Chương 97: Bộ Tộc Haulia Và Cuộc Chạm Trán (2)

Cũng tại thời điểm đó, một âm thanh lạ khác như đang đang tiến lại gần họ, cả tộc ngoảnh mặt lại nhìn đến, là một chiếc xe màu đen lạ lùng, từ đó có thể nhìn thấy có bóng dáng 3 người đang tiến đến với tốc độ cực nhanh.


Một trong số đó là người mà cả tộc đều biết. Trong buổi sáng sớm, con bé đột nhiên biến đâu mất dạng, con bé cũng chính là người mà cả tộc đang cố gắng tìm kiếm từ đầu cho đến giờ. Cô bé đã cảm thấy rằng chính vì bản thân nó mà bộ tộc bị lưu lạc đến nơi đây, mặc dù đã cố gắng giấu kín tất cả bằng khuôn mặt luôn niềm nở, nhưng vẫn có thoáng chút đau khổ đọng lại trong biểu cảm mà con bé thể hiện ra.


Trong khi lo lắng về sự biến mất của cô, cả tộc đã từng phải nghĩ đến những điều không may xảy ra, vậy nên họ quyết định đi tìm. Mặc dù cả tộc biết rằng họ có thể có đi chứ không có về cho đến khi tìm thấy…


Còn giờ thì, một con thỏ đang bay hết tốc lực trên trời. Giọng Shia hét đến đến không thể hơn được nữa, cả tộc Haulia phía dưới cũng ngạc nhiên thét lên “Shia?” trong khi nhìn thấy một cảnh tượng khó có thể tin được đang hiện ra trước mắt. Cả bọn Hyveria đang rống giận cũng cố bắt con mồi đang tiến sát lại gần, nhưng thân hình Shia nhanh chóng “bay” lướt qua mắt tất cả.


Cô gái ló đầu ra khỏi chiếc xe và vẫy vẫy cánh tay với sự mừng rỡ đầy ra trên mặt. Tất cả thố nhân đứng đó nhìn lại cô như thể vẫn không hiểu được, họ không thể tin được mình đang nhìn thấy cái gì nữa.
“Mọi người, tôi đã gọi được sự giúp đỡ”


Nhưng khi giọng Shia cất lên, cả tộc giờ mới tin được thực tại này, họ đồng thời gọi tên cô.
“-SHIA----------"




Hajime giờ đang khá cáu kỉnh trong khi lái xe ma thuật. Sau khi xác nhận tộc đàn của mình vẫn an toàn, Shia rướn người lên vừa vẫy tay vừa cười vui. Dù có vậy thì cũng không khiến cô bay thẳng từ trên xe xuống, nhưng…Shia lỡ tựa người về phía trước khiến phần nào đấy vừa to vừa nặng nẩy lên và chạm trúng đầu của ai đó đang nhắm bắn, việc này khiến cho phát bắn thứ hai hụt và làm cho con quái không ch.ết hẳn đi.


Hajime đành giữ chặt quần áo của Shia lại để khiến cô cứ thôi nhảy lên nhảy xuống. Shia thấy vậy quay qua hỏi lại cậu. Mặc dù cô không thế thấy được mặt Hajime lúc này nhưng Shia cũng phát hiện ra tình huống lúc này không được bình thường. cô rụt rè hỏi lại:


“U,umn…Hajime-san, sao anh…lại sờ quần áo của tôi”
“…Nếu cô cứ tăng động như vậy sẽ trở ngại việc đánh nhau của tôi lắm, tôi nghĩ mình có việc cho cô làm đấy”
“V-Việc á, tôi…tôi sẽ làm gì?”


“Đơn giản lắm, thấy lũ quái vật đói khát đó chưa, cứ chạy đến trước mặt chúng là được, đơn giản mà đúng không”
“Ê…Ế anh…anh…làm, á đừng nâng tôi lên…đừng có ném tôi qua đóóóÓÓÓÓÓÓÓ”


Shia giờ đâng cố giãy giụa với biểu lo lắng đến khó tả, nhưng có thế nào thì cô cũng không thể chiến thắng được con quái vật hình người với chỉ số sức mạnh hơn 10.000 này được.


Hajime một tay điều khiên xe trượt dài trên đường, khuôn mặt cậu lúc này lạnh lùng như ngầm muốn nói “Đừng có nói chuyện”, tay còn lại tóm lấy Shia, nhờ lực quán tính lao đi của chiếc xe, cậu ném thẳng cô gái lên trời.
“Đi đi, cái con thỏ phiền phức này”


“AAAAAA---KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG ”


Nhờ vậy loạt đạn tiếp theo của Hajime không trượt phát nào, đám Hyveria giờ thành mục tiêu mà bắn trật còn khó hoăn bắn trúng do mải mê ngắm nhìn một con mồi béo mập nào đó “bay” lên trời. Bốn phát đạn nổ ra đồng loạt, nó xuyên thủng cả bộ hàm sắc nhọn của bọn quái rồi nghiền nát đầu chúng.


Không còn đủ thời giờ để la hét, bọn Hyveria mất dần sức lực rồi trở thành bốn cái xác rơi từ trên trời xuống đất. Thực sự thì chúng, đàn Hyveria này được biết đến như là cơn ác mộng trên không trung tại hẻm núi này, còn mạnh hơn của loài khủng long 2 đầu đã từng công kích Shia trước đây. Nhưng giờ đây, chúng nằm đó với đôi mắt ch.ết chóc, không chút lay động. Nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng này, cả tộc Haulia chỉ còn biết đứng sững.


