Chương 80: Vạn Hình Binh

Võ Thiên Phong kinh hô một tiếng nhưng lại nhớ ra Lạc Long còn đang luyện khí nên vội vàng lấy tay bịt miệng, trong cổ họng vẫn không tự chủ được mà phát ra mấy tiếng ô ô. Mặc dù hắn là luyện khí sư, một thân tinh lực cũng chỉ đặt ở trên luyện khí chi đạo nhưng hắn đã sống từng ấy năm, các mặt của xã hội cũng đã thấy qua không ít. Bên trong bình ngọc kia có chín giọt chất lỏng, mỗi giọt đều một màu xanh thẫm không một chút tạp sắc. Bên trong mỗi giọt dược dịch đều ẩn chứa năng lượng kinh người, một mùi thơm của đan dược tỏa ra khiến cho bất cứ võ giả luyện thể cảnh nào cũng phải mê mẩn. Mỗi một phần tài luyện của luyện thể linh dịch có thể luyện ra được chín giọt linh dược, dựa trên những gì hắn thấy thì Lạc đại sư đã luyện chế ra một phần luyện thể linh dịch có quy cách cao nhất, quả thực là không tưởng tượng nổi. Hắn một mặt lửa nóng mà quay qua nhìn Lạc Long đang luyện chế bảo khí trong khí lô, ánh mắt mang theo vẻ chờ mong nồng đậm. Đến khi chuẩn bị thu công thì Lạc Long lại lôi ra một đoàn chất lỏng hắc sắc từ trong không gian giới chỉ. Đoàn chất lỏng kia vô cùng quỷ dị, lại giống như vật sống không ngừng ngọ nguậy. Võ Thiên Phong vừa ngạc nhiên lại vừa sợ hãi, từ nhỏ đến giờ hắn chưa từng thấy đồ vật nào quỷ dị thế này. Như nhìn ra được nghi hoặc trong lòng của hắn, Lạc Long đạm mạc lên tiếng giải thích:


-Đồ vật này gọi là bất định huyền băng thiết, kỳ thực là một loại băng thiết vô cùng cứng rắn nhưng lại có linh tính của chính mình, thường xuyên sẽ biến thành trạng thái giống như chất lỏng, không ngừng chuyển động như vậy. Nếu trừ đi linh tính của nó thì nó liền lập tức sẽ trở thành một cục băng thiết thông thường.


-Lạc Đại sư, tiểu sinh cảm thấy cái hắc cầu này cũng không có gì đặc biệt nha.
Lạc Long cười nhạt mà đáp:
-Tất nhiên là không thể nhìn ra được rồi, vì vậy nó mới là một kiện sát khí.


Hắn vừa dứt lời thì hắc cầu trong tay chợt kéo dài ra, từ trong đó đâm ra một lưỡi kiếm phóng thẳng tới mắt trái của Võ Thiên Phong. Tên kia bị biến cố dọa cho sợ hãi, theo bản năng vội lui lại ra đằng sau, đến khi hắc cầu kia hoàn toàn biến thành một thanh trường kiếm thì hắn mới dừng lại. Còn chưa kịp thở ra thì trường kiếm kia lại một lần nữa dài ra, mũi kiếm biến thành mũi thương đuổi theo hắn làm hắn lại phải vội vàng tránh lui. Vừa mới lùi lại vài bước hắn lại cảm giác cổ họng mát lạnh, hai con ngươi của hắn run run liếc xuống dưới thì thấy một cây trủy thủ đang kề trên cổ của mình. Lạc Long thu tay lại, cây trủy thủ kia lại cuộn lại thành một đoàn hắc cầu.


-Đây chính là điểm đáng sợ của loại bảo khí này, nó có thể tùy vào ý nghĩ của người sử dụng mà biến đổi hình thái, nhỏ nhất có thể co thành cây phi đao, lớn nhất thì thành được một tấm thuẫn. Đã vậy thì gọi nó là Vạn Hình Binh đi.


Nói rồi hắn ném hắc cầu cho Lạc Vân. Nàng chụp lấy hắc cầu, lập tức hắc cầu biến đổi hình dạng. Tuy nhiên hắc cầu vặn vẹo một hồi vẫn không ra hình dạng gì, khó khăn lắm mới có thể biến thành một thanh kiếm, hình dạng còn xiên xiên vẹo vẹo, đến ngay cả lưỡi kiếm cũng có chút sứt mẻ, nhìn qua cũng không hề sắc bén. Nàng cố gắng biến nó lại trở thành hắc cầu rồi ném qua cho hắn mà nói:




-Dường như có chút khó sử dụng!
-Ha ha, muội tưởng tượng nó là thứ gì, nó liền sẽ biến thành thứ đó. Ban đầu còn có chút gượng gạo, về sau cũng sẽ quen thôi. Nếu muội thích thì mau trích huyết nhận chủ, làm vậy cũng sẽ khiến bảo khí này dễ sử dụng hơn.


