Chương 56

Cảnh Dung lùa đàn dê đi hóng gió, không bao lâu sau đã trở về. Y quây dê vào chuồng, đếm đủ số lượng, xác định không con nào đi lạc mới khóa cổng rời đi.
Lúc này La Phi vừa trộn xong nhân sủi cảo, Cảnh Dung có mặt, bọn họ liền bắt tay vào gói bánh.


Lúc trước Lạc Dũng chê Cảnh Dung nấu ăn dở, nhưng tay nghề cán vỏ sủi cảo của y lại rất khá, tiểu tử này vậy mà có thể cán hai vỏ cùng lúc, hơn nữa còn cán rất nhanh và rất khéo. Chỉ cần ba, bốn lượt cán là ra lò một chiếc vỏ, La Phi cảm thấy tốc độ gói sủi cảo của mình thậm chí còn không đuổi kịp tốc độ cán vỏ của Cảnh Dung.


"Trước kia sao ta không biết ngươi còn có ngón nghề này?" Lạc Dũng hỏi: "Sớm biết như vậy chúng ta cán bột nấu mì ăn, đã không đến nỗi phải húp bát bánh canh dở sống dở chín!"


"Lười làm mà thôi." Cảnh Dung luôn tay luôn chân, phù phép như ảo thuật biến hóa ra thật nhiều vỏ sủi cảo, thấy La Phi gói không kịp, lại sợ vỏ cán lâu sẽ bị cứng nên y quay sang gói giúp một tay. Y tự nhận sủi cảo do mình gói thường bị bục, nhưng chỉ cần La Phi hướng dẫn vài đường cơ bản, Cảnh Dung lập tức tiến bộ hơn rất nhiều. Ít nhất La Phi cảm thấy khả năng bị vỡ trong lúc luộc đã giảm đi.


"Ta cũng thử xem sao." Tịch Yến Thanh quan sát trong chốc lát phát hiện cũng không quá khó, hắn cũng cầm vỏ bánh muốn thử gói vài cái. Vậy mà hắn thực sự tiếp thu rất nhanh, ban đầu tốc độ gói còn chậm, sau vài cái hắn đã bắt đầu quen tay.
"Vậy ta có thể giúp gì?" Lạc Dũng có chút ngượng.


"Lạc Dũng, ngươi mang sủi cảo ra ngoài chờ đông lạnh đi." La Phi phân công: "Phòng bếp có tấm phên, ta đã lau khô rồi, ngươi vào lấy giúp ta."




Việc này đơn giản! Lạc Dũng vội vào bếp lấy tấm phên xếp đầy sủi cảo lên trên, lúc sau hắn căn thời gian, tự giác ôm một bó củi vào bếp đun nước. Tề ca hắn nói, trưa nay bọn họ sẽ ăn một bữa sủi cảo trước! Dù sao nguyên liệu cũng nhiều như vậy, gói đến đâu ăn đến đấy, no rồi lại gói tiếp!


Người phương Bắc rất khoái món sủi cảo. Lần này La Phi lại trộn nhân cực kì vừa miệng. Trước kia bọn họ chỉ được ăn sủi cảo nhân rau là chủ yếu, một chút thịt trộn thêm cho có vị mà thôi, nhưng mẻ sủi cảo lần này thì sao? Vỏ mỏng nhiều nhân, hơn nữa bên trong toàn là thịt!


Thời điểm băm nhân Tịch Yến Thanh đã chọn miếng thịt ba phần mỡ bảy phần nạc, món sủi cảo ra lò không hề ngấy mỡ, Lạc Dũng ăn một hơi sáu mươi cái!
Phải biết rằng mẻ sủi cảo này không hề nhỏ, sáu mươi cái thực sự rất nhiều.


