Chương 99: Chiến hổ hùng yêu thú

- Ha ha, nói rất đúng, cường giả kia tu luyện vốn dĩ chẳng phải phương pháp tu luyện cao thâm gì cả, thứ làm nên thành tựu của hắn chính là ý chí quyết tâm. Rất nhiều người tại tu chân giới đều cho rằng hắn gặp được kỳ ngộ nhưng lại nói với thiên hạ rằng bản thân dựa vào tự thân nỗ lực mà tu luyện lên tới trình độ hiện tại. Kỳ thực hắn đúng là đã có được rất nhiều cơ duyên nghịch thiên nhưng giai đoạn đầu tiên hắn đúng là chỉ dựa vào phương pháp luyện thể này để bước vào tu chân giới đấy, vì vậy phương pháp này ắt hẳn có cái lý của nó. Muội không thấy rằng tốc độ tăng tiến tu vi của bản thân từ luyện bì cảnh đến bây không có thay đổi, cơ hồ là mỗi tháng đều tăng lên một cảnh giới hay sao?


-Ý của huynh là …
-Đúng vậy, cho nên muội hãy mặc luyện thể y này vào đi, đảm bảo lợi ích tu luyện sẽ không nhỏ đâu. Hơn nữa sau này mỗi khi thực lực của muội tăng lên ta sẽ lại gia tăng trọng lượng của y phục lên.


-Như vậy thì có chút bất tiện đi, chẳng may gặp phải cường địch công kích thì chúng ta làm sao có thể phản ứng kịp.
Hắn cười nhẹ mà đáp:


-Không phải muội đã đến luyện tủy cảnh rồi sao? Luyện thể y này ta luyện chế ra có chút đặc thù, giống như đồ cấp bảo khí có thể luyện hóa đưa vào trong não hải. Nếu như bị người tập kích muội có thể tùy ý thu lại, khi không cần chiến đấu thì lại đem ra mặc, dù sao cũng không tốn bao nhiêu công sức mà.


Thấy hắn nói như vậy rất có đạo lý, nàng cũng không phản đối nữa. Đến luyện cốt cảnh rồi trong xương cốt của tu luyện giả sẽ sinh ra linh tính, có thể luyện hóa bảo khí cất giấu chúng vào trong não hải, bất cứ lúc nào cần sử dụng cũng có thể triệu hồi ra để sử dụng. Thông thường bảo khí phải đạt ít nhất đồ cấp mới có thể sinh ra linh tính để người luyện hóa nhưng Lạc Long hắn chỉ cần dùng Thiên Đạo Dẫn Linh quyết liền có thể khiến cho bảo khí nhân cấp sinh ra linh tính. Thế nhưng điều làm hắn phiền muộn chính là bản thân hắn mới chỉ là luyện tạng cảnh, không thể luyện hóa bảo khí được, đúng là nhân sinh bi ai. Hắn tuy rằng có thể dùng một ý niệm thu luyện thể y vào trong nhẫn không gian nhưng sau khi lấy ra thì chỉ có thể cởi hết quần áo ra mới mặc được nó vào bên trong, vì vậy nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không thu nó lại. Sau khi Lạc Vân tiêu tốn gần một canh giờ luyện hóa luyện thể y thì hai người mới đi ra khỏi nơi có trọng huyền mộc thụ, khi đi Lạc Long còn cẩn thận che đậy lại lối đi nơi này, do đó số trọng huyền mộc thụ còn lại cũng sẽ được bảo vệ cẩn thận. Mục tiêu đầu tiên của chuyến đi này đã được hoàn thành, chính là đi khai thác trọng huyền mộc để làm luyện thể y. Hai người bây giờ liền bắt đầu mục tiêu chính của lần lịch luyện này, chính là chiến đấu với yêu thú, tăng lên thực lực bản thân. Sâm lâm mà lần trước hai người họ ở lại lịch luyện một tháng cũng chỉ thuộc khu vực ngoài cùng của Sùng Dương sơn mạch mà thôi, căn bản rất ít khi có thể chứng kiến yêu thú. Lần này quay lại nơi đây lịch luyện mục tiêu của bọn họ chính là khu vực sâu bên trong sơn mạch khoảng bốn năm dặm. Đây là khu vực có rất nhiều yêu thú cư ngụ, thực lực thì đều là nhân cấp, càng tiến sâu vào trong sẽ lại càng trở nên cường đại hơn.


