Chương 88: Chỉ điểm

Trần Nhất Bác liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh Thiết Mộc côn thân dài hai thước. Hắn nói ra:
-Phó tông chủ, chúng ta tiếp tục.


Lạc Vân cũng không có đáp lời của hắn mà tại tiếp tục vung kiếm lên đánh tới. Trần Nhất Bác quả thật không quen thuộc với trường côn, nhìn bộ dạng lóng ngóng của hắn khi dùng côn liền có thể biết. Thế nhưng trường côn lại đúng là khắc tinh của trường kiếm đấy, thường thường Lạc Vân còn chưa thể tiếp cận được hắn đã bị một côn quét ngang khiến nàng phải vội vàng tránh lui. Qua lại mấy chiêu cũng không có kết quả, nàng đành phải sử dụng đến kiếm kỹ. Chỉ thấy cổ tay của nàng rung lên, mũi kiếm vẽ thành hình vòng cung đặt ở trước mặt, ngay sau đó liền đâm ra liên tiếp năm kiếm về phía Trần Nhất Bác. Năm mũi kiếm kia tỏa ra tinh quang sáng chói, tốc độ nhanh đến khó tin. Thế nhưng Trần Nhất Bác cũng không kinh hoảng, hắn xoay côn, chỉ trong nháy mắt liền đánh ra mấy chục đầu côn về phía năm điểm tinh quang kia.


-Thất Tinh Kiếm đại thành đối kháng với Bách Tỏa Côn đại thành.


Quả nhiên như trong dự đoán của Lạc Long, Bách Tỏa Côn của Trần Nhất Bác có thể dễ dàng đánh tan Thất Tinh Kiếm của nàng. Lạc Vân có chút ngạc nhiên nhưng cũng không cảm thấy bị đả kích, dù sao đối phương cũng đang dùng thực lực luyện tạng cảnh đỉnh phong đối chiến với nàng, lại được ca ca chỉ điểm, như vậy nàng liền không có cơ hội chiến thắng được rồi. Thu kiếm vào vỏ, nàng liền nói:


-Ta thua rồi. Ca, ngươi đến dạy bọn hắn một chút đi.
-Ta sao?
Lạc Long hơi kinh ngạc mà hỏi lại:
-Huynh là tông chủ, chỉ điểm cho mọi người là lẽ đương nhiên đấy.
-Ha ha, vậy được, có thể cho ta mượn Trọng Vân kiếm một chút được không?


Hắn vừa dứt lời thì một thanh hắc kiếm liền bay tới trước mặt. Thân kiếm có một vài vết loang lổ giống như vết rỉ sét. Đây chính là thanh kiếm được chế tạo từ trọng huyền mộc dưới bàn tay của Võ Thiên Phong, là một thanh trọng kiếm nặng đến hai ngàn cân. Vì là chế tạo cho Lạc Vân nên hắn liền bảo Võ Thiên Phong khắc lên đó ba chữ Trọng Vân kiếm. Bây giờ nhìn lại thanh kiếm này hắn mới nhớ ra là nó còn chưa được đề luyện lại, cũng do bản thân hắn dạo gần đây quá bận rộn nên quên mất chuyện này.




-Sao rồi, sử dụng kiếm này có thấy quen hay không?
-Có chút quá nặng, ảnh hưởng đến tốc độ dùng kiếm của muội. Tại sao muội chủ tu tốc độ nhưng lại phải sử dụng trọng kiếm chứ?
-Ha ha, muội muốn biết sao? Vậy được.
Hắn quay ra nói với Trần Nhất Bác:
-Đại tổng quản, mau gỡ bỏ áp chế tu vi.
-Dạ.


Mấy người Đồng Mộng Dao nghe thấy vậy thì hơi hoảng sợ. Mặc dù bọn họ đã nghe nói tông chủ một mình huyết tẩy Thiết Lang dong binh đoàn nhưng lúc đó nhân chứng quá ít, căn bản khó mà tin được chuyện này. Huống hồ thực lực của Trần tổng quản là luyện tủy cảnh đấy, không phải mấy tên tạp toái dong binh đoàn kia có thể so sánh. Thực lực của tông chủ đối với bọn họ mà nói đúng là nhất thanh nhị sở, là luyện mạch cảnh. Một tên luyện mạch cảnh còn nói muốn đánh với luyện tủy cảnh sao? Không bị người ta một cái tát đập ch.ết đã là vạn hạnh rồi. Lâm Duẫn tâm tư có chút đơn thuần, vội vàng hô:


