Chương 30: Lại bị tính kế (2)

Sắc mặt của Mộc Tượng đỏ lên nhưng cũng không thể phản bác được gì. Tên kia ngay từ đầu có thể bày ra thực lực của bên mình để làm khiếp sợ bọn hắn, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ tỏ vẻ yếu thế, khiến cho hắn đắc ý mà nói lời ngông cuồng, đến bây giờ chẳng khác gì tự vả mặt mình.


-Ngươi … ngươi …
-Ngươi ngươi cái gì? Tên ngụy quân tử nhà ngươi có tư cách gì lên tiếng chứ? Còn nói cái gì mà lưỡng bại câu thương, ngươi cũng tự coi trọng bản thân quá rồi. Các huynh đệ, có thể ra đây được rồi.


Lập tức xung quanh lần lượt xuất hiện thân ảnh của rất nhiều trung niên nam tử, số lượng ước chừng đạt tới ba bốn mươi người. Bọn hắn người nào người nấy đều toàn thân cơ bắp, cao lớn vạm vỡ, đứng thẳng như thiết tháp ánh mắt nhìn chằm chằm vào đám Mộc Tượng.


-Đây đều là những người có thực lực mạnh nhất bên ta, đoạn thời gian vừa rồi theo an bài của ta mà diễn một vở kịch cho đám các ngươi xem. Bất ngờ không hả? Ngươi nghĩ rằng chút mưu kế cỏn con của ngươi là đủ để ly gián chúng ta sao, đúng là nực cười.


Hải long hắn tu luyện cần chuyên tâm, không có thời gian quản những chuyện khác. Thế nên hắn liền căn dặn đám huynh đệ tạo ra cảnh tượng nhân tâm rời rạc, vừa là thu hút sự chú ý của địch thủ vừa là để che mắt bọn hắn. Quả nhiên mấy tên ngu ngốc kia chỉ mới mấy ngày đã không nhịn được mà muốn thiết kế âm mưu tiêu diệt hắn. Công sức mà hắn thiết kế mấy tháng trời cũng không phải nói muốn thay liền có thể thay thế địa vị của hắn trong lòng đám thôn dân. Lương thực hắn cho mỗi hộ dân cũng bằng tổng số bọn hắn kiếm được trong vòng mười năm, một chút lợi nhỏ làm sao có thể làm lay động nhân tâm.


-Mộc Tượng, ta thấy ngươi hay là vẫn nên đầu hàng đi, tránh cho thương vong quá nhiều.
Mộc Tượng cũng cười phá lên ha ha mấy cái mà nói:




-Hải Long, ta thừa nhận ngày hôm nay đã thua ngươi hoàn toàn, nhưng nếu ngươi muốn giết hết chúng ta cũng không dễ dàng. Chỉ cần có thể kéo theo mấy cái đệm lưng thì chúng ta có ch.ết cũng không ngại.
Hải Long cũng không trông chờ hắn sẽ đầu hàng, chỉ cười nhạt một tiếng nói:


-Ta sớm đã biết ngươi cứng đầu cứng cổ, chỉ có điều ngươi nghĩ rằng các người có tư cách cùng chúng ta đấu sao? Bạch trưởng quỹ, ngươi có thể ra mặt được rồi.


Hắn quay qua nhìn Bạch Miêu khẽ cười, tình hình bây giờ nếu như người của nàng làm phản thì việc diệt gọn đám còn lại đã không cần tốn công sức nữa rồi. Những người đương tràng cũng cảm thấy chấn động một hồi, Bạch trưởng quỹ và Hải Long có hợp tác sao? Tại sao trước giờ chưa từng nghe nói hai người họ có qua lại vậy? Thấy ánh mắt của hắn nàng kia khẽ che miệng cười, tiếng cười dường như ẩn chứa vô tận ma lực khiến cho xương cốt của đám người có mặt đều cảm thấy ngứa ngáy. Thế nhưng ngoài dự liệu, nàng ta lại tỏ vẻ không biết gì mà nói:


-Hải Long tiểu huynh đệ nói gì ta không hiểu, ta muốn ra mặt làm gì vậy? Giữa chúng ta giường như cũng không phải bằng hữu, ngươi còn đang muốn vây giết đám người chúng ta nha.