Với đôi tai nhạy bén đặc trưng của tộc Haulia, giờ họ nhận thấy có âm thanh la hét khác đang tiến đến.
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ, CỨU VỚIIIIIIIIIII, HAJIME-SANNNNNNNNNN”


Trong khi cả tộc Haulia cố gắng chụp Shia lại thì Hajime đã vượt qua họ sau đó điều khiển cho chiếc xe trượt đến rồi dừng lại, chàng trai trẻ tóm lấy cô , sau đó hiển nhiên…quăng xuống đất luôn.


“Â cha cha, Hu hu…bạo lực, tôi muốn được nhẹ nhàng nâng đỡ cơ, muốn được chiều chuộng nữa, như cái cách mà anh luôn làm với Yue ấy, chứ không phải như vầy”


Giọng Shia phản đối quyết liệt trong khi cô đang rưng rưng nước mắt thổn thức trách móc. Không phải là do cô cảm nắng Hajime hay gì cả, chỉ là ngay trong cơn tuyệt vọng Shia đã “nhìn thấy” (Kỹ năng của ẻm ấy) hy vọng, chính là Hajime, và thế một sự tin tưởng kỳ lạ đã nảy sinh trong Shia tội nghiệp. Mặc dù tính cách của Hajime thì thiệt tình mà nói là không có chút thương hại nào, nhưng cậu chắc chắn sẽ không tự phản bội lời hứa của mình, và cứ thế hai người tiến đến tình cảnh hiện tại. Ở cái tên ác độc gần như vô cảm này Shia lại cảm nhận ra được điều gì đó khiến cô cảm thấy thân thuộc, chưa kể người Hajime thích là Yue, một “đặt biệt” khác giống Shia. Bé thỏ tự nghiệm ra được điều đó sau một giời gian ngắn ở chung với hai người này. Chính vì vậy, một chút hy vọng trong cô trong như muốn nói lên rằng “Tôi cũng muốn được như vậy”.


Quay lại hiện tại, sau khi bị ném đi rồi tóm lại, trang phục của Shia hiện giờ không thể rách thêm hơn được nữa, thêm vào việc cô vừa mếu máo vừa rồi, nhìn Shia trông cực kỳ tội nghiệp. Hình như quá tay rồi…Hajime nghĩ vậy, sau đó cậu lấy ra một chiếc áo khoát từ trong “kho báu vật” rồi đặt nó lên đầu Shia giờ đang bù lu bù loa lên. Thật tình là không muốn dính thêm vào chút nào nữa…Hajime suy nghĩ mà không chút day dứt.


Nhưng dù chỉ đơn giản vậy thôi, khuôn mặt Shia cười toe toét cả lên, giờ chiếc áo khoát đã nằm gọn trên đầu cô, hiển nhiên Shia khoát vào ngay. Là một chiếc áo màu thiên thanh giống với cái của Yue. Hiển nhiên rồi, đây là bộ áo đôi do chính Yue làm cho Hajime cơ mà, không giống mới lạ.


“Mồ, Hajime là đồ không thành thật, cái này na ná giống với của Yue mà. Vậy…vậy là do sự quyến rũ của tôi đúng không? Anh tệ lắm đấu biết không, nhưng mà tôi sẽ không bán rẻ thân mình đâu cho nên…làm ơn từ giờ hãy đối xử dịu dàng với tôi nhé”


Shia vừa nói vừa khoát chiếc áo vào trong khi nhìn chăm chú các chi tiết. Hiển nhiên Hajime sau khi nghe xong nhẹ nhành rút khẩu Donner ra và nhắm vào con thỏ nào đó giờ còn đang tự biên tự diễn.


Viên đạn giờ dù đã được thay bằng đồ bọc nhựa cao su nhưng nó cũng mạnh không kém bao nhiêu, Shia bị lực đẩy hất văng đi xa rồi rớt xuống nền đất. Đúng như mong đợi về một con thỏ còn chai hơn xác sống, cô ngay lập tức bật dậy. Vừa lúc đó, cả tộc Haulia đã vây lại quanh Shia.


“Shia, con không sao đấy chứ”
“Cha!!!”


Người vừa mới gọi cô là một trung niên thố nhân với mái đầu xanh đen, điều này chứng tỏ hoàn toàn thân phận thố nhân tộc của ông rồi. Sau khi xác nhận thực tại đang hiện ra trước mắt mình, Shia và cha của cô bắt đầu nói chuyện luyên thuyên với nhau. Sau khi xác nhận được rằng cả bộ tộc vẫn an toàn, họ quay lại nhìn Hajime.


“Tôi gọi cậu là Hajime-dono được chứ. Tự giới thiệu tôi là Kam, cha của Shia và cũng là tộc trưởng của Haulia tộc. Tôi không biết phải nói gì để cảm ơn hết được sự giúp đỡ của cậu đối với Shia và cả tộc đàn Haulia qua cơn hoạn nạn này nữa. Thậm chí cả việc giúp chúng tôi trốn thoát nữa…lấy tư cách là cha và cũng là tộc trưởng, hãy cho phép tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình đến cậu Hajime- dono.”






Truyện liên quan