Chương 22

Sau khi dàn xếp xong xuôi Trình Mộc Qua, Trình Cố không lập tức trở về đến phòng ngủ mà rón rén đi xuống dưới lầu vào phòng cách âm, cùng ngồi với con gấu bông chiếm một nửa ghế sô pha, nhìn chằm chằm TV đến xuất thần.


Ngày gặp lại ấy, chính trên ghế sô pha này Tạ Chinh đè anh, nhìn như cậu như một con thú phát điên.
Nhưng trên thực tế, Tạ Chinh rất ôn nhu không tương xứng với ngoại hình và tuổi tác của cậu, điều này anh vẫn luôn cảm giác được.


Một Tạ Chinh ôn nhu như vậy lại lừa anh về thân phận của mình, anh nghĩ mãi cũng không ra.


Năm đó ở tổ hành động đặc thù, Tạ Chinh nói mình là con trai của công nhân xưởng luyện thép, cha mẹ sinh hoạt túng quẫn. Anh vẫn nghĩ sau này quyết định tiếp tục chung sống cùng Tạ Chinh, thậm chí muốn đem cha mẹ Tạ Chinh đến Kỳ thành, về sau cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau. Tạ Chinh ở phân bộ công ty Tạ thị làm việc, chạy chiếc xe bình thường nhất, ở căn hộ bình thường nhất, anh vẫn không hoài nghi, cũng không từ cái họ “Tạ” này suy nghĩ. Dù sao họ “Tạ” cũng không phải là cái họ hiếm thấy, không thể nói họ Tạ làm việc ở Tạ thị thì là người của Tạ gia.


Anh biết được thân phận thật sự của Tạ Chinh trước đây không lâu. Lúc ấy trời xế chiều, anh ra ngoài làm xong việc, thời gian không sớm không muộn, cảm thấy một mình về nhà hoặc đi quán cà phê đều tẻ nhạt, vì vậy dừng xe ở gần công ty Tạ thị, dự định ở trên xe chờ Tạ Chinh tan tầm.


Xe anh không đậu ở vị trí nổi bật, nhưng không bao lâu anh phát hiện có rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn mình, đó là những cô gái đứng ở đằng xa, tụ tập vừa nhìn vừa nghị luận.
Trình Cố cũng hiếu kì, không biết các cô đang nhìn cái gì.




Chiếc xe Land Rover này thỉnh thoảng cũng hấp dẫn ánh mắt của vài tên đàn ông, nhưng được nhiều cô gái như vậy nhìn chằm chằm là lần đầu tiên, cậu suy nghĩ một chút, cho là trên xe có dán thứ gì.
Nhưng khi anh xuống xe kiểm tr.a trên thân xe không có thứ gì.
Chuyện này thật kỳ lạ.


Càng kỳ lạ chính là, anh nghe liên tiếp những lời kinh ngạc thốt lên.
“Trời ạ! Thật đẹp trai a!”
“Anh ấy chính là bạn trai của Tạ tổng à?”
“Trời đất tạo nên!”
Trình Cố cau lại lông mày, bắt được từ mấu chốt —— Tạ tổng.


Anh không lập tức lên xe mà làm bộ tiếp tục kiểm tr.a thân xe, chú tâm nghe các cô gái nghị luận.
“Nhất định là anh ấy! Anh ấy thường đưa Tạ tổng đi làm, tôi nhớ chính là chiếc xe Land Rover này!”


“Tạ tổng sau khi xuống xe còn không nỡ, ít nhất là hôn một phút! Thì ra anh ấy lại đẹp trai đến như vậy, nếu là tôi, một phút không đủ, hôn mười phút mới đủ!”
Trình Cố hiểu được một chút, “Tạ tổng” là Tạ Chinh.


Anh có chút mê hoặc, không nghĩ ra tại sao Tạ Chinh muốn lừa mình. Nhưng một chữ “Tổng” này hàm nghĩa không ít, ngược lại cũng không nhất định là tổng tài.
Thế nhưng đối thoại tiếp theo của các cô gái lại định nghĩa xác thực chữ “Tổng” kia.