Rốt cuộc là nữ nhân này đang muốn giở trò gì chứ? Không phải trước đó đã nói sẽ tùy cơ hành động sao? Bây giờ tuy hắn không cần nàng cứu nhưng tình cảnh hiện tại thậm chí còn tốt hơn như vậy gấp trăm lần. Nếu bây giờ nàng phối hợp cùng hắn thì chuyện báo thù sẽ ngay trong tầm tay. Vậy tại sao nàng lại giả vờ không biết gì chứ? Chẳng lẽ những lời nàng nói ngày hôm qua, mối thù của nàng, khát vọng trả thù của nàng, tất cả đều là nói láo hay sao? Không đúng, một nữ nhân ở nơi sơn thôn dã lĩnh mà thôi, nếu như chỉ là chút mánh khóe thì không thể nào qua mắt của hắn được. Biểu hiện của nàng ngày hôm qua có thể nói là chân thật đáng tin, chẳng lẽ là hắn đoán sai hay sao? Hai hàng chân mày của hắn nhíu lại, hắn khẽ lạnh giọng mà nói:


-Bạch trưởng quỹ, ngươi đừng đùa nữa, mau mau ra lệnh cho thủ hạ của ngươi cùng ta phối hợp.


-Khanh khách, ta hiểu rồi, Hải Long tiểu huynh đệ đây là muốn châm ngòi ly gián giữa ta và những người còn lại có đúng không? Thế nhưng ngươi chọn nhầm phương pháp rồi, ở đây căn bản sẽ không có ai vì vài lời ngươi nói mà nghi ngờ ta đâu.


Hắn âm thầm đau đầu không thôi, nữ nhân này rốt cục là định làm trò gì đây?


-Lại nói thêm, ta thấy cho dù hôm nay chúng ta đã bị các ngươi hoàn toàn áp đảo thì nếu thực sự phải đấu sinh tử, chúng ta chắc chắn bại nhưng các người cũng sẽ thương vong không nhỏ. Theo như ta thấy một người trọng tình trọng nghĩa như ngươi sẽ không làm chuyện như vậy có đúng hay không?


Bên ngoài tuy vẫn trầm mặc nhưng trong lòng hắn vẫn không ngừng mắng nàng là tiện nhân. Đích thực hắn sẽ không làm việc giết địch một ngàn tự tổn tám trăm đó, nãy giờ hắn giờ hắn tốn nhiều nước bọt như vậy cũng chỉ là muốn kích động đối phương hòng tìm ra sơ hở của chúng mà thôi. Không nghĩ tới chỉ một lời của nàng liền phá vỡ cục diện, đám người bên kia ban đầu còn có chút do dự thì bây giờ đã hoàn toàn tự tin trở lại, một bộ ngươi có ngon thì lại đánh ch.ết ta đi. Bây giờ có khua môi múa mép như thế nào cũng sẽ vô dụng, hắn chỉ đành nói:


-Vậy thì ta sẽ không dài dòng với các người nữa, chuyện hôm nay lão tử bỏ qua, các người có thể cút.
Bên kia đám Mộc Tượng vừa mới thở phào một hơi thì hắn lại nói thêm
-Nhưng các người nhiều lần muốn lấy mạng chúng ta như vậy, cũng không thể cứ như vậy mà ra về.
-Vậy ngươi muốn gì?


Mộc Tượng vô cùng bất đắc dĩ mà nói.
-Quy củ cũ, các người đưa một tên ra đấu một trận với ta, không kẻ nào khác được phép can thiệp. Có điều các người yên tâm, ta chỉ muốn phát tiết bực bội một chút, cùng lắm sẽ làm kẻ đó trọng thương, cũng sẽ không phế hắn đi.
-Được.


-Người các ngươi tự chọn, ta muốn đấu với một trong bốn tên thủ hạ hàng đầu của ngươi.


Thấy hắn không có tự mình chọn đối thủ, mấy tên còn lại liền sinh ra lúng túng. Kẻ mạnh nhất trong ngũ hổ tướng là Hắc Hùng còn bị tên kia phế bỏ, mấy người bọn hắn lên cũng chỉ làm bao cát cho hắn đánh mà thôi. Cho dù hắn hứa sẽ không hạ độc thủ nhưng ở đây cũng chẳng có tên nào muốn bị đánh một trận cả.


-Nha, ta thấy phải làm phiền ba vị ca ca đây rồi. Tiểu muội một thân nữ tử yếu đuối như thế này cũng không chịu được mấy chiêu.
Bạch Miêu là người mở miệng đầu tiên, sau đó mấy tên kia cũng liền nhao nhao cả lên.