Hôm nay bọn họ cũng không bận rộn gì khác, cơ bản chỉ loanh quanh với món sủi cảo. Buổi sáng gói được một mẻ, sau khi luộc ăn còn lại một ít để đông lạnh, La Phi gói toàn bộ vào giỏ cho Lạc Dũng và Cảnh Dung đem về. Mẻ sủi cảo gói vào buổi chiều bọn họ sẽ để đông lạnh rồi cất trữ trong nhà.


"Lát nữa về các ngươi nhớ xách giỏ bánh, buổi sáng không muốn nấu ăn có thể đem ra luộc cho nhanh. Chỗ còn lại để đây, bao giờ các ngươi tới chúng ta cùng ăn." La Phi đếm sơ sơ, trừ mẻ sủi cảo đã luộc lúc trưa, tổng số sủi cảo mà bọn họ gói được trong ngày hôm nay lên đến hơn bảy trăm cái! Nồi nhân đã hết sạch, chỉ còn một ít bột thừa chưa cán, tối nay có thể thái sợi nấu mì.


"Thanh ca, lấy chút mứt quả và hạt dưa, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." La Phi ăn xong chưa được bao lâu đã lại cảm thấy buồn mồm.


"Được rồi, Cảnh Dung ngươi giúp ta hãm một ấm trà, ta đi lấy đồ ăn vặt." Bốn huynh đệ ngồi quây quanh bàn sưởi, trên bàn bày điểm tâm và trà nóng, quyết định mở một cuộc họp nhỏ.


"Tịch ca, ý của huynh là từ nay về sau, bất kể mùa đông hay mùa hè huynh đều sẽ không bán kem nữa?" Cảnh Dung nghe xong câu chuyện của Tịch Yến Thanh, y cảm thấy tiếc nuối vô cùng: "Vì sao vậy? Không phải bán rất tốt sao?" Một tháng có thể kiếm hai, ba lượng bạc, vậy một năm tính cả mùa hè sẽ thu về mười mấy hai mươi lượng, so với làm ruộng thì khá hơn rất nhiều!


"Cũng không hẳn là dừng bán hoàn toàn. Chỉ là ta sẽ không tự tay làm kem nữa, về sau bán công thức cho người khác, ta chỉ kiếm chút hoa hồng thôi." Tịch Yến Thanh nói: "Kỳ thực ta không cần nói các ngươi có lẽ cũng đoán ra, món ăn này thích hợp nhất để bán vào mùa hè. Trời hè oi bức, ai chẳng muốn ăn món điểm tâm mát lạnh. Nhưng bước vào mùa hè chúng ta không có điều kiện sản xuất, không bằng bán lại công thức cho người có điều kiện hơn. Mà chúng ta thì sao, đương nhiên chúng ta cũng sẽ có việc khác để làm."


"Chính là cung cấp nguyên liệu như Tịch ca vừa nói sao?" Lạc Dũng hỏi.


"Đúng vậy, chúng ta là huynh đệ một nhà, ta cũng không giấu các ngươi làm gì. Nguyên liệu làm kem rất đơn giản, chính là bao gồm sữa tươi, trứng gà và đường. Có thể cho thêm mứt quả, mật ong, đậu đỏ gì đó... Các ngươi có phát hiện ra không? Những nguyên liệu này, chỉ cần chúng ta quyết chí nuôi trồng đều có thể cho ra sản phẩm, hơn nữa còn cho ra số lượng rất lớn! Hiện nay chúng ta có đất, có điều kiện thích hợp để nuôi gà nuôi bò sữa, ta lại khá hiểu biết về mấy loại cây ăn quả. Các ngươi nói xem, vì sao chúng ta không thử sức?"


"Nhưng có chắc chắn sẽ bán được hàng không? Chẳng may làm ra thật nhiều nhưng không ai mua thì sao?"


"Không thể nào có chuyện ấy. Ta lấy ví dụ thế này, giả sử Lạc Dũng ngươi muốn mua một con bò, ta là người nuôi bò, lại có thêm một ngươi xa lạ khác cũng nuôi bò. Cả hai chúng ta đều bán với cùng một mức giá, cùng một giống bò, ngươi sẽ chọn mua của ai?"


