Chương 86: So với ngươi lợi hại hơn gấp ba mươi lần


Kim Hinh nói: "Thiên Tư tạp chí chi nhánh ở Châu Á, trụ sở đặt ở khu cao ốc Cảng Tinh, tòa cao ốc này là một tòa cao ốc lớn nhất Hongkong thuộc về tập đoàn Tinh Hồng Cát, dù là quy mô lẫn phương tiện là một trong những toàn nhà tốt nhất Hongkong, có không ít chi nhánh của các công ty, tập đoàn nổi tiếng thế giới đặt chi nhánh tại toàn cao ốc này, trong đó đương nhiên là có không ít kẻ phong lưu phú thương, cậu ấm và quản lí cao cấp, những người này so với ɖâʍ tặc trong suy nghĩ của anh cũng không kém hơn bao nhiêu."


Thạch Thiên giật mình nói: "Có bao nhiêu người?"


Kim Hinh lắc đầu nói: "Em không làm ở đó, sao biết được là có bao nhiêu, bất quá khi cùng Samantha tiểu thư nói chuyện phiếm, nàng từng nói đến việc này, nghe giọng nói của nàng thì dường như là không ít. Bởi vì viên chức và người mẫu của Thiên Tư tạp chí chi nhánh ở Châu Á đại bộ phận đều là mỹ nữ, tự nhiên thành đối tượng quấy rối rồi, thậm chí bao gồm cả Samantha tiểu thư cũng không tránh khỏi, nàng đối với chuyện này rất phiền não, mà hạn định thuê phòng trong cao ốc Cảng Tinh này lại tới mười năm, là do tổng bộ Thiên Tư ký, nàng cũng không thể chuyển đi nơi khác."


Thạch Thiên nhíu mày suy nghĩ, chỉ chốc lát nói: "Ngươi hãy nói với cái cô Samantha kia, để ta cùng tới tờ tạp chí của nàng làm, để ta tới trông coi khuê nữ của Thạch gia ta, lão tử xem có tên nào dám đụng vào không, để ta cho để cho bọn họ đều biến thành Nghê Thác Quang..." [ cởi sạch ]


Kim Hinh giật mình hỏi: "Ngươi cởi sạch ai?"
Thạch Thiên ha ha cười nói: "Đều không phải cởi sạch ngươi mà, là lão tử trước đây đụng tới một tên ɖâʍ tặc, họ Nghê tên Thác Quang, bị lão tử tống vào trong hoàng cung làm thái giám, khiến hắn mỗi ngày đều lẫn trong đám cung nữ, có muốn cũng không thể."




Kim Hinh phun phì phì nói: "Hiện tại lấy đâu ra hoàng cung cung nữ, anh nằm mơ giữa ban ngày à?"
Thạch Thiên ha ha cười cười, không nói đến chuyện này nữa, hỏi: "Ngươi có thể để ta tới làm ở tờ tạp chí đó hay không?"
Kim Hinh suy nghĩ một chút nói: "Như vậy anh muốn làm việc gì?"


Thạch Thiên gãi gãi đầu, nghĩ thầm bản thân đối với tạp chí gì gì đó dốt đặc cán mai, cũng không có yêu cầu gì, tùy tiện nói: "Tùy tiện, chỉ cần có thể vừa làm vừa chơi là được."


Kim Hinh cười nói: "Vậy hẳn là không thành vấn đề, dù sao anh đối với tiền lương không quan trọng đúng không?"
Thạch Thiên gật đầu nói: "Đương nhiên, dù cho phải trả thêm tiền lại nàng ta cũng được."


Kim Hinh nói: "Làm bảo vệ anh có muốn không? Hệ thống bảo an của Cảng Tinh cao ốc vốn rất tốt, làm bảo vệ cho công ty tạp chí đó cũng chỉ là đi chơi mà thôi, không quan trọng, công việc cũng rất nhẹ nhàng."