-Ta cũng không được, dạo gần đây ăn có hơi nhiều, thân thể lại lớn ra một vòng rồi, a ha ha.
Chu Điền thì vẫn liên tục lau mồ hôi, ngại ngùng mà cười. Mấy người kia liền quay lại nhìn hắn căm tức, đến Hải Long cũng có chút giật mình, tên này lấy lý do thoái thác cũng quá vô liêm sỉ đi.


-Ta không muốn bị đánh đâu, các người lên đi.


Hoa hỏa thì vẻ mặt có chút tái xanh, đâu còn vẻ văn nhân nho nhã nữa chứ. Cho dù hắn có phải lên đấu thật thì cũng không phải lo ngại quá nhiều, không nghĩ tới tên này gan lại nhỏ như vậy, đúng là không có phong phạm của thượng vị giả mà. Thế nhưng hành động tên Ảnh Sát còn lại mới là đặc sắc, tuy không câm nhưng hắn không ngừng xoa xoa hai tay ý bảo không muốn lên, còn hai chân đứng tấn như sợ bị kẻ nào nhấc hắn đi vậy. Hải Long khóe miệng co giật mấy cái, đúng là thiên hạ này kỳ nhân dị sĩ chỗ nào cũng có mà.


-Hoa lão đệ, ta thấy ngươi thân thủ bất phàm, hay là ngươi lên đi.
-Hừ, Chu Điền, ngươi không lên tại sao lại muốn đẩy cho ta chứ? Ta đã biết tên khốn nhà ngươi không đáng tin mà, có giỏi thì ta với ngươi liền lên đánh một trận, ngươi dám không.


-Có gì mà không dám chứ, lại đây, ta cùng ngươi đấu một trăm hiệp, kẻ nào không dám đánh thì liền là tiểu cẩu.


-Thôi đi, đám các ngươi nhìn lại mình đi, chỉ là chiến một trận thôi mà cũng không dám, lại ở chỗ đông người mà gà nhà bôi mặt đá nhau như vậy, còn ra thể thống gì chứ.
Mộc Tượng đỏ cả mặt quát lớn lạnh một tiếng, đám người này đúng là không cần hình tượng mà.


-Không ngờ đám các người lại nhát gan như vậy, ha ha ha, đã vậy thì liền một lúc tới hai tên đi, tiểu gia sẽ cùng các ngươi thỏa thỏa thích thích mà đánh một trận.
Hải Long lên tiếng châm chọc càng làm cho hắn giận mà không có chỗ phát tiết, cố nén hỏa khí mà nói:


-Được, đã vậy thì hai người cùng lên đi. Bạch Miêu chắc chắn không thể rồi, Ảnh sát cũng không thích hợp chiến đấu ở chỗ đông người, thế nên Chu Điền, Hoa hỏa, hai người các ngươi mau lên đi.


-Hừ, một người là nữ nhân của ngươi, một kẻ là thân tín của ngươi, tất nhiên là ngươi không muốn họ lên rồi.


Chu Điền một bộ bất mãn mà nói. Khuôn mặt toàn là mỡ của hắn cho dù tức giận hay vui mừng cũng khó mà thấy được biểu cảm, thế nhưng ý vị châm chọc trong lời nói đối với Mộc Tượng nghe qua liền có thể hiểu được.
-Ngươi nói cái gì?
Mộc Tượng như muốn tức điên liên rồi.


-Hừ, còn không phải sao? Ngươi người này lấy việc công trả thù riêng như vậy còn không cho phép người khác được nói hay sao?
-Ngươi …


Lời của Hoa Hỏa làm cho hắn vô cùng bất đắc dĩ. Trong chuyện chọn người này hắn đích thực là có chút tư tâm nhưng không nghĩ tới hai tên kia sẽ không nể mặt mình như vậy. Vừa rồi bị một tên tiểu tử đe dọa thì sợ hãi không dám nói một lời thế mà bây giờ ngay cả thôn trưởng mà cũng dám cãi lại, đúng là sợ người ngoài hϊế͙p͙ đáp người nhà mà.


-Bớt dài dòng đi, hai người các ngươi mau lại đây.
Hải Long hơi có chút mất kiên nhẫn mà hô lên, đồng thời cũng phất tay để đám các huynh đệ đứng lùi lại một bên.






Truyện liên quan