-Tông chủ …


Thế nhưng nàng còn chưa nói hết thì đã bị Lạc Vân giơ tay chặn lại. Nàng cùng với mấy người kia cơ hồ đều là nín thở mà quan chiến. Phía bên kia Lạc Long vung kiếm một chút, rồi lập tức lao tới Trần Nhất Bác, mũi kiếm vẽ ra một đường cong chém thẳng vào đầu của hắn. Trần Nhất Bác hai tay siết chặt trường côn, lập tức đánh ra một côn vào thân của thanh hắc kiếm kia. Vốn dĩ hắn định sẽ đánh bay hắc kiếm rồi thừa thắng xông lên, thế nhưng thật không ngờ một kiếm kia của Lạc Long trầm trọng như thái sơn.


-Keng!


Một tiếng giòn vang, thân mình Trần Nhất Bác bị đánh lui lại mấy bước. Còn chưa kịp định thần thì mũi kiếm sắc bén kia lại hướng tới. Hắn chưa từng thấy thanh trường kiếm nào nhỏ mà lại nặng như vậy, mỗi một kiếm đánh ra đều như cự nhạc áp xuống làm hắn không thở nổi. Sai lầm khi đánh giá trọng lượng của thanh hắc kiếm kia dựa trên vẻ bề ngoài khiến hắn lâm vào bị động, chỉ biết đón đỡ công kích như vũ bão của đối phương. Thân pháp của Lạc Long không quá nhanh, ra đòn cũng không quá xảo diệu, thế nhưng hắn một lần chủ quan liền phải trả giá đắt. Đây là Lạc Long đã nương tay rồi đấy, lấy lực lượng gần năm ngàn cân của hắn cộng với một thanh trọng kiếm hai ngàn cân, nếu hắn toàn lực chém ra một kiếm thì đối phương không thể đỡ nổi đâu. Đám người Lâm Duẫn há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng này, nào có chuyện tông chủ bị một tát đập ch.ết chứ, rõ ràng là Trần đại tổng quản bị áp chế một đầu. Trải qua mười mấy chiêu bị đánh cho choáng váng, cuối cùng Trần đại tổng quản cũng có thể lấy lại được bình tĩnh. Hắn tuy không phải võ đạo tông sư nhưng cũng hiểu lực lượng không thắng được đối phương thì phải lấy kỹ phá lực. Thay vì trực tiếp đón đỡ kiếm của đối phương, hắn chọn cách đưa trường côn thuận theo đường kiếm, rồi từ từ dùng lực lượng áp lại đối phương. Suy nghĩ của hắn quả nhiên không sai, một kích đối phương dùng trọng kiếm đánh ra có thể mạnh hơn hắn nhưng so sánh lực lượng thân thể thì đối phương còn kém hắn một chút. Hắn càng đánh càng hưng phấn, cảm giác cơ hội phản kích đã không còn xa nữa. Quả nhiên đối phương sau nhiều lần công kích để lộ ra sơ hở, một côn lạnh lùng đánh thẳng vào đầu của đối phương.


-Vút!


Thế nhưng thân ảnh của đối phương giống như một làn mây, bị côn của hắn đánh qua liền tan biến, ngay sau đó là một cảm giác mát lạnh từ trên cổ của hắn truyền lại. Hắn liếc mắt xuống thì đã thấy được thanh hắc kiếm kia đang kề trên cổ của mình, âm thầm cười khổ. Lạc Long thu kiếm, quay ra nói với muội muội:


-Người chủ tu tốc độ vẫn có thể sử dụng trọng kiếm để tạo cho đối phương sự bất ngờ. Cho dù đối phương đã biết rõ sở trường của muội, nếu như vận dụng tốt trọng kiếm thì vẫn có thể đưa hắn vào tròng.


Quả thực Trần Nhất Bác đã thấy hắn chiến đấu một lần, ấn tượng về tốc độ của Lạc Long cũng đã được hắn khắc sâu trong đầu. Có điều trong chiến đấu hắn liên tiếp bị đánh cho choáng váng, kết quả là bản thân không còn suy nghĩ được tỉnh táo, dễ dàng bị đánh bại.


-Tông chủ quả nhiên lợi hại.


