Chương 59: Tuyệt sát thiên kiếp (2)

Lâu thuyền vừa bị đánh hỏng phần đầu liền khôi phục như chưa có chuyện gì, lập tức mở hết tốc lực mà chạy trốn, thế nhưng vừa mới động thân đã phải dừng lại. Trên trời lại một cột lôi điện khổng lồ từ trên thiên không áp xuống, chỉ trong nháy mắt đã chạm tới lâu thuyền, lần này không phải đánh hỏng đầu thuyền mà là xé tan nó ra thành từng mảnh. Cũng may chỉ trong một khoảnh khắc trước đó hắn đã kịp ôm lấy Lạc Vân, thân ảnh hai người thuấn di ra vị trí cách đó mấy trăm thước. Lâu thuyền trong suốt như lam thủy tinh kia bị đánh vỡ thành mảnh nhỏ cũng từ từ hội tụ lại, bay về phía hắn, dung nhập vào trong cơ thể hắn. Sùng Lâm ngẩng đầu lên trời, đôi mắt đỏ ngầu nhìn thiên không hét lớn một tiếng:


-Cút!


Lập tức đám mây đen trên trời tan biến, vô số lôi điện đang du tẩu trong đó cũng biến mất theo, những tiếng rền vang cũng chợt im bặt. Nhất ngôn hóa pháp! Một tiếng cút liền khiến cho lôi kiếp tiêu tán. Một lời liền thành pháp tắc, đây là cảnh giới mà mọi tu luyện giả khó có thể tưởng tượng nổi. Thế nhưng thứ mà hắn vừa quát lui kia cũng chỉ là thứ lôi điện tầm thường nhất mà thôi. Ngay sau khi lôi vân tán đi, trên trời dần dần lại hội tụ lôi điện, tuy nhiên lại không có đám mây nào xuất hiện nữa. Lôi điện bình thường đều là màu trắng bạc nhưng những lôi điện này lại là màu lục. Chỉ mấy hơi thở sau, một cột lôi điện đường kính lên đến cả trăm thước giáng xuống. Thanh sắc lôi này cả uy thế lẫn tốc độ đều đáng sợ hơn lôi điện phổ thông rất nhiều, còn chưa hạ xuống mà đã làm cho người cảm thấy thân thể như bị vạn cân đè lên vậy. Sùng Lâm không muốn đấu đầu trực diện với lôi vì bên người hắn vẫn luôn mang theo Lạc Vân, hắn cố gắng thuấn di tránh đi nhưng không gian đã bị phong tỏa, chạy không được. Cắn răng một cái, hắn làm ra một lớp phòng hộ bao quanh thân nàng rồi đấm một đấm thẳng hướng lên trời. Hư ảnh trong thân thể hắn lại bay ra, biến lớn lên rồi một quyền nện vào cột lôi điện khổng lồ đang từ thiên không phóng xuống.


-Oành!


Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, lôi điện tiêu tán, hắn thành công chống lại một đòn khủng bố kia. Thế nhưng còn chưa kịp vui mừng thì áp lực trong không khí lại tăng lên gấp bội, toàn bộ thanh lôi đang vần vũ trên trời hội tụ lại, tạo thành một điểm nhỏ màu tím. Ngay lập tức, vô số tử sắc lôi điện bị hấp dẫn tới tụ lại một chỗ. Chỉ trong một hơi thở, một cột tử sắc lôi đã hạ xuống chỗ hắn. Thiên kiếp này hoàn toàn khác với thiên kiếp thông thường, là diệt sát thiên kiếp, căn bản sẽ không cho ngươi thở dốc, một đạo công kích không thành thì liền tăng lực lượng lên mấy chục lần rồi lại đánh ngươi một đòn nữa, không tin ngươi có thể chống cự được bao lâu. Sùng Lâm cảm thấy tê hết cả da đầu, lần này so với thiên kiếp lần trước hắn gặp phải còn kinh khủng và ác liệt hơn rất nhiều. Linh thần đang trong tổn kiếp bỗng nhiên có lại thực lực, với thiên đạo nghiêm khắc mà nói đây là một việc không thể tha thứ. Hắn không dám làm ra vẻ sợ hãi, như vậy cũng sẽ làm Lạc Vân lo lắng theo. Cắn răng một cái, hắn vận toàn bộ lực lượng của bản thân lại tung ra một quyền.