"Đương nhiên là mua của Tịch ca rồi." Lạc Dũng không do dự đáp: "Vậy mà phải hỏi sao?"
"Đúng vậy, điều này cần gì phải hỏi!" Tịch Yến Thanh nói: "Trong tương lai người bán băng đá và kem cũng là bằng hữu của ta, các ngươi nói hắn sẽ chọn thu mua nguyên liệu của ta hay là thu mua của người ngoài?"


"Vậy chúng ta sẽ thử nuôi gà, nuôi bò và trồng cây ăn quả?" Cảnh Dung dần hiểu ra kế hoạch, y cảm thấy rất khả quan.


"Nuôi nhiều gia súc gia cầm sẽ thu được nhiều phân bón. Phân bón ấy dùng cho vụ mùa sang năm, ruộng vườn tươi tốt sẽ có nhiều thức ăn để nuôi gia súc gia cầm, chúng được ăn no sẽ càng cho nhiều thịt trứng sữa. Cái này gọi là mô hình tuần hoàn." Tịch Yến Thanh nói: "Ta muốn thử nghiệm như vậy, các ngươi thấy sao?"


"Rất hay!" Lạc Dũng nói: "Dù sao ta cũng không biết tính toán, nhưng ta rất khỏe mạnh, biết làm lụng, chỉ cần Tịch ca huynh sắp xếp công việc cho ta, ta khẳng định sẽ hoàn thành nhiệm vụ."


"Ta cũng chưa có kế hoạch gì, chúng ta là huynh đệ mà, đồng cam cộng khổ là việc nên làm. Có điều chăn dê thì được, nếu chuyển sang chăn bò e là ta cũng chưa có nhiều kinh nghiệm." Cảnh Dung nói: "Ta thấy Hàn gia nhị thúc rất am hiểu lĩnh vực này, không bằng đến lúc đó ta qua thỉnh giáo thêm."


"Đương nhiên là được. Vậy qua Tết chúng ta bắt tay gây dựng, năm sau nuôi gà, trồng cây ăn quả, lại mua thêm mấy con bò sữa. Về phần đàn dê của Cảnh Dung, nếu ngươi muốn nuôi tiếp ta nghĩ nên mua thêm vài con dê cái."


"Ừm, việc này ta đã cân nhắc, lúc trước khi hỏi mua cỏ khô ta đã có lời nhờ Hàn nhị thúc. Ông ấy nói sẽ giúp ta hỏi thăm, để xem có tin tức gì chưa. Nếu thuận lợi ta định bán bớt mấy con dê đực, sau đó mua thêm mấy con dê cái."


"Vậy, vậy chúng ta có cất nhà mới nữa không?" Lạc Dũng có chút rối rắm. Nếu không lợp nhà mới hắn không thể đón dâu, chỉ là nếu xây nhà, không biết trong tay còn lại bao nhiêu bạc làm vốn.


"Xây chứ, sao không xây!" Tịch Yến Thanh quả quyết đáp lời: "Có điều sẽ hơi vất vả đấy, cứ đợi qua Tết ta sang nhờ cậy nhạc phụ, xem ông ấy có thể giúp một tay hay không. Chuyện xây cất nhà ông ấy rất rành, nếu ông ấy hỗ trợ chúng ta, vậy thì..." Tịch Yến Thanh đang nói đột nhiên im bặt, sau đó lắc đầu cười cười: "Đúng là, nói ngủ liền ngủ ngay được." Hắn còn đang nghi ngờ sao La Phi trật tự đến thế, quả nhiên, bảo bối của hắn một tay chống cằm đã gục mặt ngủ từ bao giờ.


"Chúng ta ra ngoài nói tiếp." Cảnh Dung đề nghị.


