Chương 75: Huyết tẩy Thiết Lang dong binh đoàn (1)

Một tên nam tử mặc hắc y đứng ra phía trước. Hắn thân cao một thước tám, mặt chữ điền, toàn thân đều là cơ bắp, dáng vẻ có mấy phần thô kệch. Hắn bóp cổ tay mấy cái, cười hắc hắc đối với Lạc Long mà nói:
-Tiểu tử, để đại gia vui đùa với ngươi một chút.


Thấy đối phương vẫn lạnh nhạt chắp tay sau lưng không để mình vào trong mắt, nam tử to con kia thẹn quá hóa giận, hắn tung người lên, một quyền hướng đối phương đánh tới. Nam tử này cũng chỉ là luyện nhục cảnh, còn chưa đạt đến đỉnh phong như Lạc Long nhưng hắn tự tin một người quanh năm chiến đấu với yêu thú như hắn sẽ không bại trong tay một tên tiểu bạch kiểm được. Phía xa, Thiết Mộc Phong thấy vậy cũng không ngăn cản. Mặc dù hắn đã được thủ hạ báo rằng người kia chỉ trong chớp mắt đã miểu sát một luyện mạch cảnh đỉnh phong nhưng hắn vẫn thấy có chút khó tin, nhân cơ hội này cũng có thể kiểm chứng luôn. Tốc độ của nam tử luyện nhục cảnh kia cũng không tồi, một quyền đánh ra cũng mạnh mẽ hữu lực, chính diện mà đánh tới Lạc Long. Hắn thì không thèm làm ra động tác chuẩn bị gì, vẫn cứ đứng đó chắp hai tay sau lưng. Đến khi đối phương chỉ còn cách hắn một xích, hắn mới nhẹ nhàng lách người qua một bên, xảo diệu tránh được. Tên kia một kích không trúng mục tiêu còn đang định quay người lại tiếp tục công kích nhưng hắn chợt cảm giác được chân mình giống như bị một gọng kìm sắt giữ lại. Hải Long vươn tay ra chụp lấy cổ chân hắn, hắn hơi vận sức xoay người một vòng rồi ném đối phương ra đằng sau. Chỉ thấy thân thể của nam tử kia giống như đạn pháo bắn vào đại môn, trở thành một đống thịt nhão. Lực đạo của Lạc Long lớn đến mức khiến cho máu thịt của hắn còn dính lại một chút trên cánh cửa của phủ đệ, màu đen của cửa kết hợp với màu đỏ tươi của máu thịt làm cho một đám người kia tê cả da đầu. Ra tay thật nhanh gọn, thủ đoạn thật tàn nhẫn, nói giết liền giết, không cho người ta nói đến câu thứ hai. Tên này tuyệt đối không phải là loại vô dụng như vẻ bề ngoài. Đinh Lương bắt đầu có chút thận trọng rồi, hắn cao giọng quát:


-Mười người cùng lên, bắt hắn lại cho ta.


Mặc dù có chút sợ hãi đối với người thanh niên kia nhưng đám người của dong binh đoàn vẫn sợ đoàn trưởng của bọn hắn hơn, đoàn trưởng vừa dứt lời thì mười tên dong binh được chỉ định liền chạy lại giá vũ khí lấy vũ khí của mình rồi đến trước mặt Lạc Long, ánh mắt lăng lệ nhìn hắn. Bọn hắn tản ra, tạo thành trận thế hình vòng cung bao vây Lạc Long vào giữa, trong nháy mắt tất cả quát lên một tiếng rồi đồng loạt vung vũ khí tấn công đối phương. Các loại bảo khí đủ các thể loại đao kiếm mâu côn tỏa ra hào quang đủ màu cùng đánh tới, với người thường thì chắc chắn sẽ cảm thấy lúng túng. Thế nhưng Lạc Long vẫn một bộ vân đạm phong khinh, không thèm động một ngón tay. Mười cây bảo khí lấy tốc độ rất nhanh mà đánh tới nhưng khi chạm được vào người hắn thì hắn giống như một làn khói tiêu tan trong không khí vậy.


-Phía sau!
Thiết Mộc Phong vội vã cảnh báo đám người kia, nhưng bọn hắn nào còn nghe được tiếng của hắn nữa.
-Răng rắc, răng rắc, răng rắc.


