Chương 11: So chiêu

Đến nửa đêm đám người bọn hắn lại tiếp tục công việc cũ. Vì người đông mà chuyện thu thập và phân phối cá lại không thể trì hoãn được nên cả Lâm thúc lẫn đám người đến sau đều không cần phải trải qua luyện tập đặc biệt như Thiết Trụ làm lúc trước nữa. Cũng trách bản thân hắn đã đánh giá sản lượng quá thấp, nên bây giờ hắn đã không còn hoàn toàn tự tin vào tính bảo mật của hành động nữa rồi. Đêm nay thu hoạch không tồi, sản lượng lên đến hơn bảy mươi con cá. Mỗi hộ gia đình đều tự giữ hai con, riêng hắn thì chỉ lấy một, dù sao trong nhà cũng chỉ có hai người mà thôi. Số cá còn lại dùng để phân phát giống như tối hôm qua, nhưng lần này mỗi hộ đều được nguyên một đầu cá, bọn hắn lại đem lợi nhuận bán cá cũng chia đều mỗi nhà một ít lương thực khác loại. Mọi việc hoàn tất thì đám người lại về lều trại diễn trò. Bây giờ đã có nhiều trợ thủ nên ba người Hải Long, Thiết Trụ và Lâm cũng không cần làm gì. Chuyện canh gác rồi diễn trò giả vờ bắt cá thì cứ để những người mới đến đảm nhận. Đám người kia có một công việc tốt như vậy trong lòng cũng chưa từng có chút oán niệm nào với bọn họ, trái lại còn cảm kích không thôi.


Sáng sớm, khi Thiết Trụ vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ hồ, bên tai hắn lúc này đang có tiếng nói cười văng vẳng không dứt. Hắn chợt choàng tỉnh, lắc đầu mấy cái lấy tinh thần, rồi mặc quần áo bước ra khỏi lều. Lúc hắn đi ra, ánh sáng có chút chót mắt rọi thẳng vào mặt hắn làm hắn phải nheo hai mắt lại, chỉ thấy đám người Hải Long lớn nhỏ đều có đang tụ tập lại một chỗ, đứng trên tảng đá lớn yêu thích của hắn cười cười nói nói, lại đang chỉ chỉ trỏ trỏ gì đó. Hắn hô lớn lên:


-Mấy người đang làm gì vậy. Thanh Ngưu, nói cho ta biết có chuyện gì đi.
Một thiếu niên thân hình hơi gầy gò đằng trước nghe thấy vậy quay đầu lại, vẫy vẫy hắn mà nói:
-Thiết Trụ, ngươi mau qua đây nhìn, đúng là náo nhiệt nha.


Tên này nghe thấy vậy không chịu nổi tò mò, cũng vội nhảy lên tảng đá lớn mà xem. Theo hướng mà đám người đang nhìn, chỉ thấy bên kia bờ sông, một đội ngũ cách bọn hắn khoảng hơn một trăm thước đang đứng trên một tảng đá lớn ngay sát bờ sông, tên nào tên nấy tay lăm lăm một cây lao bằng gỗ đang nhìn chằm chằm xuống dòng sông. Mấy tên này đứng cứ như tượng vậy, cũng không dám hít thở mạnh, rõ ràng là đang chờ cá đi qua để bắt. Mắt của bọn hắn không ngừng đảo ngang dọc, chắc là do quá lâu nên tròng mắt của bọn hắn đã xuất hiện không ít tơ máu. Đám người này nhìn đúng là có chút buồn cười. Tuy nhiên thứ khiến cho đám người Hải Long cảm thấy vui vẻ nhất đó là đám này đều là thủ hạ của mấy tên đại phú trong thôn. Ở đây ngoài thôn trưởng Mộc Tượng ra thì còn năm tên có tài phú rất nhiều, sáu người bọn hắn cũng qua lại rất mật thiết với nhau giống như huynh đệ vậy. Mỗi người trong số bọn hắn lại có rất nhiều thủ hạ đi theo, tạo thành thế thống trị tuyệt đối, chỉ là cách thức mà bọn hắn làm cũng khá ôn hòa nên không xúc động đến sự phẫn nộ của thôn dân. Sau một hồi nhìn ngó thì mấy người bọn Hải Long cũng bắt đầu thấy có chút vô vị, liền tản đi mang cá đi bán khắp nơi. Tuy rằng bọn hắn bán số lượng cũng không nhỏ nhưng bây giờ nhân số đã rất đông, phân chia nhau ra để bán cũng sẽ ít gây chú ý hơn. Đến cuối ngày bọn hắn tập hợp lại, phân chia lợi nhuận rồi tập hợp chỗ lương thực còn thừa lại một chỗ, để tối đi phân phát.