"Ừm. Các ngươi vào buồng nhỏ chờ ta một lát." Tịch Yến Thanh cẩn thận đứng lên trải chăn, đặt La Phi nằm thoải mái trên giường. La Phi hơi hé mắt, thấy người đỡ mình là Tịch Yến Thanh thì không hé răng nói một lời, tiếp tục nhắm nghiền mắt ngủ vùi, có vẻ y thực sự rất mệt.


Tịch Yến Thanh chuyển điểm tâm trà bánh sang buồng nhỏ, tiếp tục bàn bạc chuyện xây nhà với Lạc Dũng và Cảnh Dung.


Cảnh Dung có kế hoạch cơi nới căn nhà cũ, vừa để nó trở nên rộng rãi hơn vừa dễ quản lý hơn. Mà Lạc Dũng cũng quyết định xây nhà ngay bên cạnh viện tử của Cảnh Dung, như vậy lúc rảnh rỗi hắn có thể trông coi đàn dê giúp y. Tịch Yến Thanh vốn chưa nghĩ thông nên chuyển nhà hay xây mới ngay tại đây, nhưng hiện tại hắn đã cân nhắc kĩ, hắn sẽ xây nhà mới bên cạnh căn viện của Cảnh Dung. Nơi đó địa thế đẹp, gần nhà Trần Hoa Chương, về sau bọn họ quây quần một khu sẽ tiện hỗ trợ nhau.


Quan trọng nhất chính là, mảnh đất bên cạnh căn viện kia không! có! chủ!
Không cần bỏ bạc mua đất, chỉ cần cất một căn nhà trên miếng đất ấy sau đó nộp đủ sưu thuế là được. Thế nhưng vẫn khá tốn kém.


Cảnh Dung nói: "Dù sao ta cũng mong mọi người ở gần ta một chút. Các ngươi làm hàng xóm với ta thực tốt quá! Ta còn muốn ăn chực mấy bữa."


Trước kia khi còn tại ngũ, Tịch Yến Thanh là người có rất nhiều ý tưởng, Cảnh Dung và Lạc Dũng thường bám đuôi vị huynh đệ này. Bọn họ rất nể trọng Tịch Yến Thanh, hơn nữa một tập thể chính là như vậy, cần có một người lãnh đạo, cũng cần những người phục tùng. Chỉ như vậy mới có thể phối hợp và phát triển. Đánh trận là như vậy, làm ăn cũng là như vậy.


Lạc Dũng vỗ bàn: "Quyết định vậy đi! Huynh đệ chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!"
Tịch Yến Thanh vội vàng ra dấu giữ trật tự.
Lạc Dũng nhất thời rụt cổ, cười trừ ngượng ngùng.


Đêm nay sau khi Lạc Dũng và Cảnh Dung rời đi, Tịch Yến Thanh lại nảy ra rất nhiều ý tưởng. Một mùa đông sắp trôi qua, hắn và La Phi nhận hàng thêu, bán kem sữa, cho nên dần tích lũy được chút bạc, tuy rằng chưa coi là nhiều, tổng cộng chỉ hơn ba mươi lượng, nhưng bấy nhiêu đã là rất tốt rồi.


Về việc số bạc này sẽ không đủ để xây một căn nhà khang trang, Tịch Yến Thanh không mảy may lo lắng, bởi cất nhà không phải việc một sớm một chiều có thể xong, tiền cũng không nhất thiết phải trả hết trong một ngày. Mà hắn tin tưởng, qua đông vào xuân hắn còn có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn nữa.


Đảo mắt đã tới ba mươi Tết, La Phi đang ở trong bếp luộc sủi cảo, bên ngoài bỗng có tiếng pháo nổ giòn giã.
Mùa đông ở miền quê, mọi người đều lười biếng như mèo gặp lạnh, nhưng hôm nay cả thôn đều náo nhiệt khác thường.


