Chương 47: Nịnh thần trần ân

Vũ hàn về phòng đóng chặt cửa lại, lấy tay vuốt sắc nước mắt, đến uống một chút nước trắng rồi lên giường nằm


Vũ hàn lại trằn trọc sau mỗi lần gặp trần âm, đêm nay quả thật đã làm vũ hàn không thể lừa dối tình cảm mình nửa vũ hàn đã thật sư yêu hắn - có lẽ ta phải rời khõi đây nhanh thôi. 
càng yêu càng khổ phải quên nhanh những thứ này mình trở nên quá yếu đuối rồi-


Sáng hôm sau, sau khi tránh mặt trần ân suốt dọc đường, về cung vũ hàn vẫn tìm cách lẫn tránh hắn, lúc hắn đến vũ cùng thì vũ hàn trốn sang thiên cung, khi hắn đến thiên cung thì nàng lại đến phi cung,


Thời gian qua hắn cũng đã suy nghĩ rất nhiều thật ra hắn đã gọi tên ai, hắn thật sự chưa từng mơ thấy người nử nhân nào khác ngoài vũ hàn, chuyện này càng nghĩ hắn càng đau đầu
Năm ngày trôi qua từ khi vũ hàn tránh mặt hắn, ngày hôm sau sẽ là ngày vũ hàn thực hiện lời hứa trị bệnh cho trần ân


Vũ hàn phi thân đến ngự thư phòng của hắn, mở khe cửa nhìn vào thấy hắn đang đọc tấu chương, trần ân liếc mắt giả vờ không thấy để xem tiểu thỏ làm gì nhưng noộ tâm hắn có lẽ không như bên ngoài- ch.ết mất ta không thấy nàng ta không thấy nàng nhưng.... không tìm nàng nàng đã tự đến à, yêu ch.ết ta mất-


Vũ hàn đặt một lá thư bên cạnh cửa rồi bỏ đi
Trần ân thấy vũ hàn đi cười khẫy bước lại gần- chắc là thư tình, ân hận vì tử chối mình đây, ôi càng lúc càng yêu nàng ch.ết mất- 
Trần ân mở bức thư ra, từng nét chử hiện lên hình như không như ý hắn, hơi nhăn mặt rồi




lại tiếp tục cười
" Hoàng thượng, ngày mai ta theo lời đã hứa trị bệnh, thời gian là một tuần, ngài hãy tự sắp xếp công việc,"
Trần ân nhìn ra cửa sổ, vẻ mặt đầy tính kế


-con thỏ này phải ghi là " phu quân ngày mai cả hai cùng du ngoạn" ta tạm ghi hận sau này phạt sau... bảy ngày này ta sẽ làm cho nàng khó thoát khõi ta


Trần ân lại nghĩ tiếp- đêm đó, nếu đêm thì chỉ là lúc mình ở trong rừng thôi, đêm đoa có tiếng sáo, tiếng sáo của vũ hàn, mình gọi vũ hàn mà,à, đã viết nử nhân ấy là ai rồi, bạch thỏ vui chơi đủ rồi đến lúc về làm vợ ta thôi ha ha-
( em lạy Anh luôn rồi đó) 


Trần ân cười thành tiếng, thử hỏi trên đời có ai lại tự ghen với mình khôg, chắc chỉ có
thỏ ngốc của ngài,- vậy ta củng đùa một chút-
Nguyễn công công bước vào thấy trần ân đang đứng nhìn ra cửa sổ cười, nguyễn công công tuổi củng đã cao chút nửa thì ngất, định thần lại gần hỏi


- hoàng thượng hôm nay người không đến vũ cung ạ
Trần ân vẫn cười,nụ cười rực sáng
- vợ ta sớm muốn củng phải nằm cạnh ta không gấp không gấp, thứ xếp đến thiên cung, phụ vương và mẫu hậu
Nguyễn Xuân công công cúi đầu
- vâng ạ, thái thượng hoàng và thái hậu đang ở thiên cung ạ


Trần ân gật đầu xoay người ra khõi ngự thư phòng đến thiên cung, hôm nay hắn lại đến nhờ thái hoàng xữ lí quốc vụ giúp mình, để hắn đi vác con dâu à không trị bệnh..... Trần ân gật đầu là trị bệnh he he


Trần ân thật sự không đến vũ cung ngày hôm nay, vũ hàn ngồi bên trong thật sự đúng ngồi không yên, nghe tiếng động vũ hàn vội chạy đi, tiểu mai lôi vũ hàn lại
- tiểu thư chỉ là một tiểu công công đến quét dọn ạ


Vũ hàn gật đầu ừ ừ, rồi lại ngồi xuống, hôm nay là lần thứ mười mấy vũ hàn bộ chạy rồi mà hắn không lần nào tới cả, vũ hàn chẳng biết vì sao lòng cực khó chịu, khó chịu hơn rất nhiều khi hắn đến đây tìm nàng
Tiểu mai thấy chủ nhân thất thần lại gần hỏi


- chứ nhân thứ cho nô tì hỏi chuyện này ạ
Vũ hàn nhìn tiểu mai, tay đang nâng chén trà bổn đứng lại gật đầu, tiểu mai được phép run run nói tiếp
- có phải... Có phải.... Người đã yêu hoàng thượng không ạ


Vũ hàn ngây ra- mình yêu hắn đến nó ai củng thấy sao-, vũ hàn phẩu tay lắc đàu bảo bọn tiểu mai ra ngoài hết, tâm trạng vũ hàn lúc này lại rối bời rồi
Thùa cơ hội ra ngoài, tiểu trúc vội chạy đến chổ nguyễn công công, dù sao tiểu trúc củng là


người của trần ân nhưng do đã ở lâu nên nhận vũ hàn làm chủ nhân, nhưng lo như vậy trần ân sẽ làm khó vân hiên, vì vân hiên là người cứu tiểu trúc và đưa tiểu cúc vào cung và cũng là người tiểu trúc yêu,
Nguyễn công công thấu tiểu trúc đến vội hỏi