Thạch Thiên nghĩ thầm lúc cùng Thạch Hiểu Mẫn đấu võ mồm, nàng ta cũng châm chọc mình đi tìm một việc đại loại như bảo vệ mà làm, bây giờ hắn lại tới công ty tạp chí làm bảo vệ, chẳng phải là mỗi ngày bị nàng châm chọc hay sao, hắn nói: "Còn có công việc khác không?"


Kim Hinh nói: "Còn, đó chính là làm chân sai vặt, giúp công ty tạp chí mang quần áo, gương, mua đồ cho đám phụ nữ... Việc này anh có nguyện ý làm không?"
Thạch Thiên vội vàng lắc đầu nói: "Thôi đi..."


Kim Hinh nói: "Nếu không liền làm nam người mẫu, anh giờ trông cũng rất cao ráo, mà bọn họ lại đang thiếu người mẫu tiêu chuẩn, dung mạo tuấn mỹ, vóc người cân đối lại càng tốt, cũng có thể làm người mẫu. Chỉ là làm người mẫu phần lớn thời gian đều ở bên ngoài chụp ảnh, rất ít thời gian tại công ty tạp chí..."


Thạch Thiên kiên quyết lắc đầu nói: "Đó là công việc của đàn bà, lão tử tuyệt đối không làm, hơn nữa là công việc phải thường xuyên ở trong công ty tạp chí mới được."
Kim Hinh vắt óc suy nghĩ, một lúc sau nói: "Vậy... Hình như là hết rồi, mấy công việc khác đều liên quan đến đầu óc..."


Thạch Thiên buồn bực nói: "Lão tử là người không có đầu óc sao?"
Kim Hinh phì một tiếng cười nói: "Em không có ý này. Bất quá công việc của công ty tạp chí yêu cầu phải có chuyên môn rất cao, tỷ như chụp ảnh, thiết kế, hoá trang, mỹ thuật tạo hình, những việc này anh biết sao?"


Thạch Thiên than thở nói: "Xem ra lão tử đúng là một người không có đầu óc rồi. Vậy được, bảo vệ thì làm bảo vệ." Hắn nghĩ thầm, nếu để Thạch Hiểu Mẫn biết được rồi chế nhạo cũng không sao, dù sao lão tử là tổ tông, không thèm chấp với hậu bối.


Kim Hinh cảm thấy khó hiểu hỏi: "Anh nếu như lo lắng chuyện nàng tới làm ở công ty tạp chí vậy thì đừng đê nàng đi nữa, bằng vào bản lĩnh của anh không thể kiếm cho nàng một công việc tốt sao? Giờ lại đi làm một tên bảo vệ nho nhỏ để bảo vệ người thân à!"


Thạch Thiên nói: "Ta xem ra nàng rất thích công việc này, cũng không muốn ngăn cản nàng, tuy rằng lão tử chính là tổ... Ài... Nàng cũng không nghe lời của ta."


Kim Hinh nói: "Anh đúng là tự chuốc khổ vào thân, dáng vẻ bây giờ trông rất gần gũi, cảm giác như là cha mẹ đối với con gái vậy..." Đột nhiên nàng nhào tới người Thạch Thiên, cái miệng nhỏ nhắn hung hăng cắn lên cổ hắn, liều mạng ʍút̼, thẳng đến khi cái cổ của Thạch Thiên biến thành một vết ấn ký đỏ hồng mới chịu buông ra.


Thạch Thiên vuốt cái cổ có chút tê dại, khó hiểu nói: "Ngươi làm như vậy là có ý gì vậy?"
Kim Hinh giảo hoạt cười nói: "công ty tạp chí Thiên Tư cũng có rất nhiều phụ nữ, em cấp cho anh một cái ký hiệu, miễn cho các nàng đem anh trở thành gà giò rồi nuốt vào bụng..."


