Chương 72: Nơi Phản Đồ Ẩn Náu (3)

… Cô lọt thỏm trong một phần của chiếc áo ngắn…
“Yue… rốt cục là em đang cố làm cái gì thế?”
“… Nó không vừa…”


Ồ, dĩ nhiên là đồ của một người đàn ông sao có thể vừa với một cô bé dễ thương chỉ cao 140cm chứ. Tuy thế, cái áo này lại khiến cho bộ ngực khiếm tốn và cặp chân trắng muốt của cô bị phô ra khéo léo. Hình ảnh này là vô cùng kích thích, ngược lại hoàn toàn với vẻ ngoài trẻ con của Yue, bởi cả những hành động của Yue khi cố để giữ lấy cái áo hay mỗi khi cố cử động. Hajime cũng gặp rắc rối khi không biết để mắt mình ở đâu cho phải.


“… Nếu nó tự nhiên mà ra thế này, thì quả thật là khá đáng sợ…”
Cậu không chắc chắn rằng có phải cô cố tình làm thế vì mục đích nào đó hay chỉ là vô ý. Hajime chỉ có thể chắc chắn, cô gái này rất nguy hiểm theo nhiều cách khác nhau.


Rời khỏi căn phòng, cậu cảm thấy kinh ngạc với khung quảnh xung quanh mình. Đầu tiên, ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt cậu. Nó không phải là thật bởi dù sao họ cũng đang ở trong lòng đất. Nó là một quả cầu cùng một khối hình nón nối trực tiếp với vòm trần, và chúng ban phát ánh sáng cho mặt đất. Cậu bản thấy chút hơi ấm yếu ớt bởi nó không giống loại ánh sáng giả tạo của đèn huỳnh quang. Hajime vô tình gọi nó là “Mặt trời”.


“… Nó trở nên giống mặt trăng khi trời tối…”
“Vậy sao…”


Tiếp theo, một âm vang thú vị của nước dội tới tai cậu. Ở phía sau căn phòng có một cánh cửa mà dẫn đến một cái sân nhỏ. Ở sau bức tường của căn phòng đó là cả một thác nước. Một khối nước khổng lồ liên tiếp đổ xuống từ vách đá nối với vòm, và rồi hòa chung vào chung với dòng sông để chảy lại vào trong hang động. Một cơn gió lạnh mang đầy ion âm thổi ra từ thác nước mang tới một cảm giác sảng khoái dễ chịu. Khi cậu rời ánh nhìn khỏi thác nước, vài con cá đang bơi quanh đó. Chùng tung tăng trong dòng nước sông mát lạnh.




Cách không xa thác nước là một đồng cỏ lớn. Có vẻ nơi này không được trồng bất cứ thứ gì hiện tại… chiều rộng của nó kéo dài suốt các bức tường. Nó có thể là nơi nhốt thú. Chẳng có chút dấu hiệu nào của bọn thú cả, nhưng rõ ràng nơi này thừa đủ nguyên liệu để tự cung tự cấp. Có hàng đống những thực vật đủ chủng loại cũng được trồng quanh đây.


Hajime đang đứng đối diện con sông và đồng cỏ. Rồi cậu quyết định đi về phía tòa nhà liền kề với phòng ngủ. Lối kiến trúc này có vẻ như được chế tác không phải dành để ở.
“… Ta đã kiểm tr.a quanh đây một chút, nhưng có nhiều căn phòng không thể mở ra…”


“Hiểu rồi… Yue, đừng mất cảnh giác.”
“Được rồi.”


Căn nhà bằng đá phủ trong màu trắng giống như được quét vôi, mọi thứ đểu vô cùng sạch sẽ. Khi tiến vào, ,pptj quả càu ánh sáng xuát hiện từ chop của một cái cột nhô ra từ trần nhà. Hajime bị chói mắt bởi nó, vì cậu đã sống trong bóng tối quá lâu rồi. Dường như có tất thảy ba tầng, và có vẻ như có một cái gác mái ở tầng trên.


Đầu tiên, họ đi khám phá tầng trệt. Những thứ họ tìm thấy, có lò sưởi, thảm mềm, khu vực để sinh sống thì có sofa, một căn bếp và một nhà vệ sinh. Không có dấu hiệu nào chỉ ra những thứ này đã được sử dụng trong suốt nhiều năm nay. Nó không có dấu hiệu của sự sống… nhưng nó tạo cảm giác như được trở về nhà sau một chuyến đi dài vậy. Hajime cảm thấy như xung quanh đều toát lên bầu không khí như muốn bày tỏ, rằng chúng đều đã bị lãng quên trong một thời gian. Không có ai sống ở đây, nhưng mọi thứ vẫn được bảo trì…


Hajime tiếp tục cuộc khám phá của họ. Khi họ tiến sâu vào bên trong, bằng cách nào đó họ lại ở bên ngoài ngôi nhà. Có một cái lỗ ở một căn phòng lớn, và một hình điêu khắc sư tử chìm sâu dưới đáy nước ở đó. Tiếp theo sau hình chạm khắc đó là một vòng tròn ma thuật. Khi cậu trút ma lực vào đó, nước nóng sẽ phun lên từ cái miệng con sư tử để mở. Có vẻ đầu sư tử là loại vòi phun nước phổ biến ở bất kì nơi nào trên thế giới, hay ở bất kì thế giới nào.


