Chương 47: Quái Thú Trong Căn Phòng Bị Phong Ấn (2)

Khoảnh khắc kế tiếp, từ hai vòi nhọn của hai cái đuôi, dịch phân giải cùng châm-độc-đạn-chì đồng thời được giải phóng nhằm triệt hạ mục tiêu đang ngay giữa không trung. Tình huống xấu nhất rốt cuộc đã xảy ra. Hajime nghiến chặt răng vì né tránh cả hai cùng lúc là chuyện bất khả thi với cậu.


Sử dụng Không lực, cậu xoay sở né được dịch phân giải phóng ra từ con quái, rồi vắt hai tay ngang người – tay trái chỉ đến cánh khuỷu – nhằm bảo vệ những chỗ trọng yếu nhất có thể, và dùng họng súng Donner che chắn khuôn mặt. Kế tiếp, bằng cách thao túng ma lực trực tiếp, Hajime khiến bắp thịt săn chắc lại, cường hóa bản thân đẩy lên tới mức cực hạn.


“Gaaaaa!!!”
Cậu hét lên trong khi cố gắng tránh những vết thương gây chí mạng cho cơ thể. Với việc Yue đang ở sau lưng, Hajime quyết tâm dùng thân mình che chắn toàn bộ châm độc đang lao đến.


Chấn động hất văng cậu ra xa, quăng quật cậu xuống sàn lăn lộn mấy vòng liền cùng một cơn đau khôn tả len lỏi khắp từng bộ phận. Cả Yue cũng bị chấn động làm bức ra khỏi lưng cậu.


Tuy cơ thể bị vô số châm độc đâm vào, Hajime vẫn nghiến răng chịu đau, tay rút Lựu đạn Gây choáng từ túi ra và ném về phía con Bò cạp Roi. Quả lựu đạn bay trong không trung vẽ một quỹ đạo hình parabol rồi đáp xuống ngay trước mặt con quái, bộc phát thành luồng ánh sáng dữ dội.
“Kishaaaaaaaaaaa!!”


Luồng ánh sáng bất ngờ khiến con Bò cạp Roi bất giác rít lên và lui về phía sau. Mọi chuyển động của Hajime đều không rời tầm mắt của con quái ngay từ đầu, thế nên nó đã rất cẩn trọng trong đường đi nước bước và quyết không mắc sai lầm thêm lần thứ hai.




Nghiền nát và uống cạn Thần thủy đặt trong răng hàm, Hajime đoạn gỡ sạch đống châm độc đang ghim sâu vào trong da thịt cậu.
“Kuuu!”


Một tiếng rên rỉ thoát ra từ kẽ răng đang nghiến chặt lại vì cơn đau khôn tả, tuy nhiên vẫn chưa đến mức là vượt quá sức chịu đựng của cậu. Cho đến hiện tại, Hajime đã từng trải qua nỗi đau đớn gấp hàng chục, hàng trăm lần so với thế này. Chỉ có nhiêu đây thì còn khuya trái tim cậu mới phải vỡ nát thêm lần nữa.


Trong lúc đang gỡ châm độc, Hajime đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm Yue. Tuy nhiên, trước khi Hajime kịp nhận ra thì Yue mới là người đã tìm và đến ngay chỗ cậu rồi.
“Hajime!”


Yue hớt hải chạy đến với một vẻ lo âu. Nét vô cảm trước đây dường như bị xóa nhòa, thay vào đó là những giọt nước mắt rưng rưng chực rơi trên khóe mi cô gái.


“Tôi ổn. Cơ mà con quái này cứng quá đấy!? Chẳng tìm được cách nào để khuất phục nó cả. Muốn nhắm vào miệng hoặc mắt mà bốn cái chi hình lưỡi kéo toàn ngáng đường không... Chẳng lẽ phải cảm tử thì mới gây sát thương được?”


Hajime không màng đến sự lo lắng của Yue mà chỉ mải suy nghĩ cách tốt nhất để đánh bại con Bò cạp Roi. Trông thấy điều đó, cô gái lẻ loi bật khóc.
“...Tại sao chứ?”
“Hơ?”
“Tại sao anh không trốn đi?”


Nếu bỏ cô lại mà bỏ chạy thì cậu hoàn toàn có thể sống sót – điều mặc nhiên ấy mà Yue ám chỉ là khả năng mà cả hai hoàn toàn hiểu rõ. Thế nhưng đáp lại cô gái là ánh nhìn đầy ngạc nhiên đến từ phía Hajime.


“Cái gì thế này? Mới gặp địch thủ mạnh hơn chút đỉnh mà đã bó tay chịu trói thì còn khuya tôi mới làm nhé.”


Vì mục đích sinh tồn Hajime sẽ không từ một phương cách nào, cho dù là phục kích hay đánh lén hay chơi bẩn, hoặc thậm chí ăn gian hay lừa gạt địch thủ - tất cả chỉ để giành chiến thắng chung cuộc. Trận chiến với con Trảo hùng là ngoại lệ duy nhất, còn ngoài ra thì cậu tin rằng tinh thần mã thượng chỉ là một mớ hổ lốn không hơn không kém. Những suy nghĩ ngây thơ ấy không có chốn dụng võ ở nơi này, cũng chẳng hề khiến cậu có cảm giác tội lỗi gì cả. Chỉ đơn giản là con tạo xoay vần như thế mà thôi.