Cửa bị Phòng ngủ cửa bị đẩy ra, Tiêu Vi thấy Thạch Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó reo lên một tiếng chạy tới nhào lên người Thạch Thiên, nàng và Kim Hinh đã kết thành chị em, lại qua chuyện cùng giường nữa nên không có e dè, một tháng qua không thấy Thạch Thiên, trong lòng nàng tưởng niệm vạn phần, cũng không để ý tới Kim Hinh đang ở bên cạnh nhìn nàng cười trộm.


Kim Hinh mặc quần áo vào, liền cười nói: "Em đi liên lạc với công ty tạp chí đây, không trở ngại chuyện anh chị thân thiết nữa."
....


Cao ốc Cảng Tinh bị vây quanh bởi một loạt tòa nhà thương vụ, phía trước là quảng trường Ái Đinh Bảo, trông phía trước cao ốc rất rộng rãi, từ trên cao có thể thấy được toàn bộ bến cảng Victoria, tòa nhà tổng cộng có sáu mươi sáu tầng cao hai trăm bảy mươi thước, tại Hongkong khắp nơi đều là cao ốc chọc trời, trông nó càng thêm nổi bật. Chỉnh thể bên ngoài thanh lịch cao quý, thể hiện đẳng cấp rõ ràng, ngay cả tại khu vực công cộng cũng lắp đặt các thiết bị theo dõi, đèn điện... Đều thể hiện là một tòa siêu cao ốc.


công ty tạp chí Thiên Tư ở lầu ba mươi trong cao ốc Cảng Tinh, tầng này rộng gần hai nghìn thước vuông đều được Thiên Tư dùng hết, tiền thuê phòng hàng năm lên tới mấy trăm vạn. Thạch Hiểu Mẫn mặc một bộ váy vàng nhạt gọn gàng tỉ mỉ, dựa theo thời gian ước định đi tới công ty tạp chí Thiên Tư, nàng đi tới sân khấu, hỏi một vị tiểu thư: "Chào chị, tôi có hẹn với Suni tiểu thư, chị có thể dẫn tôi đến tìm nàng được không...


Đứng ở gần sân khấu là một vị phu nhân mĩ lệ, nàng này liền hỏi: "Cô là Thạch Hiểu Mẫn?"
Thạch Hiểu Mẫn vui vẻ nói: "Đúng vậy, chị chính là Suni tiểu thư sao?"


Phu nhân này gật đầu, quan sát trên dưới Thạch Hiểu Mẫn một hồi, than thở nói: "Thật muốn lấy mạng tôi mà, ban nhân sự thật đúng là hay nói giỡn đi theo tôi."


Thạch Hiểu Mẫn nghe giọng nói của nàng tựa hồ đối với bản thân không hài lòng, có điểm thấp thỏm bất an đi theo phía sau Suni. Suni vừa đi vừa nói: "Nghe này, tôi là đệ nhất trợ lý của Samantha tiểu thư, cũng chính là của ngươi, đương nhiên, cô có thể lưu lại làm việc hay không còn phải chờ ý tứ của Samantha tiểu thư đã. Tháng này Samantha tiểu thư đã sa thải hai cô trợ lý rồi đó."


Thạch Hiểu Mẫn dè dặt hỏi: "Samantha tiểu thư là ai vậy chị?"


Suni dừng bước, quay đầu lại giật mình nhìn Thạch Hiểu Mẫn, nói: "Trời ạ, một cô bé muốn xin vào công ty làm mà ngay cả Samantha tiểu thư là ai cũng không biết! Nàng chủ biên của tạp chí Thiên Tư chi nhánh tại Châu Á, là một vị nhân vật truyện kỳ, là người mẫu nổi tiếng khắp thế giới đó, trong mắt rất nhiều người, chỉ có nàng mới xứng đáng là người thiết kế, người đặc biệt mới có thể gặp mặt, cô cư nhiên lại không biết nàng!"


Thạch Hiểu Mẫn lúng túng nói: "Xin lỗi, em chưa nghe nói qua...Em mới từ Bắc Kinh tới..."
Suni nói: "Đó không phải là lý do, tôi cũng có không ít bạn bè ở Bắc Kinh, thế nhưng cũng không có người nào mít đặc như cô."