“Vừa nãy anh ấy nhìn chúng ta, nếu như đợi lát nữa chúng ta gặp anh ấy thì chúng ta nên gọi anh ấy là Tổng tài phu nhân, hay là tổng tài tiên sinh?”
Trình Cố mí mắt giựt giựt, chui vào trong xe ngồi một lúc, tâm giống như bị mèo cào.
Xem ra Tạ Chinh quả thật lừa anh, nhưng che giấu như vậy có ý nghĩa gì?


Qua gần mười phút, thấy các cô gái đã tản đi, Trình Cố lén lén lút lút xuống xe, trong lòng không biết nghĩ gì, chỉ muốn đi vào trong Tạ thị nhìn một chút. Ai ngờ mới vừa bước vào liền thấy một bóng người quen thuộc.
Tạ Chinh!


Tạ Chinh từ trong thang máy đi ra, âu phục giày da, bên cạnh có hai người trợ lý, bước nhanh về phía trước, vừa đi vừa nói chuyện, thần sắc lạnh lùng, có một khí thế người sống chớ gần.
Đại sảnh rất rộng, Trình Cố trốn ở phía sau cái cột, không để Tạ Chinh nhìn thấy mình.


Sau một giờ, anh ở trong xe nhìn thấy Tạ Chinh, ở trong không gian chật hẹp nhận một nụ hôn thật dài.
Đến bây giờ, anh cũng không có vạch trần lời nói dối của Tạ Chinh.
Tuy rằng trong lòng có để ý, nhưng nghĩ thấu triệt —— Tạ Chinh sẽ không hại anh, che giấu nhất định là có lý do có nỗi khổ tâm trong lòng.


Nghĩ kỹ lại không phải anh cũng lén gạt cậu một chuyện sao?


Thường ngày Trình Cố không có thời gian ngẫm nghĩ, hôm nay Tạ Chinh không ở nhà mới suy nghĩ sâu xa cân nhắc. Nhưng cân nhắc đến đêm khuya vẫn không suy nghĩ ra kết quả, đơn giản ôm con gấu bông lầm bầm lầu bầu: “Em là tiểu tử nghèo hay là tổng tài có quan hệ gì? Anh cũng đều yêu thích. Anh sẽ không ghét bỏ em.”


Dựa vào ghế sô pha cùng với con gấu, Trình Cố có chút mệt mỏi, đơn giản hai chân co lại, để buồn ngủ chiếm lĩnh.


Lúc ngủ được mơ mơ màng màng nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, nhưng anh lười mở mắt. Tạ Chinh nói đêm nay không trở lại, tiểu khu cũng rất an ninh không có chuyện bị trộm đi vào nhà hành sự.
Trình Cố nghĩ, nhất định là nghe lầm.


Mãi đến khi bị người ôm lấy, bị hơi thở quen thuộc bao vây, lúc này mới mở mắt ra.
“Tạ Chinh?”
Cậu không có trả lời, chỉ nhìn anh không chớp mắt, trong đôi mắt đen nhánh như có lửa, như tia chớp xẹt qua sáng ngời, như muốn nuốt chửng lấy anh.


“Tạ Chinh?” Anh kêu lên một tiếng, triệt để thanh tỉnh: “Tại sao em trở lại?”
Người này đem anh đặt ở trên giường trong phòng ngủ, quỳ cưỡi ở trên người anh, kéo ca-ra-vat vướng víu, động tác quá mức thô bạo, làm rơi mất khuy áo của áo sơ mi.


Trình Cố muốn nói điều gì nhưng đôi môi đã bị ngăn chặn, Tạ Chinh nâng cằm của anh, gần như khát cầu mà cướp đoạt hơi thở của anh. Cả người anh khô nóng lên, trong mắt Tạ Chinh như có lửa thiêu đốt bụng anh, chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã làm anh triệt để bốc cháy.