-Oành!




Hư ảnh một quyền va chạm với một cột tử sắc lôi lớn như căn nhà, lại một tiếng nổ vang, thân ảnh hai người đang từ trên không bị đập rơi xuống mặt đất, ngay lập tức lại bay lên. Mí mắt của hắn run run khi thấy vòng bảo vệ mà hắn làm ra cho nàng xuất hiện vô số rạn nứt, ẩn ẩn có xu hướng vỡ ra. Hắn vội vàng chữa trị lại lồng bảo vệ kia hoàn hảo như trước, thầm nghĩ không ổn. Vừa rồi xuýt chút nữa thì lồng bảo vệ này đã không chịu được rồi, với tình trạng của a Vân thì cho dù chỉ có một tia khí tức của thia kiếp lọt qua cũng đủ thổi nàng thành tro bụi. Còn chưa nghĩ ra đối sách thì kiếp lôi đã một lần nữa biến hóa thành màu đỏ, lại lôi kéo vô sổ hồng lôi đến tụ hợp cùng. Kiếp lôi này có màu đỏ như máu, mang theo khí tức sát phạt khủng bố vô cùng. Hắn ngửa cổ lên trời gầm lên một tiếng, một hư ảnh mặt người khổng lồ từ dưới đại địa lao lên, gào thét hướng lên trên trời. Thế nhưng còn cách kiếp lôi mấy ngàn thước thì mặt người kia đã bị chấn vỡ nát. Đây cũng không phải công kích gì, chỉ là hắn quá giận dữ với lão tặc thiên mà thôi. Không còn cách nào khác, kiếp lôi đã chuẩn bị đánh xuống rồi, trong lòng của hắn thầm hét lớn:


-Thiêu đốt cho ta!


Hắn không do dự mà thiêu đốt linh hồn, cũng thiêu đốt một trăm năm thọ nguyên, đổi lại lực lượng được gia tăng rất lớn. Dồn tất cả lực lượng nhận được vào trong một kích, hắn lại đánh ra một quyền. Cùng lúc đó trên trời cao cũng hạ xuống một cột hồng lôi chỉ to bằng thân cây đại thụ, nhưng uy lực so với tử lôi trước đó không cần nói cũng biết. Lại là một tiếng oành, hồng lôi tiêu tán, thân thể của Sùng Lâm cũng không bị đánh bay xuống nữa nhưng thân thể của hắn lại run rẩy, phun ra một ngụm máu lớn, khí tức toàn thân uể oải, hư ảnh sau lưng hắn cũng có chút mờ nhạt đi. Trên trời kiếp lôi tụ lại một chỗ rồi tiêu tán đi, không thấy tăm hơi.


-Chấm dứt rồi sao?
Hắn chỉ vừa mới buông lỏng thì bỗng có tiếng răng rắc không biết từ đâu truyền lại.
-Răng rắc, răng rắc!


Những tiếng răng rắc liên tiếp vang lên, rồi trên bầu trời đột xuất hiện rất nhiều vết nứt. Những vết nứt không biết do đâu mà xuất hiện, thuần một màu đen nhánh, nhanh chóng tụ hợp lại một chỗ rồi tạo thành một tia hắc sắc lôi điện, kích thước chỉ to bằng một người. Thế nhưng cho dù nó còn đang ở tít trên thiên không nhưng Sùng Lâm vẫn rõ ràng có thể cảm nhận được khí tức hủy diệt và ch.ết chóc trong đó. Hắn tin chắc chỉ cần bản thân bị nó chạm vào thì nhất định sẽ bị nó hóa thành tro bụi. Không một chút đình trệ, hắn tiếp tục phát động hồn hỏa, thiêu đốt một ngàn năm thọ nguyên. Trong khoảnh khắc, hắn cảm nhận được một một luồng sức mạnh đáng sợ trước nay chưa từng có, một cảm giác duy ngã độc tôn giống như thiên địa này chỉ còn lại một mình hắn vậy. Hư ảnh sau lưng hắn cũng trong chốc lát trở nên ngưng thực hơn rất nhiều, lại ngửa đầu gầm lên một tiếng rồi biến thành một cây trường kích, một kích đâm vào khoảng không bên cạnh. Chỉ nghe thấy tiếng ken két, sau đó là tiếng của thứ gì đó vỡ tan, thân ảnh của hai người thấn di đến một nơi cách đó trăm dặm. Hắn lại tiếp tục thiêu đốt thêm một ngàn năm thọ nguyên, thi triển thêm một lần thuấn di. Lần này thì trước mắt bọn họ đã xuất hiện một hải dương mênh mông rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối. Lại thêm một lần nữa thì thân ảnh hai người đã xuất hiện trong một cung điện màu lam dưới đáy biển. Hắn thiêu đốt thọ nguyên lần thứ tư, phẩy tay một cái có vô vàn trận bàn từ vị trí của hắn bay đi bốn phương tám hướng, chỉ trong nháy mắt tạo thành một Thiên Đạo Già Linh trận khổng lồ bao phủ khắp cung điện này.