Lý An liên tiếng khen ngợi, những người còn lại cùng đều gật đầu, ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn. Đây là vượt ba cấp độ đánh thắng địch thủ, hơn nữa còn không dùng bảo vật gì, chỉ là một thân thực lực và kỹ xảo, mặc dù chiến đấu ngắn ngủi nhưng trong mắt bọn họ vẫn vô cùng kích thích.


-Ca, các tỷ muội hầu như đều chọn tu kiếm đạo, muội cũng đang dạy họ Thất Tinh Kiếm quyết, sẵn tiện đây huynh liền thi triển một lần cho mọi người học tập đi.


Lạc Vân vừa mới lên tiếng, đám các tiểu cô nương và Lý An đều một mặt chờ mong mà nhìn hắn. Đã vậy thì hắn cũng chỉ có thể nhận lời, lại quay sang Trần Nhất Bác mà nói:
-Đại tổng quản, lại làm phiền ngươi rồi. Lát nữa khi ta tấn công hãy dùng toàn lực thi triển Bách Tỏa Côn chống đỡ.


-Tông chủ nặng lời rồi, thuộc hạ cũng muốn được chứng kiến kiếm kỹ do người thi triển đấy.


Trần Nhất Bác cung kính đáp lại, sau đó lại giơ cao trường côn lên, sẵn sàng thủ thế. Lúc này không còn áp chế tu vi, một chiêu Bách Tỏa Côn của hắn sẽ có uy lực cường đại hơn rất nhiều đấy. Lạc Long động cổ tay, đưa trọng vân kiếm lên ngang ngực, trong nháy mắt liền đâm ra bảy kiếm. Bảy kiếm này không có dấu hiệu báo trước mà đâm ra, trên đường còn mang theo uy thế vô cùng cương mãnh, giống như tinh thần trụy lạc đâm xuống mặt đất vậy. Đây mới là Thất Tinh Kiếm chân chính, đã tu luyện đến cực hạn đại viên mãn rồi. Trần Nhất Bác vốn còn có chút tự tin thì lại bị khí thế này áp đến không thở nổi, hai tay hắn khó khăn máy động trường côn. Chỉ trong nháy mắt hắn đã đánh ra chín mươi côn, tất cả đều nhắm vào bảy viên tinh thần kia mà đánh tới nhưng lại không có một côn nào trúng đích. Hắn giống như một tiểu hài tử đang cầm cây côn mà khua loạn vậy, nhìn qua có chút buồn cười. Thi triển xong Bách Tỏa Côn của mình, hắn giật mình nhận ra trên người của hắn có sáu vị trí y phục bị đâm rách nhưng không có đâm vào trong da thịt của hắn. Lúc này mũi của Trọng Vân kiếm đang cắm lên chính giữa Thiết Mộc côn của hắn, chỉ nghe thấy răng rắc rồi cách một tiếng, trường côn trong tay hắn gãy ra thành hai đoạn.


-Bách Tỏa Côn pháp là côn pháp phòng ngự, nhờ vào tốc độ vung côn mà tạo ra một lớp màn bảo vệ xung quanh thân thể, phù hợp với những địch nhân có tốc độ nhanh hoặc trong tình huống bị quần công. Nếu như gặp phải công kích mạnh mẽ thì tuyệt không thể dùng chiêu thức này được.


Trần Nhất Bác chắp tay cúi đầu lắng nghe Lạc Long giảng giải về võ kỹ, lý giải về côn pháp của hắn lại tăng thêm một bậc.
-Còn nữa, cây trường côn này thực chẳng ra làm sao, lát nữa ta sẽ sửa chữa nó, tiện tay đề luyện lại một chút.
-Đa tạ tông chủ.


Nói rồi Lạc Long lại quay ra đám thiếu niên thiếu nữ kia mà nói:


-Thất Tinh Kiếm quyết mô phỏng Bắc Đẩu thất tinh, giống như tinh thần băng liệt từ trên thiên không hạ xuống, chú trọng nhanh và mạnh. Khi ra chiêu trong lòng cần phải có một ý niệm tất thắng, đối thủ nhanh thì ngươi liền nhanh hơn hắn, đối thủ cường đại thì ngươi liền cường đại hơn hắn, kiếm ra thì trong luyện thể cảnh không ai có thể toàn mạng. Đã nhớ kỹ áo nghĩa của Thất Tinh Kiếm quyết hay chưa?






Truyện liên quan