Đai lưng của anh bị cởi ra, áo ngủ dễ dàng tụt từ lồng ngực trượt xuống eo. Tạ Chinh buông môi anh ra, từ hầu kết tham lam hôn xuống phía dưới.
Áo ngủ màu xanh lam, tơ tằm rất là trơn mịn, Tạ Chinh như phá tan sóng biển, một tấc một tấc mà hôn, hô hấp dồn dập, hơi thở nóng bỏng phun ở trên người anh.


Anh khó nhịn cong chân, hai tay chống trên vai Tạ Chinh, theo bản năng thẳng lưng nhấc mông, nghênh hợp động tác của Tạ Chinh.
Tạ Chinh hôn lên hình xăm, hôn rất thâm tình, hôn rất tỉ mỉ, trong đầu anh tia sáng chợt lóe lên, là Tạ Chinh đã biết rõ bí mật của bản thân mình.


Trong cổ họng thốt ra tiếng rên rỉ khàn khàn, Tạ Chinh rời khỏi vết thương kia, lại tiếp tục ɭϊếʍƈ hôn xuống, ôn nhu lại cường thế ngậm vật nhỏ của anh.
“A… Tạ Chinh…”


Tiếng rên rỉ của anh đó là liều thuốc kích thích Tạ Chinh, Tạ Chinh tìm bôi trơn trong tủ đầu giường, ôm lấy anh nôn nóng đưa ngón tay đẩy vào.
Thân thể trần truồng, nhất thời căng thẳng.
Tạ Chinh mạnh mẽ nhìn chằm chằm Trình Cố, càng ngày càng gấp rút đẩy đưa, hai mắt dần dần ửng hồng.


Đó là tơ máu của ȶìиɦ ɖu͙ƈ, là thương tiếc, là yêu tha thiết khó có thể dùng lời diễn tả được.
Anb phóng thích trong thân thể Trình Cố giống như năm đó, sau đó ôm chặt Trình Cố, vẫn duy trì tư thế giao hợp hôn môi.
Trình Cố đột nhiên thất thần, ánh mắt như gần như xa, có chút xin lỗi.


Từ khi gặp lại tới nay, Tạ Chinh luôn không muốn bắn ở trong cơ thể anh, luôn tìm đủ loại lý do, đây là lần đầu tiên hai người làʍ ȶìиɦ giống như kiểu trước đây.
Trình Cố nhất thời không nhận rõ, trước mắt là Tạ Chinh chân thật, hay là ảo giác tồn tại ở quá khứ.


Nhưng Tạ Chinh vuốt ve anh rất là chân thật, dục vọng chôn ở trong cơ thể anh cũng là chân thật. Anh cảm thụ được sự rung động của Tạ Chinh, đem mặt chôn ở bả vai Tạ Chinh.
Anh muốn nghỉ ngơi một chút.
Nhưng Tạ Chinh lại đột nhiên đỡ anh lên, ngón tay để ở trên hình xăm, nhẹ giọng nói: “Nhìn em.”


Anh sững sờ, mờ mịt nhìn Tạ Chinh.
“Cây súng trường này là lúc trước chúng ta thường dùng rất là tiện tay, cũng là cây súng anh thích nhất, đúng không?” Tạ Chinh hỏi.
Trình Cố trừng mắt nhìn, dần dần hoàn hồn.
“Anh xăm nó ở đây là muốn che vết sẹo này, đúng không?”


Trình Cố hé miệng, muốn phản bác, cuống họng như bị ánh mắt của Tạ Chinh khóa lại, không phát ra được một tiếng.
Tạ Chinh than thở, ánh mắt càng thêm sâu thẳm, nhưng ngữ khí cũng càng ngày càng ôn nhu: “Đây là nơi anh sinh con của chúng ta, căn cứ chính xác rõ ràng, đúng không?”






Truyện liên quan