Chương 70: Nơi Phản Đồ Ẩn Náu (1)

Hajime cảm nhận được cơ thể được bao bọc trong cảm giác ấm và mềm mại. Nó là một cảm giác vô cùng quen thuộc. Giống như cảm giác khi được nằm trên giường vậy. Một tấm nệm nhẹ nhàng ôm lấy đầu và lưng cậu. Sự mềm mại của những chiếc lông vũ phủ lấy người cậu. Ý thức của chàng trai vẫn còn đang ngái ngủ lập tức bị quăng vào mớ hỗn độn.


(Gì thế này? Cứ cho là thứ này thật sự tồn tại trong mê cung nhưng… tại sao lại là một chiếc giường chứ?)


Cậu dò dẫm xung quanh bởi trí óc vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Tuy thế, cậu không thể di chuyển được tay phải mình. Nó bị quấn chặt lấy bởi một cảm giác ấm áp và mềm mại khác với cảm giác mang lại bởi chiếc giường. Lòng bàn tay của cậu cũng bị kẹp trong cái gì đó rất mềm.
(Gì thế nhỉ?)


Hajime di chuyển tay cậu trong trạng thái mơ màng. Cậu cảm thấy có gì đó đàn hồi giữa bàn tay và nó khá mềm khi cậu thử chạm nó. Có thể nói cảm giác đó như khiến cậu có một phản xạ rằng muốn tiếp tục chạm vào nó.
“… Ahn…”
(!?)


Vì lí do nào đó, một tiếng rên gợi cảm đột nhiên vang lên. Khoảnh khắc đó, cơn ngái ngủ lập tức biến mất và lần đầu tiên cơn tỉnh tảo quay lại với cậu.


Hajime nhận ra khi bản thân đã hoàn toàn thoát khỏi đống suy nghĩ rồi bời, rằng cậu thật sự đang ở trên một chiếc giường. Cái giường với một tấm trải màu trắng trông vô cùng xa xỉ khi nó thậm chí còn giăng cả màn che. Trông có vẻ chiếc giường này được thiết kế trên một mặt đá bằng phẳng trên một phần đất cao. Hajime thở ra một hơi đầy khoan khoái, và nhìn ra xung quanh. Xung quanh cậu, những cây cột và những tấm màn che mỏng vây lấy chiếc giường. Bạn có thể tưởng tượng ra đền thờ Parthenon của nữ thần Athena không? Nó cũng tương tự thế. Phần còn lại của căn phòng thì được lấp đầy bởi thứ ánh sang ấm áp, thứ mà cậu đã không nhìn thấy từ rất lâu rồi.




Cậu trở nên lúng túng. Mới chỉ vừa mới thôi, cậu còn đang chiến đấu với con Hydra để giành giật mạng sống của mình.
(Đây là đâu? Nơi này… đừng nói với mình đây là thế giới bên kia chứ…)


Trong một nơi toát lên bầu không khí quá sức uy nghiêm, một cảm giác không lành chạy qua tâm trí cậu. Song dòng suy nghĩ của Hajime đột nhiên bị phá vỡ bởi một âm điệu say đắm tới từ bên cạnh.
“… Hn… Hajime… Au…”
“!?”


Trong khi bối rối, Hajime nhanh chóng lật tấm chăn lên. Và hiện ra, không một mảnh đồ nào trên người, Yue đang dính chặt vào tay phải của
Hajime và ngủ ngon lành trong khi hoàn toàn khỏa thân. Tới lúc này cậu cuối cùng cũng nhận ra, trên người cậu cũng đang không một mảnh vải.


“Thực vậy… Có phải cái đó đang chào buổi sáng… Mà không phải!” (Ai dịch được câu này làm ơn bảo mình với… Sát nghĩa thì nghe khác là vô nghĩa nên…)
Hajime-san bối rối đã tự làm một trò Tsukkomi với chính mình vì trò đùa ngu ngốc của bản thân. Yue bắt đầu tỉnh lại, một chút…


“Yue. Dậy đi, Yue.”
“Hn~…”






Truyện liên quan