Chương 25: Mộng hồi ức

Nếu như có người ngoài nghe được lời này của hắn thì chắc chắn người đó sẽ vô cùng kinh ngạc. Trong vòng một tháng sẽ có thực lực đánh bại được thôn trưởng, dũng sĩ mạnh nhất trong thôn. Hơn nữa tu luyện lại là thứ đồ chơi gì chứ? Một tháng tu luyện lại có thể có được thực lực như thế sao? Nhưng điều quái dị nhất ở đây lại là Vân không hề lấy làm ngạc nhiên với những lời đó. Nàng chỉ suy tư một chút rồi tiếp lời


-Vậy nếu như đám người kia thấy khó mà lui, không tiếp tục gây sự thì sao? Huynh cũng đâu thể nào vô cớ mà lấy tính mạng của hắn, như vậy sẽ chịu mọi người phỉ báng, đối với cuộc sống sau này của đám người Lâm thúc cũng không tốt.
-Ài, Đúng là như vậy.


Sáng ngày hôm sau, hắn lại ra chỗ bờ sông để tu luyện. Đám người của hắn bây giờ đã không cần hắn cũng có thể tự vận hành công việc bắt cá một cách hoàn mỹ, giúp cho hắn có thời gian nghỉ ngơi dài vào buổi đêm. Ngồi trên tảng đá yêu thích đả tọa nửa canh giờ, hơi thở của hắn dần chậm lại, tim cũng đập chậm hơn, thậm chí tư duy của hắn cũng dần đông cứng. Huyết dịch trong cơ thể bắt đầu hóa thành từng miếng băng tuyết cực nhỏ, theo sau đó là tất cả thủy dịch trong cơ thể cũng bị băng phong. Mãi cho đến khi sinh cơ của hắn có dấu hiệu bị đe dọa hắn mới ngừng tu luyện, hai tay mạnh mẽ kết ấn, một luồng khí truyền qua khắp cơ thể hắn khiến cho băng trong cơ thể lập tức vỡ tan, trở về trạng thái chất lỏng. Hắn giống như ngày hôm qua tiếp tục phun ra một ngụm máu tươi, rơi xuống sông liền biến thành huyết phiến màu đỏ tươi tà dị. Tình trạng của hắn bây giờ còn tệ hơn ngày hôm qua vì hàn độc trong người vẫn chưa tiêu trừ mà hắn đã lại tu luyện. Hai mí mắt của hắn sụp xuống, ý thức cũng dần rơi vào hỗn loạn. Lần này hắn không còn giữ được thanh tỉnh nữa, hơi lảo đảo một cái liền trực tiếp ngã xuống sông. Dưới nước, đầu óc hắn mơ hồ, những hình ảnh chợt xuất hiện rồi vụt tắt liên tục, thanh âm văng vẳng không dứt trong não hắn:


-Ngươi gọi Đại Hải ư?
-Đại Hải, nếu không chê có thể đến ăn cơm cùng với chúng ta.


-Tiểu Hải, phu phụ chúng ta cũng rất muốn có một hài tử, chỉ là trời cao không thương xót, đến lúc tuổi già sức yếu rồi vẫn không thể có con. Nếu ngươi không chê, có thể coi chúng ta như phụ mẫu thân sinh của mình.
-Cha mẹ ở trên xin nhận của hài nhi một lạy.
-Tiểu Hải … mau … mau chạy …


-Tiểu Hải, cả đời này có được nhi tử như con, ta và mẹ con đã không còn gì luyến tiếc nữa rồi. Hãy nhớ lấy … thế đạo rối ren, nếu có thể sống cuộc sống yên bình thì đừng đi tìm thù hận cho bản thân, cũng đừng vì chúng ta mà báo thù. Ta phải đi rồi … lão bà bà, chờ ta một chút nữa thôi …




-Cha … cha …
Tất cả tiếng nói trong đầu hắn chợt biết mất, đầu óc của hắn dường như đã có chút thanh tỉnh. Hắn lúc này đang đứng tại một bờ biển, xung quanh không có một bóng người. Khung cảnh nơi đây vô cùng trang nhã, tú lệ, thời gian lại là lúc chiều tà khiến cho nó có thêm chút thê lương.


-Tiểu Lâm Lâm à, con xem, khung cảnh hôm nay đúng là đẹp hơn mọi ngày đúng không.


Đối diện với hắn là một lão già đang đứng nhìn vào hắn, ánh mắt hiền từ, đầy yêu thương, lại có chút sủng nịnh giống như đang nhìn một tiểu hài tử vậy. Khuôn mặt lão có đôi chút nhăn nheo nhưng đôi mắt thì sáng ngời, phát ra điểm điểm tinh quang. Chòm râu của lão dài, cộng thêm mái tóc của lão đã đều pha lẫn những sợi màu bạc. Thế nhưng râu tóc và cả chân mày của lão cũng đều là một màu lam nhạt. Lão nhân tuổi xế chiều đứng đó nhưng lại khiến hắn có cảm giác rộng lớn như núi cao biển rộng.


