành trình chinh phục mê cung vẫn chưa thấy hồi kết của mình.


“Không khác gì là chiếc hộp Pandora nhỉ... Giờ thì để xem bên trong sẽ ẩn chứa niềm hi vọng nào đây?”


Võ thuật, vũ khí và kĩ năng đạt được cho đến hiện tại – tất cả đều được Hajime kiểm tr.a từng cái từng cái một thật kĩ lưỡng để bảo đảm chúng ở trong điều kiện triển khai tốt nhất. Chuẩn bị xong xuôi, cuối cùng Hajime mới từ tốn lôi Donner ra.


Thế rồi, cậu tựa khẩu súng nhẹ nhàng vào trán, hai mắt nhắm nghiền lại. Quyết tâm thì cậu đã quyết tâm từ lâu rồi, thế nhưng lặp lại điều đó cũng chẳng phải là vô ích cho cam. Hajime cô đọng nó thành một lời thề nguyền, một câu ước nguyện hướng đến sâu thẳm trong trái tim cậu.


“Mình sẽ sống và quay trở về thế giới cũ... quay trở về Nhật Bản, trở về lại nhà mình. Những kẻ dám ngáng đường đều là kẻ địch. Đối với kẻ địch, mình sẽ... giết!”
Hajime mở hai mắt ra, khóe miệng cong lên thành nụ cười gằn không chút sợ hãi như mọi khi.


Hajime vượt qua căn phòng, chậm rãi tiến đến cánh cổng đầy thận trọng cho đến khi tới đích mà chẳng có vấn đề gì xảy ra cả. Quan sát ở góc độ gần, cậu có thể nhận ra những chi tiết trang hoàng thật tinh xảo được nạm trên cánh cổng, cùng hai trận đồ ma thuật được chạm khắc trong hai cái hốc nằm gần ở trung tâm.


“? Mình không hiểu. Kiến thức mình thu thập cũng không đến nỗi tệ... thế nhưng nghi thức này thì mình lại chưa từng thấy bao giờ cả!?”


Hồi còn bị giễu cợt là kẻ bất tài, Hajime đã nỗ lực tiếp thu kiến thức hết mức có thể nhằm bù đắp lại sự thiếu thốn năng lực của bản thân. Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là Hajime biết tường tận thông thiên sử địa – thế nhưng khi mà cậu không thể đọc ra được cái gì từ nghi thức của trận đồ ma thuật trên thì quả là có đôi chút kỳ lạ thật.


“Có lẽ là do nó quá cổ chăng?”


Phỏng đoán trong bụng, Hajime tiếp tục kiểm tr.a cánh cổng song không phát hiện được điều gì đặc biệt. Cậu cảm nhận được đây là một chướng ngại trọng yếu nên không muốn lơ là bỏ qua bất kỳ cái bẫy nào, thế nhưng lượng kiến thức hiện tại không cho phép Hajime có khả năng giải mã được trận đồ ma thuật này.


“Đành chịu vậy. Hay thử dùng Biến đổi như mọi khi xem thế nào?”


Hajime đã thử dùng tay cố sức kéo đẩy cánh cổng song không hề di chuyển lấy một phân, thế nên cậu đành mượn tạm cách quen thuộc là dùng Biến đổi để tạo một lối đi cưỡng chế xuyên qua nó. Cậu chạm tay phải vào cánh cổng, và rồi bắt đầu phát động Biến đổi.
Tuy nhiên, ngay lúc đấy.
Rắc!


"Uwa?"
Một tia lửa điện màu đỏ xẹt ra từ cánh cổng đánh trúng tay Hajime, để lại một làn khói bốc lên nghi ngút. Vừa làu bàu chửi thề, Hajime vừa lôi Thần thủy ra uống để hồi phục vết thương. Khi đó, một hiện tượng dị thường bỗng xảy ra trước mắt cậu.
Oooooooooooh!!!


Một thanh âm trầm bổng đột nhiên vang vọng khắp toàn bộ căn phòng.
Hajime lập tức lùi lại giữ khoảng cách với cánh cổng, lưng hơi khuỵu xuống, tay đặt lên bao súng với tư thế sẵn sàng chiến đấu bất kỳ lúc nào.
Thanh âm vẫn tiếp diễn không ngừng, và rốt cuộc nguồn cơn phát ra nó đã xuất đầu lộ diện.


“Chậc, cái bài này đúng là không quen không được nhỉ...”


Hajime lẩm bẩm với một nụ cười méo xẹo. Vách tường xung quanh hai bức phù điêu hình tên khổng lồ một mắt được chạm khắc ở hai bên cánh cổng bắt đầu vỡ ra, tạo thành hình hai vật thể. Chỉ trong chớp mắt, lớp vỏ màu tro của chúng từng đồng hóa với vách tường chuyển sắc thành màu lục đậm.


Vẻ ngoài của bọn khổng lồ một mắt này giống y chang tụi cyclops quen thuộc trong những câu chuyện thần thoại. Xuất hiện trên tay chúng – không biết từ đâu ra – là một thứ dài khoảng bốn mét trông như một thanh đại kiếm. Hai con quái ngoảnh đầu về phía Hajime, nửa phần thân đồ sộ chìm sâu vào vách tường bắt đầu di chuyển về phía trước với ý định xóa sổ kẻ xâm nhập thiếu ý tứ đang án ngữ trước mặt mình.


Khi đó,
Đoàng!
Một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên. Viên đạn làm từ Khoáng thạch Tauru được gia tốc bởi lực điện từ đã đâm vào con mắt độc nhất của con Cyclops bên phải, khuấy náy mọi thứ bên trong não trước khi xuyên thủng sọ con quái và làm nổ tung vách tường ở phía sau.






Truyện liên quan