Thạch Hiểu Mẫn nghĩ thầm, không nhận ra là không nhận ra chứ sao, tại sao có thể nói là mít đặc. Ta dựa vào cái gì mà phải nhận ra người này. Nàng khi còn bé sinh hoạt tại trong quân ngũ, cũng thường giao lưu với nam binh sĩ quen rồi, cũng nhiễm không ít tính cách của con trai, hơn nữa cha mẹ lại mất sớm, hoàn cảnh sinh hoạt cũng không cho phép nàng theo đuổi nghề làm mốt, đối với phương diện này đương nhiên rất ít quan tâm, thật ra Thiên Tư tạp chí thì nàng biết, bất quá nàng cũng không dám bỏ ra mười đồng để mua một quyển tạp chí này, chỉ là thỉnh thoảng thấy qua của đám bạn cùng học, ấn tượng cũng chỉ là với mấy đại minh tinh ở trang bìa mà thôi.


Suni nói tiếp: "Thiên Tư là một quyển tạp chí mới, viên chức đối với mưu cầu danh lợi và mốt thời thượng rất coi trọng, một người không có hứng thú với nghề làm mốt, sao có thể dung nhập vào hoàn cảnh công việc như ở đây?"
Thạch Hiểu Mẫn nói: "Chị cho rằng em không có hứng thú với nghề làm mốt sao?"


Suni cười nhạo nói: "Bộ váy của cô trông cũng rất đẹp, mặc ở trên người của cô cũng rất, bất quá mốt từ ba năm trước rồi."


Thạch Hiểu Mẫn không cảm thấy mất mặt, ngạc nhiên nói: "Chị thật là lợi hại, bộ váy này đúng là của một người chú ba năm trước đây tặng sinh nhật em đó, em chưa từng cảm thấy chán khi mặc nó."


Suni thấy Thạch Hiểu Mẫn không để ý tới lời trào phúng của mình, cũng không tiện cười nhạo nữa, than thở nói: "Samantha tiểu thư đang họp rồi, chúc cô thành công nhé!" Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.


Thạch Hiểu Mẫn vừa định hỏi chính cô ta nên làm công việc gì, điện thoại của Suni vang lên, là một tin nhắn, Suni nhìn thoáng qua liền kinh hô: "Samantha tiểu thư đã tới sớm hơn rồi..."


Bầu không khí trên tầng lầu thoáng chốc trở nên khẩn trương, mới vừa rồi còn đang nói chuyện rôm rả, đám nhân viên cấp tốc chạy về vị trí của mình, nữ viên chức đều cầm lấy gương, sửa sang lại dung nhan, dường như sắp lâm đại địch không bằng. Suni bỏ lại Thạch Hiểu Mẫn đang đứng không biết làm sao, nàng ta chạy nhanh về phía thang máy.


Qua một phút đồng hồ, một vị phu nhân ăn mặc sa hoa đi đến, khí chất thập phần cao quý, biểu tình lãnh diễm cao ngạo, mái tóc nâu đỏ thả tự nhiên trên bờ vai, nàng đi một đôi dày cao gót khiến chiều cao tăng lên một thước chín, khiến nàng đứng ở bất cứ nơi nào cũng trở thành tiêu điểm, vẻ mỹ lệ khiến người ra cảm giác tựa như ảo mộng.


Lúc này nàng bước đi rât nhẹ nhàng ưu nhã mê người, hướng tới chỗ Thạch Hiểu Mẫn đang đứng, trong miệng liên tục nói, Suni ở sau lưng nàng, cầm bút và sổ liên tục gật đầu ghi chép. Thạch Hiểu Mẫn đoán rằng người này hẳn là Samantha tiểu thư theo lời Suni nói, nhìn khí độ của nàng ta không giống với người bình thường, nàng vội vã tráng qua một bên.


Samantha đi qua người Thạch Hiểu Mẫn, đi vào phòng làm việc của nàng, sau đó đột nhiên quay đầu lại nhìn Thạch Hiểu Mẫn một chút, rồi hỏi Suni ở phía sau: "Nàng ta là ai?"