-Một … hai …
Sau khi đếm mười nhịp không thấy có dị tượng gì, hắn liền biết bản thân đã thành thông, mừng rỡ quay qua nhìn Lạc Vân mà nói:
-A Vân, chúng ta an toàn …
-A Vân, A Vân.


Chợt hắn hoảng hốt, vừa rồi đối kháng thiên đạo quá hung hiểm nên quá trình mà hắn giúp nàng bảo trì mệnh nguyên đã bị gián đoạn nhiều lần. Mệnh nguyên của nàng đã yếu ớt đến không chịu nổi, chỉ một giây trì hoãn cũng có thể khiến nàng rơi vào tử lộ. Lúc này nàng được hắn ôm ở trong lòng đã không có phản ứng lại với hắn, sinh mệnh chi hỏa trong người cũng phập phù đến nỗi gần như không thấy được. Hắn nhanh chóng đưa nàng vào trong một tế đàn cổ xưa bên trong cung điện, xa hoa kia, đặt nàng nằm xuống.


-A Vân, mau mau tỉnh lại đi.
Hắn liên tục gọi nàng, liên tục truyền linh khí vào trong người nàng. Cuối cùng thì nàng cũng đã mở mắt ra. Nhìn hắn, nàng khó khăn mà nói:
-Ca … chúng ta … thoát rồi sao?


-Đúng, đúng vậy, chúng ta đã thoát rồi. A Vân, muội phải gắng gượng lên, ở đây ta có rất nhiều bảo vật có thể giúp muội khôi phục thương thế, muội phải gắng gượng …


Bàn tay ngọc của nàng đưa lên sờ vào mặt của hắn, hơi thở của nàng đứt đoạn, ánh mắt nhìn hắn tuy ôn nhu nhưng đã tràn đầy tử khí, hai hàng lệ từ khóe mắt trào ra.
-Muội rất muốn ở bên huynh, thế nhưng không được rồi, muội …


-A Vân, muội nhất định phải kiên trì, ta còn muốn đưa muội đi khắp nơi, ngắm hết mỹ cảnh thế gian, thưởng hết nhân gian lạc thú, cùng nhau trải qua nhân tình thế thái, ta còn muốn muội làm thê tử của ta, muốn muội ở bên ta suốt đời, vĩnh viễn không rời xa ta, muốn …


Hắn càng nói, nước mắt trên má nàng lại càng tuôn ra, trong mắt nàng tử ý lại càng nồng đậm hơn. Nàng là người thông minh, nếu hắn thực sự có thể cứu nàng thì sớm đã cứu nàng rồi, sẽ không nói nhiều như vậy. Nàng hiểu bản thân đã không còn lại được mấy khắc nữa, không muốn tự lừa dối bản thân. Quàng tay qua cổ của Sùng Lâm, nàng cố dùng chút khí lực cuối cùng ngồi dậy, đặt một nụ hôn lên môi hắn, mỹ cảm từ đôi môi mềm mại có thể khiến bất cứ nam nhân nào trầm mê lúc này với hắn thế nhưng lại không là gì.


-Hải đại ca! Muội vẫn muốn gọi huynh như vậy từ lâu rồi, giống như lúc chúng ta mới quen biết nhau. Muội không muốn gọi huynh là ca ca, không muốn …
Nói rồi nàng gục đầu tựa vào vai hắn, bàn tay gầy nhỏ kia cũng buông thõng xuống. Nàng, tại trong vòng tay của hắn, hương tiêu ngọc vẫn.






Truyện liên quan