Chương 37

 Kiều Dĩ Thần một mình đứng ở ban công hứng gió lạnh, để mình có thể tỉnh táo một chút.


Anh biết tâm trạng không tốt vừa rồi không phải do Đinh Mông, mà do bản thân anh. Kiều Dĩ Thần quen biết Cố Tín đã rất nhiều năm, đây là lần đầu tiên thấy anh ta chủ động đề xuất muốn hợp tác với một nữ ca sĩ.


Bây giờ Kiều Dĩ Thần đã khẳng định, Cố Tín thật sự có tình cảm với Đinh Mông, thậm chí anh ta muốn hợp tác cùng cô, dùng sự nổi tiếng của mình để giúp đỡ cô.


Tuy rằng trước kia anh từng nói với Hướng Quang, anh sẽ đưa Đinh Mông tới vị trí thiên hậu âm nhạc, bây giờ anh vẫn có lòng tin này, nhưng anh đột nhiên nhận ra, làm được điều này không chỉ có mình anh.


Tài năng âm nhạc của Cố Tín không kém hơn anh, hai năm qua anh ta chuyên tâm sáng tác, thành tích có được không hề kém năm xưa khi bọn họ hợp tác. Mà so anh ta với bản thân mình, ưu thế lớn nhất của mình… hmm… là mình còn có lượng lớn người hâm mộ.


Anh tuy rằng được người trong giới ca tụng là nhà chế tác vàng, nhưng dù sao cũng chỉ ở phía sau ánh đèn sân khấu, sức ảnh hưởng về ca hát không so được với Cố Tín. Những gì anh có thể cho Đinh Mông, Cố Tín đều có thể cho được, thậm chí có thể làm tốt hơn anh nữa.




Nếu như bên cạnh cô có Cố Tín, vậy thì anh? Căn bản là không cần thiết.
Kiều Dĩ Thần nhíu mày, nhận ra điều này khiến tâm tình anh rất không tốt. Anh không phải người mang tình cảm riêng tư lẫn vào công việc, nhưng vừa rồi anh lại không khống chế được.


Anh hít một hơi thật sâu, không khí lạnh tràn vào kích thích đầu óc, thân thể anh, mau chóng hóa giải cảm xúc nôn nóng.
Chờ khi cảm thấy mình có thể khôi phục được thái độ làm việc bình thường, anh mới xoay người trở về phòng thu âm.


Đinh Mông đang ngồi ở sô pha uống nước, thấy anh trở về, bị sặc một cái. Kiều Dĩ Thần nhìn cô, đi tới bên cạnh cô: “Tôi có đáng sợ như vậy không?”
… Anh đáng sợ thế nào chẳng lẽ không tự biết sao? ——— Đây chính là tiếng lòng của Đinh Mông và toàn bộ nhân viên ghi âm.


“Được rồi, đừng lười biếng, bắt đầu ghi âm lại.”
Đinh Mông bĩu môi, vừa rồi rõ ràng là anh bảo nghỉ ngơi, bây giờ lại thành cô lười nhác. Cô vừa oán thầm Kiều Dĩ Thần, vừa vào phòng thu, lần nữa đeo tai nghe lên.
Khúc nhạc dạo đã nghe không biết bao nhiêu lần lại một lần nữa vang lên.


Nói thật, Đinh Mông thu âm lâu như vậy, trong quá trình không ngừng mắng thầm Kiều Dĩ Thần, đã hát tốt hơn rất nhiều. Lúc này, cô hát rất lâu mà Kiều Dĩ Thần cũng chưa hô ngừng, trong lòng cô hơi kinh ngạc, Kiều Dĩ Thần mới chạy đi nạp tiền cho ‘thẻ thương người’ sao?


Sau khi cô hát xong, Kiều Dĩ Thần vẫn có chỗ không hài lòng, nhưng cũng không mắng cô như trước kia, anh rất bình thản nhắc nhở cô, Đinh Mông khẽ nhíu mày, sao cứ có cảm giác không đúng nhỉ?
Nghĩ vậy, cô có chút kinh ngạc, trời ạ, không phải cô bị Kiều Dĩ Thần huấn luyện tới nỗi thành thích M* rồi chứ?






Truyện liên quan