Suni vội nói: "Là người trong ban nhân sự đưa nàng tới làm trợ lý, tôi mới vừa phỏng vấn nàng, nghĩ nàng không tích hợp làm ở đây, đương nhiên, quan trọng vẫn là do người quyết định." Trước tiên là vì mình mà tạo một đường lui, nếu như Samantha trách, lúc đó sẽ đổ lên đầu ban nhân sự.


Samantha nói: "Lần trước cô xem cũng được vài người, cuối cùng tất cả đều không hợp cách." Nói xong nàng lại nhìn Thạch Hiểu Mẫn liếc mắt, nói tiếp: "Để cho nàng ta thử xem sao."
Suni lúng túng nói: "Vâng."


Thạch Hiểu Mẫn biết làm trợ lý này cũng không tránh khỏi phải chạy việc, cũng không nghĩ tới cả ngày toàn bộ đều chạy tới chạy lui, nhiệm vụ thứ nhất là giúp Samantha mua một chén cà phê không sữa, đồng thời phải mua theo khẩu vị của Samantha, sau đó đến công ty trang phục mốt lấy mười chiếc váy cùng màu, sau đó tới... Một công ty khác lấy mấy đôi giày, buổi trưa mua cơm Tây giúp Samantha, may là đi tới đâu đều có xe của công ty đưa nàng đi, bằng không nàng vừa tới Hongkong, ngay cả đường cũng không nhận ra, làm sao tìm được mấy vị trí đó.


Khi Thạch Hiểu Mẫn ôm ba mươi chiếc áo choàng và mười hai chiếc đai lưng trở lại công ty tạp chí, đã gần tới giờ tan sở, nàng sợ Samantha chờ không được, nên vội vàng lao tới thanh máy, vì sốt ruột khiến nàng lảo đảo, may là không có ngã, nhưng mấy hộp quần áo trên tay đều bị rơi xuống tán lạc, không ít áo choàng và đai lưng từ trong hộp rơi ra.


Thạch Hiểu Mẫn gấp đến độ muốn khóc, chỉ có thể ngồi xổm xuống nhặt từng bộ xếp gọn gàng rồi đặt vào trong hộp, một gã bảo vệ tiến lên giúp nàng thu lại, Thạch Hiểu Mẫn vội vã cảm ơn, nhân viên an ninh kia lại nói: "Người một nhà, cần gì phải nói cảm ơn."


Thạch Hiểu Mẫn nghe thanh âm kia hết sức quen thuộc, liền ngẩng đầu lên nhìn sau khi rõ ràng thấy hình dạng của tên bảo vệ nhiệt tâm này, liền kinh hô: "Thạch Thiên! Ngươi... Ngươi tại sao lại ở chỗ này?"


Biểu tình của Thạch Thiên rất kỳ lạ nói: "Không nhìn thấy quần áo ta đang mặc sao? Chúng ta bây giờ là đồng sự rồi."
Thạch Hiểu Mẫn trong lúc nhất thời phản ứng không kịp, trừng mắt nói: "Đồng sự... Ngươi cũng tới công ty tạp chí này làm à?"


Thạch Thiên cười nói: "Ngươi không phải nói thời gian một năm ta cũng không thể tìm được việc sao, hiện tại thấy thế nào, chỉ một ngày ta đã tìm được việc, hơn nữa lại cùng chỗ với ngươi, so với ngươi còn lợi hai hơn ba mươi lần a!"


Thạch Hiểu Mẫn ôm lấy đống hộp nói: "Cũng coi như là ta nói đúng rồi, ngươi cũng chỉ có thể làm bảo vệ mà thôi, hiện tại ta đang vội, lát nữa tan tầm, ngươi đừng có chạy lung tung, ở chỗ này chờ ta." Không đợi Thạch Thiên trả lời, nàng vội vã chạy tới phòng làm việc của Samantha.






Truyện liên quan