Cứ thế lặp đi lặp lại, công việc bắt cá siêu lợi nhuận khiến tên nào trong nhà cũng chứa rất nhiều đồ ăn, phải nói công việc không vốn mà thu nhập cao này đúng là chỉ có trong mơ. Chớp mắt đã qua đi hai tháng, thời gian bây giờ đã chuẩn bị vào hè, là mùa mà các dã thú đi kiếm ăn rất nhiều. Đây cũng là thời điểm nhộn nhịp nhất trong thôn, được gọi là mùa săn bắn. Lại một buổi sáng nọ, Hải Long đang ngồi khoanh chân trên địa phương yêu thích của mình. Hai mắt hắn nhìn trời cao không còn thở dài, hàng lông mày giãn ra trông có vẻ vô cùng thư thái. Quả thực như vậy, suốt hai tháng này công việc đánh bắt cá của nhóm người đi theo hắn rất thuận lợi. Một phần là vì thương thế của tên Hắc Hổ nặng hơn rất nhiều so với mọi người dự đoán khiến cho cha của hắn phải phân tâm rất nhiều, một phần là vì các hộ gia đình được hắn chu cấp cho lương thực cũng rất thành thật, không tiết lộ tin tức ra ngoài. Đang tận hưởng cảnh thiên nhiên thì chợt hai tai của hắn giật giật, vội quay đầu lại thì thấy xa xa có một bóng người đang chậm rãi tiến lại gần.


-Cái gì nên đến cũng phải đến rồi.




Hắn vừa nhìn bóng người kia vừa lẩm bẩm. Đợi người kia tiến lại gần thì suy đoán trong lòng hắn cũng đã được xác minh, chính là Mộc Tượng. Tuy nhiên khác hẳn với thái độ giận dỗi lần trước, hắn lại mỉm cười, hơi khom người chủ động lên tiếng chào hỏi trước.


-Thôn trưởng ngài có khỏe không? Không biết thương thế của Hắc Hổ huynh đã khá hơn chưa?
-Đại Hải à, ngươi vẫn khỏe chứ. Tên tiểu tử nhà ta mấy hôm trước cũng đã hoàn toàn bình phục rồi.


Hai tên này diễn cũng quá đạt rồi, cả hai đều cười nói với nhau rất bình tĩnh, không có vẻ gì giống như là có thù oán với nhau cả.
-Đáng ra ta nên đến thăm hắn để tạ lỗi, có điều ta lo sợ mình đến sẽ làm cho mọi người phân tâm nên vẫn không dám mạo muội, xin người đừng trách.


-Ài, chỉ là hiểu lầm mà thôi, ngươi cũng đừng quá để tâm trong lòng. À đúng rồi, hôm nay ta đến đây đặc biệt để gặp ngươi.
Hải Long liền ngạc nhiên ra mặt.
-Ồ, thôn trưởng ngài đến tìm ta không biết có việc gì?
Đối phương lại cười nhạt nói:


-Cũng không có gì, chỉ là thời gian trước có nghe Lâm lão đệ nói thực lực của ngươi cũng vượt qua của hắn. Mặc dù ta rất tin tưởng vào lời nói của hắn nhưng cũng muốn đến kiểm nghiệm một phen. Ngươi cũng biết đấy, hắn cũng được coi là một trong những đại dũng sĩ của thôn. Nếu như thực lực của ngươi như những gì hắn nói thì đây đúng là phúc của thôn chúng ta.