-Không cần đâu. Muội dùng kiếm đã quá đủ rồi, căn bản không phát huy ra được một phần công dụng của thứ đồ này. Vẫn là huynh sử dụng nó đi, dùng sao thì muội thấy huynh trên việc vận dụng các loại binh khí đều có lý giải không cạn nha.


Nàng vừa nói vừa lườm hắn một cái, ánh mắt tràn đầy thâm ý làm hắn cười gượng không thôi.
-Được rồi, đừng nói chuyện này nữa. Thiên Phong, ngươi đến thành môn hẹn giúp ta Trần Nhất Bác Trần đại ca, tối nay ta cần hắn đưa đi đến một nơi.


Võ Thiên Phong nói dạ một tiếng rồi tức tốc đi gặp Trần Nhất Bác, sau đó mới trở về nghiên cứu Khí Đạo Chân Giải mà Lạc Long cho hắn. Bôn ba mấy ngày trời, hắn toàn tâm toàn ý đi thu mua tài liệu, cũng không có mở quyển luyện khí tâm đắc đó ra xem. Cũng may công lao của hắn đã được đền đáp, được tận mắt chứng kiến Lạc đại sư luyện chế bảo khí một lần, hắn cảm giấy con đường thăng tiến trên luyện khí đạo của mình đã mở rộng hơn rất nhiều. Trong phòng lúc này chỉ còn hai huynh muội Lạc Long. Lạc Vân mở miệng hỏi:


-Tối hôm nay chúng ta đi đâu vậy?
-Chúng … chúng ta? Không phải, chuyện là … chỗ mà ta cần tới kỳ thực không phù hợp với một nữ tử như muội.
-Là chốn phong hoa tuyết nguyệt sao?
-Cái này …
Nàng ta tỏ ra không quan tâm, lập tức quay người rời đi nhưng trong miệng lại hừ nhẹ một tiếng nói:
-tr.a nam!


-Không phải, muội nghe ta nói đã …


Hắn còn định gọi nàng lại nhưng cửa phòng đã bị đóng sầm lại. Khóe miệng của hắn co giật một hồi, xem ra lần này khó mà giải thích với nàng được rồi. Đến tối, hắn tắm rửa sạch sẽ, khoác lên mình một bộ lam bào tao nhã. Không thể không nói, gương mặt này được hắn tạo ra cũng quá soái đi, mấy từ như anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong căn bản không thể tả hết được sự mỹ mạo của hắn. Bước đi trên đường, tay hắn phe phẩy một cây quạt giấy, bộ dáng này đúng là tuyệt sát chi khí đối với nữ tử. Quả thực như vậy, hắn chỉ đi trên đường một chút mà có không ít nữ tử đi qua hắn đều phải ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt đắm đuối nhìn theo hắn không thể quay đi hướng khác. Đôi khi hắn sẽ quay qua mỉm cười gật đầu đối với một vài nữ tử, mà những người đó thì đều đỏ ửng hết cả khuôn mặt, trong mắt ẩn ẩn có một tầng hơi nước mê ly, không còn nói cũng biết trong lòng bọn họ đang nhộn nhạo xuân tâm. Kỳ thực khuôn mặt anh tuấn như thế này rất có thể sẽ mang lại cho hắn rất nhiều phiền phức không đáng có nhưng khi còn tung hoành tu chân giới hắn đã gặp rất nhiều nam tử anh tuấn, mỗi khi đi đến đâu đều được rất nhiều nữ tử chú ý. Mỗi lần như vậy những người đó đều tỏ ra vô cùng thỏa mãn, chuyện này làm cho hắn vẫn luôn cảm thấy hiếu kỳ. Vì vậy khi chuẩn bị phong ấn tu vi linh hồn, quyết định phải cải biến dung mạo thì hắn đã làm ra một cái gương mặt soái đến mức phi lý như bây giờ. Thế nhưng bây giờ làm một người bình thường, có được suy nghĩ và cảm xúc như người bình thường thì hắn lại cảm thấy việc bị tất cả nữ tử xung quanh chú ý kỳ thực cũng không quá khoái lạc, trái lại còn hơi có chút ngượng ngùng khó xử. Hắn theo như chỉ dẫn của Trần Nhất Bác mà tìm đến nhà của hắn, hết rẽ trái lại rẽ phải, càng đi thì hai bên đường nhà cửa càng thưa thớt, ánh đèn buổi tối cũng càng ngày càng ít đi, càng ngày càng yếu ớt. Lại đi thêm một đoạn nữa, hai bên đường đã không một chút ánh sáng, cũng không còn người nào đi lại, trên đường chỉ còn một mình hắn hành tẩu, tất cả âm thanh mà hắn nghe được chỉ là tiếng bước chân của chính mình.






Truyện liên quan