Thời gian rất nhanh đã trôi qua hai tháng, bên trong sơn mạch hai người Lạc Long đang chạy như bị ma đuổi. Cước bộ của cả hai đều vô cùng thanh thoát nhưng mỗi một lần đặt chân xuống mặt đất đều in lại dấu chân rất sâu. Phía sau hai người họ đang có hai con yêu thú nhân cấp đỉnh phong một mực truy đuổi không dứt. Hai con yêu thú kia một đầu là hoàng nha bạch hổ, một đầu khác là hắc thổ cự hùng, đầu hổ yêu kia có vẻ có chút kiêng kỵ đầu hùng yêu nên để nó chạy trước một đoạn, bản thân thì chỉ chậm rãi đuổi theo phía sau. Hắc thổ cự hùng kia tuy thân cao hơn ba thước, bộ dạng lại to lớn nhưng thân thể cũng rất linh hoạt, nếu như một tu luyện giả luyện tạng cảnh bình thường ở đây chắc chắn sẽ không thể đọ tốc độ được với nó. Hai đầu yêu thú đuổi theo một nam một nữ đến gần một dặm đường, đi vào sâu trong một sơn cốc chỉ có một lối ra thì mới dừng lại. Nơi này là một sơn cốc bốn phía bị bao vây bởi vách núi dựng đứng, hai người Lạc Long và Lạc Vân nếu muốn rời đi thì chỉ có cách quay lại đối mặt với hai đầu yêu thú kia. Hai đầu yêu thú kia cũng không có cho bọn họ thời gian suy nghĩ, vừa mới thấy hai người dừng bước tiến thì liền lao vào ý định cắn xé bọn họ, trong mắt lộ ra hung quang có thể thấy rõ. Tuy rằng giữa các yêu thú vẫn thường xuyên xảy ra tranh đấu sinh tử nhưng nếu như đứng trước nhân loại thì bọn chúng sẽ ưu tiên chống lại di loại trước. Hai người bọn họ cũng không kinh không hoảng, Lạc Vân cầm Trọng Vân kiếm trên tay còn hắn thì biến Vạn Hình Binh thành một cặp quyền sáo đeo lên hai tay quay người lại chuẩn bị nghênh đón công kích. Lạc Vân tung người lên cao, vận dụng Ngự Phong bộ một bước kia liền đạt độ cao đến bốn mươi trượng. Đầu bạch hổ kia sức bật rất lớn, liền chọn nàng làm mục tiêu công kích. Nó trùng hai chân sau rồi nhảy một cái liền vọt tới sát bên người nàng. Lạc Vân chân đạp một bước trong không trung, tránh đi hướng công kích của nó đồng thời nàng xoay người lại, Trọng Vân kiếm vẽ một đường cong rồi trảm vào giữa thân nó. Theo lẽ thường mà nói một kiếm của nàng đủ để chém đầu hổ yêu kia thành hai đoạn thế nhưng nó chỉ bị đánh rơi xuống mặt đất, cũng không có chịu thương tổn gì quá lớn. Nhìn lại trọng vân kiếm thì có thể thấy thân kiếm bây giờ đã không còn sắc bén dọa người nữa mà đang bị một tấm vải lớn bao quanh, nhìn qua chẳng khác nào một cây cự côn vậy. Hổ thú bị đánh rơi xuống đất, thân trái truyền đến cảm giác đau đớn khiến cho nó càng phá ra hung tính, nó một lần nữa nhảy lên há cái miệng to như chậu máu táp thẳng tới chân của nàng. Lạc Vân chân trái khẽ đạp vào không khí, thi triển Đạp Phong bộ lại một lần nữa tránh thoát công kích của nó. Cổ tay nàng khẽ đảo, trong nháy mắt đâm ra bảy mũi kiếm về phía nó. Bảy đạo mũi kiếm giống như bảy đạo tinh thần vẫn lạc từ trên thiên không, mang theo một cảm giác áp bách khiến nó cảm thấy sợ hãi.




-Răng rắc!