“Một phòng tắm! Tuyệt quá. Đã bao tháng rồi mình chưa được tắm cơ chứ?” Cậu gần như la lên do bản năng. Hồi đầu lúc mới rơi vào đây, Hajime thực sự không quan tâm lắm khi người cậu bị bẩn. Từ khi cậu phải đối mặt với những cơn ngứa, cậu bắt đầu lo lắng về nó. Nước có thể tạo ra khi cậu vẽ một vòng tròn ma thuật cực bự, và thậm chi cậu chỉ lau được người với chỗ nước đó.


Tuy thế, Hajime là người Nhật Bản. Cậu không bao giờ chối bỏ được sự thích thú với bồn tắm. Sau khi khám phá ra nơi này, cậu không thể ngăn bản thân ngừng mỉm cười.
“… Vào đó nhé? Cả hai chúng ta…”
“… Sẽ dễ dàng hơn nếu để tôi vào một mình đấy.”
“Mu…”


Yue đá vào chỗ nước ấm với chân trần. Hajime từ chối bởi nếu cả hai cùng vào thì cậu không thể nào thư giãn cho nổi. Yue trưng ra bộ mặt không hài long đúng với tâm trạng của mình.


Hai người họ tìm ra một Thư phòng và một Công xưởng ở tầng 2. Tuy nhiên, có vẻ như nó có một phong ấn ngăn ngừa mở cánh cửa để vào phòng. Không còn cách nào khác, họ đành tiếp tục tìm kiếm.


Hai người tới căn phòng sau tầng 3. Dường như chỉ có một căn phòng ở tầng này. Khi họ mở cửa vào trong, nó rộng khoảng 7-8 m và có một vòng tròn ma thuật lớn được khắc mờ trên sàn phòng; vởi kiểu thiết kế họ chưa từng thấy qua. Những hình vẽ tuyệt đẹp của vòng tròn này trông hệt như bức họa.


Tuy vậy, vẫn còn vài thứ khác đáng chú ý hơn. Ở một đầu của vòng tròn ma pháp, một bóng người đang tọa trên một chiếc ngai. Nó chỉ là một xác ch.ết. Cái xác chỉ còn trơ bộ xương cùng với những nét thêu vàng trên chiếc áo choàng màu đen tuyệt đẹp khoác trên người nó. Ngay cả một vệt ố hay vết bẩn cũng không hề có, trông cứ như là vừa mới lấy ra từ trong mấy ngôi nhà ma vậy.


Cái xác buông thõng đầu nó xuống, hướng về phía cái ghế. Nó có vẻ đã bị phân hủy trong cái tư thế đó. Người này đã nghĩ gì khi ch.ết trong căn phòng chỉ có độc nhất một mạch ma thuật thế này? Tại sao không ch.ết trong phòng khách hay phòng ngủ chứ?


“… Khả nghi thật… Rốt cục ngươi muốn gì vậy?”


Yue dường nhu khá kinh ngạc về cái xác. Cái xác này, không nhầm lẫn gì, chính là của một trong các Phản đồ. Bộ xương đó trông chẳng có vẻ gì đã ch.ết trong đau khổ khi nhìn vào tư thế ngồi của nó trên cái ghế. Trông như là nó đang chờ đợi ai đó đến vậy.


“Được rồi, nếu chúng ta muốn thoát ra ngoài, căn phòng này chính là chìa khóa. Phong ấn của Thư phòng và Công xưởng có thể cưỡng lại Biến đổi của tôi… nên ta đành thử thôi. Yue, đợi ở đây nhé. Nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi để nó cho em đấy.”


“Được rồi… cẩn thận nhé.” (*Trans: Sao đoạn này thấy chúng nó giống vợ chồng thế…)
Hajime bước về phía vòng tròn ma thuật. Ngay khi cậu đặt chân vào điểm trung tâm, một tia sáng trắng tuyết lóe lên và căn phòng nhuốm trong ánh sáng rực rỡ đó.


Bởi ánh sáng cường độ mạnh, Hajime nhắm nghiền mắt lại. Có cái gì đó xâm nhập trực tiếp vào não cậu, và cậu bị rơi vào tình trạng y hệt khi cậu mới rơi vào Vực thẳm, cái khoảnh khắc giống như chiếc đèn kéo quân…


Ánh sáng nhanh chóng ổn định và Hajime mở mắt mình ra; ngay phía trước mặt cậu… là một chàng trai trẻ với bộ đồ đen trên người.






Truyện liên quan