Khi tiếng nói của hắn vừa phát ra cũng là lúc một loạt thanh âm tan vỡ vang lên. Lạc Long thi triển Khinh Thân bộ, thân ảnh phiêu miểu nhưng cũng như một mũi tên lướt qua người mười tên nam tử kia, đồng thời tiện tay bẻ gãy cổ của từng tên trong đó. Lập tức mười tên tu luyện giả tu vi bất đồng, có luyện nhục cảnh cũng có luyện mạch cảnh đồng loạt ngã xuống. Lạc Long lại quay về chỗ cũ, dáng vẻ đạm mạc, giống như người vừa bẻ gãy cổ mười tên dong binh không phải hắn vậy. Đám người cao tầng của Thiết Lang dong binh đoàn hít vào một hơi khí lạnh. Trong số bọn hắn có luyện tạng cảnh cũng có luyện cốt cảnh, thực lực tên nào tên nấy đều vô cùng cường đại, sức lực cũng lớn vô cùng, một địch mười không phải chuyện gì khó. Thế nhưng trong một cái tích tắc đồng thời miểu sát mười người lại là khái niệm gì? Đây là thứ mà luyện thể cảnh có thể làm ra hay sao? Cho dù là thủ lĩnh Thiết Mộc Phong của bọn hắn giờ khắc này cũng biến sắc, vội vàng nói:




-Tất cả các ngươi cùng nhau lên, không cần cố kỵ trực tiếp giết ch.ết hắn. Kẻ nào giết được hắn sẽ được làm đại đội trưởng của dong binh đoàn.


Trong dong binh đoàn chức vị đại đội trưởng chỉ đứng sau đoàn trưởng và phó đoàn trưởng mà thôi, là người có thể ngồi trong hàng ngũ cao tầng của dong binh đoàn, đãi ngộ cũng không phải dong binh thông thường có thể so sánh được. Nghe được lời của đoàn trưởng thì một đám dong binh vốn còn sợ hãi thì bây giờ giống như dã thú, hai mắt hóa xích hồng nhìn Lạc Long như nhìn con mồi của bọn hắn vậy. Mỗi tên dong binh đều lăm lăm bảo khí trên tay, ánh mắt tràn đầy sát ý và hưng phấn thi nhau chạy tới chỗ của người kia, ai cũng sợ nếu như mình chậm chân thì sẽ không được làm đại đội trưởng vậy. Lạc Long nở một nụ cười âm lãnh nhìn đám người như một đàn côn trùng đang điên cuồng lao vào mình, bộ dạng của hắn lúc này có chút điên cuồng.


-Có chút ý tứ.


Lập tức chiến đấu loạn thành một đoàn, Lạc Long tung hoành giữa đám đông vừa né tránh công kích lại vừa liên tục phản đòn. Một thanh trủy thủ đâm tới, hắn nhẹ nhàng lách người qua, đoạt lấy trủy thủ đâm vào giữa tim của kẻ vừa ra chiêu. Một mũi kiếm quét qua, hắn liền dùng hai ngón kẹp lấy lưỡi kiếm, áp sát vào kẻ cầm kiếm, hai ngón tay tạo thành kiếm chỉ đâm xuyên yết hầu của tên cầm kiếm đó. Một thanh đại đao bổ xuống, hắn không thèm tránh né mà xoay người tung một cước đạp tên đại hán cầm đao bay ra xa tít tắp, trên đường còn đụng ngã mấy kẻ khác. Liên tiếp công kích hướng tới hắn nhưng không có cái nào thành công cả, trái lại mỗi lần hắn phải đòn thì cơ hồ sẽ có ít nhất một tên dong binh bị mất mạng. Tuy hắn chỉ là luyện nhục đỉnh phong nhưng lực lượng lại đạt tới ba ngàn năm trăm cân, đã ngang bằng với một luyện tạng cảnh sơ kỳ.