Bảy nhát kiếm liên tiếp đâm vào người của nó, tuy không đâm thủng được thân thể nó nhưng lực đạo khủng bố vẫn khiến cho những vị trí mà nàng đâm tới đều phát ra tiếng đứt gãy của xương cốt. Đầu bạch hổ kia bị đánh ngã xuống đất, khắp nơi truyền đến đau đớn nhưng cũng không có làm cho nó mất đi sức chiến đấu. Yêu thú thân thể cường đại vượt xa hơn so với nhân loại, một chút thương thế trí mạng với nhân loại thì bọn chúng lại có thể coi như tiểu thương.


-Gầm!


Bạch Hổ đứng thân lên hướng nàng gầm một tiếng nhưng ánh mắt của nó chợt co lại, phía trên không trung kia đâu còn bóng dáng của nhân loại kia. Đột nhiên một chưởng ấn từ bên trái phóng đại trong tầm mắt của nó, còn chưa kịp phản ứng thì nó liền bị một chưởng đánh bay ra xa, thân mình đập vào vách núi mới có thể dừng lại. Chỉ thấy lần này nó còn không có mạnh mẽ đứng lên nữa mà không ngừng lăn lộn trên mặt đất, đầu nó cũng liên tục đâm vào mặt đất lộ vẻ đau đớn. Trên mặt của nó có một ngọn thanh hỏa đang bốc cháy, cho dù có cố gắng dập như thế nào cũng không tắt.


-Phần Hỏa chưởng.


Đây là một bộ chưởng pháp hỏa thuộc tính thuộc hàng đỉnh cấp trong số nhân cấp chưởng pháp. Mặc dù uy lực còn chưa đủ để đánh vỡ đầu lâu của hổ thú nhưng cũng khiến nó choáng vàng, lại cộng thêm đan hỏa do Đan Sư luyện thể quyết do Lạc Vân tu luyện sinh ra đang không ngừng thiêu đốt vị trí bị chưởng pháp đánh trúng. Loại đan hỏa này của nàng cũng rất biến thái, kết hợp mộc và hỏa thuộc tính, mộc trợ hỏa khiến uy lực của thanh hỏa trở nên vô cùng khủng khiếp.


Phía bên kia đầu cự hùng giơ hai chi trước lên, hai bàn chân to như đầu người mang theo móng vuốt sắc nhọn của nó vỗ thẳng vào đầu của Lạc Long. Người kia lại như không biết sợ hãi, hai tay nắm lại đấm một quyền trực diện lên đầu hắc hùng. Quả nhiên nhân yêu khác biệt, Lạc Long bây giờ đã đạt tới luyện tạng đỉnh phong, lực lượng bảy ngàn năm trăm cân còn vượt xa một tên luyện tủy đỉnh phong nhưng so với hùng yêu kia lại thua xa. Vừa mới đối đầu một quyền thì hắn liền bị đánh bay ra, đâm sầm vào vách núi khiến cho trên đó xuất hiện một mảng vết rạn nứt. Khóe miệng của hắn rỉ ra máu tươi nhưng lại từ từ kéo lên một độ cong, hắn hưng phấn cười cười lại chủ động lao lên, hữu quyền mạnh mẽ đánh ra.


-Băng Phách quyền, võ kỹ nhân cấp đỉnh phong.
Đầu cự hùng kia cũng không hề kém cạnh, một cái tát đập thẳng tới quyền đầu của hắn.
-Oanh!


Hai thân ảnh một lớn một nhỏ đều lui lại một khoảng cách rất xa. Cự hùng kia có chút kinh ngạc, bàn chân của nó có cảm giác tê cóng, nhìn lại mới thấy đã bị một tầng băng phiến bao phủ. Nó liên tục mạnh mẽ dậm chân xuống mặt đất nhưng cũng không làm cho băng phiến kia tan đi được, trái lại huyết nhục ở nơi đó bị đóng băng nhận phải lực va chạm lại càng khiến nó thêm thống khổ.


-Gào!


Đầu cự hùng gào lên đau đớn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Long hiện lên tơ máu, ngoài sát ý thì bên trong còn có một tia kiêng kỵ nồng đậm. Lạc Long lại chẳng để tâm đến sự hung ác của nó, hắn tiếp tục dồn nội lực vào quyền đầu thi triển Băng Phách quyền mà công kích nó. Hùng yêu không tin bản thân sẽ không đánh lại một nhân loại đẳng cấp thấp hơn chính mình, nó cũng đưa ra móng vuốt chính diện đón một quyền của hắn.






Truyện liên quan