- ngươi đến đây có việc gì không phục vụ vũ mũ nhân lại đến đây
Tiểu trúc cúi dầu với nguyên công công xong nói
- nguyễn tổng quản, nô tì có chuyện bẩm báo
Nguyễn công công cười


- cái con bé này, ngươi có vân hiên yêu ngươi chóng lưng cho ngươi, ta tưởng ngươi quên chức trách rồi chứ
Tiểu túc đỏ mặt cúi đầu
- nô tì không dám
Nguyễn công công không đùa nửa vội hỏi
- vũ cùng có chuyện gì sao
Tiểu trúc vội nói
-là chuyện vũ mỹ nhân ạ


Nguyễn công công nhìn tiểu trúc
- vũ mỹ nhân xãy ra vệc gì sao
Tiểu trúc lắc đầu
- vũ mỹ nhân không biết vì lí do gì hôm nay luôn buồn bực nô tì nghe lén thì ra là do hoàng thượng khôg đến
Nguyễn công công cười
- được rồi về đi, ta đi báo lại với hoàng thượng


Trần ân đang phê duyệt tấu chương tiếp thì nguyễn công công vào, hành lễ
- bình thân, có gì sao
Nguyễn công xông vội nói
- tiểu trúc vừa đến nói vũ mỹ nhân đợi người đến đứng ngồi không yên ạ


Trần ân cười, - vũ hàn, ha ha đùa với nàng dễ thật nhớ ta ta đến thế cơ à, nhưng ta lại đang
rất bận để hưởng tuần trăng mật với nàng ha ha
Rồi trần ân cười
- bạch thỏ biết nhớ ta rồi à, ta sẽ cho nàng nhớ ta đến ch.ết phạt nàng dám tránh mặt ta


Hắn lại tiếp tục cúi xuống đọc tấu chương tiếp
- bạn lệnh ta bảo tiểu trúc không cầm báo tin nửa chỉ cần làm tốt trách nhiệm chăm sóc vũ hàn là được
Nguyễn công công cúi đầu ra ngoài, trần ân bất giác cười rồi lại phê duyệt tấu


Vừa canh 3 vũ hàn đã thân vấn ý phục hồng nhạt che khăn mặt lên, đến tẩm cung của hắn,
hắn để cửa mở và đã ngồi đợi vũ hàn từ lâu
-người đã Chuẩn bị xong rồi ạ
Trần ân nhìn vũ hàn cười gian một cái
- ân, xông rồi
hàn gật đầu
- vậy chúng ta lên đường thôi


Vũ hàn và trần ân phi thân như bay ra đến bờ vực ngoại thành, nơi có đường vào rừng đào,
vũ hàn đem ra một viên thuốc bảo trần ân uống, trần ân khó nghĩ ngờ gì họ ngày, một lúc sau hắn lâm vào mê mang không biết gì
Vũ hàn thấy ổn bước lên cắn ngón tay cho máu chảy ra, đọc lầm bầm


- động đào, mở cửa
Bên dưới vẫn không có gì bất thường, vũ hàn lôi trần ân nhảy xuống vực, rơi vào một chiếc nệm bằng cánh hoa đào,Vũ hàn đở trần ân dậy, rồi đưa hắn đến ngôi nhà gổ trong rừng đào, nơi nảy vũ hàn cũng


chỉ biết cánh rừng phía đông thôi, còn cánh rừng phía tây vũ hàn chưa vào lần nào vì nó được bảo bọc bỡi một cánh rừng hổn bên trong là rừng đào


Vũ hàn đưa trần ân vào trong ngôi nhà gổ, nơi này vũ hàn lần trước dến thật sự rất thích nơi này, ngôi nhà rất vừa tầm mắt vũ hàn, cộng thêm rừng đào và không khó gọi là tình khiết làm vũ hàn không tài nào khồng thích


Trần ân uống thuốc mê không biết trời trăng gì nửa, ngủ một mạch đến sáng hôm sau, hôm nay là ngày rằm đáng ra hắn phải cảm thấy nhứt mõi toàn thân mới đúng nhưng sao lại cảm thấy người nhẹ tênh thoải mái rất nhiều


Trần ân mở mắt, nhìn quanh tìm vũ hàn, hắn lần mò ra ngoài thấy vũ hàn đang bưng thức ăn lên, nhìn trần ân
- người đã thức ạ, vậy đi rửa mặt, ta đã lấy sẳng nước cho người rồi xông vào dùng bửa


Trần ân làm theo vũ hàn, rửa mặt xong cười với vũ hàn ngồi xuống, gắp thức ăn cho vào miệng rồi trầm trồ nói
- thức ăn tiên y làm luôn ngon nhất thiên hạ
Vũ hàn thật muốn cười ra mất- hôm nay lại còn biết nịnh nử nhân nửa-, thấy vũ hàn có ý vui vẻ làm hắn củng ăn uống rất ngon miệng,


dùng bửa xong, vũ hàn đưa cho hắn một chén thuốc
- người uống đi, thuốc này chĩ có tác dụng chóng các loại viêm nhiễm khi đụng phải một số thứ lạ, nơi đây ta củng không biết nhiều nên ngài phải cẩn thận một chút


Trần ân vui vẽ nhận lấy uống một hóp hết sạch ngoe ngoe cái đuôi chồn nhìn vũ hàn nét mặt như hỏi - ta ngoan lắm nhá có phải không? -






Truyện liên quan