Tuy nhiên, Hajime cũng không muốn bản thân trở thành ác quỷ. Lý lẽ và đạo lý là những khái niệm cậu vẫn có thể phân biệt rạch ròi, vẫn có thể hiểu được chúng. Người khiến cậu nhớ lại điều đó, khơi gợi lại những giá trị đó trong tâm hồn cậu, không gì khác hơn chính là Yue.


Do vậy, Hajime không thể nào bỏ mặc người con gái mình đã cứu được. Giây phút Yue giao phó bản thân cô ấy cho cậu, khiến quyết tâm cậu được thành hình, cũng chính là bước ngoặt quyết định con đường mà Hajime sẽ chọn, rằng liệu cậu có trở thành ác quỷ hay không.


Yue gật đầu như đồng thuận với suy nghĩ không biểu lộ thành lời của Hajime, đoạn bất ngờ ôm chặt lấy cậu.
“Ơ-Ơ kìa? Sao thế?”


Hajime không khỏi hoang mang, tình hình đang nguy cấp hà cớ gì lại đột nhiên làm trò này chứ? Chỉ một lát nữa con Bò cạp Roi rồi sẽ quay trở lại. Những vết thương do cậu gây ra cho con quái đã hồi phục hoàn toàn, thế nên Hajime phải mau chóng chuyển sang tư thế chiến đấu càng sớm càng tốt.


Tuy nhiên, Yue vẫn điềm nhiên đưa tay lên cổ cậu như chẳng hề quan tâm đến thế sự.
“Hajime... hãy tin ta.”
Nói xong, Yue đặt một nụ hôn vào sau gáy cậu.
“!”
Không, không phải là một nụ hôn. Hajime đang bị cắn.


Một cơn đau tê tái từ gáy lan truyền khắp cơ thể, và kèm theo sau là một cảm giác khó chịu như thể sinh lực trong người đang bị hút cạn. Cái cảm giác này chỉ khiến Hajime muốn giẫy giụa thoát khỏi ngay lập tức, song cậu chợt nhớ ra Yue tự gọi mình là ma cà rồng, thế nên việc cô hút máu có lẽ cũng là điều đương nhiên.


Hãy tin ta - lời nói đó, cùng hành động hút máu của ma cà rồng khiến cho Hajime có phần e sợ và chán ghét, song không vì thế mà cậu muốn bỏ chạy ngay lúc này.


Nghĩ đoạn, cậu nở một nụ cười đau khổ, và tiếp tục đỡ lấy Yue hiện vẫn đang ôm chặt lấy người cậu. Khoảnh khắc sau đó, cơ thể Yue chợt run lên trong chốc lát, và vòng tay đang ôm Hajime lại càng xiết chặt hơn nữa trong khi cô vùi đầu vào sau gáy cậu. Có lẽ là cậu tưởng tượng nhưng hình như trông cô có vẻ rất hài lòng thì phải?


“Kiyaaaaaaaaa!!”
Con Bò cạp Roi lại rít lên. Có vẻ như nó đã thoát khỏi cơn choáng gây ra bởi Lựu đạn Gây choáng. Mặt đất lại một lần nữa rung chuyển như thể con quái biết rõ vị trí của hai người. Có vẻ như đây chính là ma thuật đặc trưng của Bò cạp Roi: khả năng biến đổi địa hình xung quanh.


“Nhưng đây là sở trường của tao nhá.”
Hajime đặt tay phải lên mặt đất và bắt đầu Biến đổi. Mặt đất rung chuyển hình sóng dừng lại trước bức tường đá hình thành bao bọc bán kính ba mét xung quanh Hajime và Yue.


Thạch nhũ hình nón trồi lên xung quanh tấn công tới tấp nhưng không thể xuyên thủng lớp phòng thủ của Hajime hai người. Cứ mỗi khi lớp tường cũ sụp xuống thì một lớp tường mới lại mọc lên, quyết không cho đối phương được đà tiếp cận bên trong.


Xét về cường độ, quy mô và hiệu quả biến đổi địa hình thì con Bò cạp Roi hoàn toàn lấn lướt, thế nhưng xét về tốc độ phát động Biến đổi thì Hajime lại nằm ở cửa trên. Tuy phạm vi Biến đổi tối đa không thể vượt quá ba mét, song thạch nhũ trồi lên không đủ uy lực cũng như khả năng phóng ra như châm độc, thế nên Biến đổi vẫn hết sức hữu dụng trong khía cạnh phòng vệ đối với cậu.


Sau một hồi Hajime liên tục Biến đổi không ngừng nghỉ nhằm củng cố lớp phòng thủ, cuối cùng Yue cũng thôi vùi mặt vào sau cổ cậu.


Cô ɭϊếʍƈ mép với một vẻ mặt đầy mơ màng, kết hợp cùng dáng điệu và vẻ ngoài toát nên nét trẻ thơ dễ khiến trái tim người khác phải xao động. Không hiểu sao, làn da tái xanh khi nãy giờ đã chuyển thành trắng nõn như men sứ tuyệt không tỳ vết, còn hai gò má thì ửng hồng đào đầy vẻ nhu thuận. Cặp đồng tử sắc đỏ ánh lên thật ấm áp, và đôi bàn tay thon nhỏ nhẹ nhàng đặt lên như mơn trớn gò má của Hajime.






Truyện liên quan