Cứ thế này cũng không phải cách hay, chiến cuộc quá hỗn loạn nên đám dong binh không những không thể phối hợp với nhau mà còn thường xuyên làm cản trở lẫn nhau. Thiết Mộc Phong hiểu rõ điều này, thế nhưng nếu phái từng nhóm người đi lên để tiêu hao thể lực của tên kia thì bọn hắn sẽ ngày càng sợ hãi trước thực lực của đối phương, như vậy thì khác nào chưa đánh đã bại. Phương pháp quần ẩu này tuy rằng sẽ khiến càng nhiều thủ hạ của hắn bị mất mạng thế nhưng công kích loạn thất bát tao sẽ khiến tên kia khó lòng đón đỡ, rồi sẽ có một lúc hắn để lộ ra sơ hở. Quả đúng như Thiết Mộc Phong nghĩ, Lạc Long ban đầu còn thong dong ứng đối, nhẹ nhàng lấy mạng thêm mười mấy tên dong binh nữa nhưng càng về sau tình cảnh của hắn càng trở nên hung hiểm. Xoẹt xoẹt mấy tiếng, cánh tay và bả vai của hắn bị cắt trúng. Bốp một tiếng, một thanh đại đao to bản đập vào ngang lưng của hắn khiến hắn lảo đảo tiến về phía trước. Một thanh trường côn quét trúng chân làm cả người hắn bị hất tung lên, ngay sau đó là một nắm đấm mang theo quyền sáo đỏ rực như lửa đánh vào giữa ngực của hắn. Lạc Long không kịp làm đón đỡ một quyền kia, chỉ có thể vận dụng luyện thể quyết làm cho trước ngực của hắn xuất hiện một tầng băng mỏng.


-Bành!


Cả người của hắn giống như đạn pháo bị đánh bay ra xa, trong miệng khẽ hừ một tiếng có máu tươi chảy ra. Trần Nhất Bác đứng trên tường bao thấy thế thì âm thầm lo lắng, hắn định nhảy xuống dưới cứu Lạc Long nhưng bỗng nhiên có cảm giác không đúng. Hắn vội quay đầu sang một bên thì thấy Lạc Vân cách đó không xa đầy thâm ý liếc nhìn hắn, không hiểu sao trong lòng hắn có cảm giác phát lạnh. Thấy nàng ta vẫn bình tĩnh quan chiến, hắn cũng không vội vàng xuống dưới kia, đành ôm một bụng lo lắng mà theo dõi Lạc Long. Phía bên dưới, Lạc Long vừa bị đánh bay ra còn chưa kịp thở dốc, mấy mươi tên dong binh lại như lang như hổ xông tới, không cắn xé hắn thành trăm mảnh quyết không thôi. Gương mặt anh tuấn của hắn không toát lên một chút bối rối nào, trái lại còn hiện ra vẻ hưng phấn, lại có chút điên cuồng cùng yêu dị. Trong mắt bắn ra tinh quang, hắn ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, hai chân đạp Khinh Thân bộ lách người vào giữa đám đông, trong miệng khặc khặc cười giống như ác ma mà nói:


-Để bản thần cho các ngươi biết bảo khí nên dùng như thế nào.


Hắn đoạt lấy một thanh trường kiếm, vẽ ra một đường cong vi diệu, lập tức có sáu bảy cái thủ cấp bị cắt phăng bay lên trời, máu tươi bắn tung tóe. Một mũi thương đâm tới yếu hầu của hắn, trường kiếm trong tay hắn run lên gạt phăng mũi thương đi. Hắn xoay người chém một nhát, yết hầu của tên cầm trường thương bị đâm thủng. Đoạt lấy cây trường thương kia, hắn xoay đầu liếc nhìn năm sáu tên dong binh đang cầm đủ loại bảo khí tung người lên không lao về phía hắn. Trường thương trong tay hắn máy động, chỉ nghe phập phập phập mấy tiếng, trái tim của toàn bộ mấy tên kia bị đâm thủng. Một tên cầm trường đao gần đó định công tới nhưng lập tức bị mũi thương của hắn đâm xuyên qua lồng ngực, khí tuyệt bỏ mình. Hắn lại đoạt lấy trường đao, cước bộ lưu chuyển né tránh hết thảy công kích, tới trước mặt một tên dong binh bổ ra một đao. Tên kia quá bất ngờ chỉ kịp đưa trường kiếm lên trước mặt đón đỡ.


-Keng!
Một tiếng gãy giòn vang, lưỡi kiếm bị đánh đoạn, kéo theo đó là thân thể của tên kia giống như cây tre bị xẻ thành hai nửa. Lạc Long xoay ngang thân đao chém một phát, mấy tên dong binh đứng quanh đó đều bị chặt thành hai khúc.






Truyện liên quan