-Phụ thân … chúng ta vẫn còn cách mà. Xin người đừng bỏ lại con, chúng ta vẫn còn có thể đi tìm biện pháp giúp người có thể tiếp tục sống mà. Đúng rồi, ngày hôm trước con nghe thấy mấy tên cường giả nhân tộc đó nói …


-Tiểu Lâm Lâm, đôi khi trân trọng những thứ nhỏ nhoi ngay trước mắt còn tốt hơn là mải mê đi tìm kiếm hạnh phúc ở tận chân trời. Không phải ta còn được ngắm hoàng hôn lần cuối với con hay sao? Cảnh tượng thật đẹp, được ngắm cảnh đẹp như thế này nhân sinh cũng coi như mỹ mãn rồi. Suýt thì quyên mất, với ta thì chắc không có cái gọi là nhân sinh rồi, a ha ha.


Lão tự lẩm bẩm một hồi rồi lại cười phá lên đầy đắc ý. Hắn chỉ đứng yên đó, ngắm nhìn thân ảnh lão già hòa ái kia đầy yêu thương mà nhìn hắn, rồi cũng tan biến vào hư không. Hắn muốn cất tiếng gọi một lần cuối nhưng cho dù có cố gắng như thế nào cũng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào.


Dưới sông bỗng phát ra động tĩnh, một thân ảnh vọt mạnh lên, nhảy thẳng tới trên vị trí tảng đá lớn trên bờ. Thân ảnh ấy chính là Hải Long. Hắn thở hồng hộc mấy cái, mái tóc ướt đẫm rủ xuống rối bời, xem ra đã trở lại với thực tại. Hắn đấm mạnh xuống tảng đá lớn một quyền, cả bàn tay của hắn liền hãm sâu vào trong tảng đá. Rút tay ra, trên bề mặt tảng đá đã xuất hiện thêm một vết lõm rất sâu, vẫn còn lưu lại vệt máu tươi trên đó. Hắn ngửa đầu lên trời mà hét lớn một tiếng:


-THIÊN ĐẠO!
Tiếng hét của hắn như có xung kích, làm cho mặt nước dưới sông dường như biến động mạnh một hồi. Hét xong một tiếng mang theo nỗi lòng uất ức, hắn lại lầm bầm lầu bầu mấy câu:


-Thiên đạo, thiên đạo! Cái thứ thiên đạo vô tình không có mắt nhà ngươi, chờ ta có đủ thực lực sẽ đánh nát ngươi, đòi lại công đạo cho những sinh mạng đã bị ngươi hủy hoại.


Hít sâu một hơi ổn định tâm tình, hắn lập tức ngồi xếp bằng xuống. Nội thương và ngoại thương của hắn đã hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng ám thương của hắn không những không có tiêu trừ mà còn gấp đôi ngày hôm qua. Liếc mắt xung quanh mấy cái, hắn liền thấy được một bát nước thuốc ở sau lưng mình. Bát nước thuốc này là hắn tự chuẩn bị từ trước, được nấu từ mấy loại dược liệu hỏa thuộc tính, hiệu quả của mỗi loại tuy cũng không đáng kể nhưng kết hợp lại với nhau thì cũng không kém chút nào. Bát thuốc lúc này đã sắc được mấy canh giờ nhưng vẫn còn hơi nóng nhàn nhạt bốc lên, chứng tỏ dược hiệu của thảo dược thuộc tính hỏa cũng không tệ. Hắn nâng bát thuốc lên, một hơi uống cạn sạch, hai tay kết thủ ấn bắt đầu thổ nạp. Chỉ sau ba hơi thở sau hắn đã mở trừng hai mắt. Lúc này khắp các bộ vị trong cơ thể lại một lần nữa truyền đến cảm giác đau đớn, còn hơn vừa rồi tu luyện rất nhiều, lúc thì nóng, khi lại lạnh, còn có thể truyền đến cảm giác nóng lạnh xung kích, làm hắn cảm thấy như thân thể như muốn nổ bạo vậy. Mọi lỗ chân long trên người hắn đang dần dần thải ra một tia khói màu lam. Hắn không ngờ được kết quả sẽ khủng bố như thế này, nhân lúc thân thể còn có thể tự chủ lại một lần nữa nhảy xuống dưới sông. Phải hai canh giờ sau hắn mới từ dưới sông mà lên, nhưng không phải nhảy mà là bò lên. Lúc này toàn thân hắn run rẩy, tứ chi như nhũn ra, đứng vững cũng có chút khó khăn.






Truyện liên quan