-Vậy không biết ngài định kiểm nghiệm thực lực của ta như thế nào?
-Tất nhiên là giao thủ rồi. Chúng ta sẽ thử đọ vài chiêu, điểm đến là dừng, sẽ không ảnh hưởng đến hòa khí. Ta chắc là có đủ khả năng để cùng ngươi thử vào chiêu đi.


-Ngài quá lời rồi, chiến lực của ngài khắp cả thôn không ai địch nổi, chỉ điểm cho một tên tiểu tử như ta tất nhiên dư sức. Mời!
Miệng thì khách sáo nhưng trong lòng hắn lại thầm nghĩ
-Lão cẩu nhà ngươi nói cũng hay lắm. Muốn giáo huấn ta còn mượn cớ hiên ngang như vậy, tưởng ta sợ ngươi chắc, tới đi.


Mặc dù có hơi bất ngờ với câu trả lời của tên kia nhưng Mộc Tượng lại lấy làm mừng thầm trong lòng, không cho đối phương hối hận liền vừa vội lao lên vừa nói.
-Quyền cước không có mắt, ngươi cũng đừng lưu thủ.
-Chậm đã!


Hắn vừa mới lao ra đã vội dừng lại, quán lực khiến cho bản thân xém ngã ngửa. Hắn cũng xem như còn bình tĩnh, hai hàng lông mày chỉ khẽ nhíu lại rồi lại giãn ra. Nhìn về phía âm thanh phát ra thì chỉ thấy Lâm đang đứng đằng sau mình cười nhàn nhạt. Rõ ràng hắn phải ra vẻ lo lắng cho Hải Long nhưng lại mỉm cười, tên này đúng là diễn không nổi mà.


-Lâm lão đệ đó à. Chúng ta đang chuẩn bị thử vài chiêu với nhau, không biết ngươi có ý kiến gì không? Chính miệng ngươi từng nói với ta rằng thực lực của hắn so với bản thân còn muốn mạnh hơn. Vậy ta với hắn luận bàn một chút cũng đâu có sao.
-Nhưng mà …


-Lâm thúc, ta với thôn trưởng chỉ là so chiêu luận bàn mà thôi, thúc cũng không cần lo lắng.
Lâm nghe thấy vậy cũng chỉ đành thôi, bèn đứng sang một bên quan sát.
-Cũng vừa lúc có lão đệ ngươi ở đây, vừa hay làm chứng cho trận tỉ thí công bằng của chúng ta đi.


Tên này đúng là gian xảo mà, thuận thế giáo huấn một người mà còn nhờ đồng bọn của hắn làm chứng để sau này không ai có thể đàm tiếu hành vi của mình. Tuy nhiên lần này Lâm cũng chỉ gật gật đầu, không có hành động nào khác. Hắn thấy vậy lại tranh thủ lao lên, quyền đầu cũng đã hướng thẳng Hải Long mà phóng tới rồi.


-Ta phản đối!
Lần này thì hắn không nhịn được nữa rồi, dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn vào kẻ vừa mới lên tiếng, là một thiếu niên gầy gò từ xa đang chạy tới. Tên này cũng can đảm thật, bị Mộc Tượng nhìn chằm chằm mà còn coi như không có chuyện gì vội quay sang Lâm mà hô lớn.


-Cha, sao ngươi có thể hồ đồ như vậy chứ? Ngươi lại đồng ý với trận đấu tỉ thí không công bằng như thế này, đúng là không thể tin được mà!
-Tiểu Phong, đây là Đại Hải ca của ngươi đã đồng ý rồi, cha cũng không tiện ngăn cản. Ngươi cứ đứng xem cùng với ta là được rồi.


-Được rồi, đừng làm cản trở chúng ta, nếu không ta sẽ không khách khí nữa đâu.


Có vẻ tên Mộc Tượng này đã mất kiên nhẫn với cha con đối phương rồi. Nói xong hắn lại lao lên, tung một quyền ngay giữa ngực của Hải Long. Tên kia cũng không phải dạng vừa, hắn cũng nhanh chóng tung ra một quyền đối chọi với quyền của đối phương. Thế nhưng khi hai quyền chỉ cách nhau một tấc thì lại có tiếng kêu thất thanh.


-Thôn trưởng, đừng mà!






Truyện liên quan