La Phi làm món cá chép kho, móng giò ngâm tương, cà khô xào và canh gà hầm nấm. Ngoài ra y còn nấu canh thịt dê, làm thêm một đĩa ngô rang hạt thông và món bì heo! Phần da heo được lọc ra từ hôm làm sủi cảo, hôm nay y chợt nhớ ra nên quyết định chế biến, ăn vào miệng dai dai giòn giòn! Chưa hết, y trộn thêm một đĩa nộm cải trắng và miến, phi tỏi với dầu sôi, tiếng lèo xèo vui tai và mùi thơm lan tỏa khắp bếp, một mâm cỗ tám món một canh đã sẵn sàng!


Từng đĩa đồ ăn đầy ắp, La Phi luộc một bát sủi cảo trắng nõn, đồ bánh bao và nấu cơm tẻ, bữa cơm tất niên hôm nay quả thực khiến người ta phải ngưỡng mộ!


Lạc Dũng chưa bao giờ ăn uống thịnh soạn đến vậy, mà Cảnh Dung tuy xuất thân từ một gia tộc giàu có nhưng cũng từ lâu không ăn cơm nhà. Quan trọng nhất chính là, tay nghề tề ca của y quá đỉnh!
Món ngô xào hạt thông này sao lại thơm đến thế! Món bì lợn sao lại dai ngon đến vậy?


Tịch Yến Thanh cũng cảm thấy tài nghệ nấu nướng của vợ mình lên một tầm cao mới. Về sau ai còn nói La Phi nấu không ngon bằng La Như, hắn sẽ phản biện đến cùng với người ấy.
Đây mới gọi là cơm tất niên nha!


Tịch Yến Thanh đã dán câu đối xuân và hoa giấy trang trí lên cửa sổ, hai dây pháo treo trên xà ngang ngoài cổng lớn, đợi món sủi cảo ra lò hắn liền châm lửa đốt, tiếng pháo lách tách vui tai, xác pháo và mùi hương đặc trưng bay khắp nơi.
La Phi vừa vớt sủi cảo vừa hô: "Vào ăn cơm thôi!"


Tịch Yến Thanh và hai huynh đệ vội bước vào buồng, nghiêm túc ngồi quanh bàn ăn như một nhóm học sinh vỡ lòng, không hẹn mà cùng nhủ thầm trong lòng: thơm quá!


La Phi cũng cảm thấy bữa cơm này y đã trổ tài xuất sắc, sau khi ngồi xuống xới cơm liền nói: "Mọi người cứ ăn tự nhiên, thích cơm thì ăn cơm, thích sủi cảo thì ăn sủi cảo, còn có bánh bao, bánh bột mì, ăn nhiều một chút nhé!"


"Cảm ơn tề ca." Lạc Dũng rót rượu cho Tịch Yến Thanh và Cảnh Dung, lại rót cho La Phi một chén trà nóng--- là món trà táo đỏ, La Phi có thể uống: "Nào nào nào, chúng cạn chén!"
"Được!" Tịch Yến Thanh nói: "Chúc một năm mới tấn tài tấn lộc, ngày càng hoạnh phát và tốt đẹp hơn!"


"Đúng! Ngày càng tốt đẹp hơn, cạn nào!"
"Cạn chén!" La Phi lau miệng: "Ăn thôi ăn thôi, sắp nguội cả rồi."
Nghe vậy bốn đôi đũa lập tức phóng tới, trên bàn chỉ còn lại những tiếng cảm thán "ngon quá", "ngon thật",...
Có thể nói, năm vừa rồi đã khép lại đầy mỹ mãn.


Nếu không phải lo cho đàn dê trong nhà, Cảnh Dung và Lạc Dũng cũng không cần ra về sớm, phỏng chừng còn có thể đánh một giấc ở nhà Tịch Yến Thanh. Nhưng việc trong nhà không thể trì hoãn, vì thế vừa chập tối bọn họ liền cáo từ.


Tuy bọn họ uống rượu, nhưng cũng chỉ để không khí thêm phần sôi nổi, kỳ thực không ai uống quá nhiều.


Điều này khiến La Phi rất hài lòng, cả hai đời y đều rất ghét những con ma men uống rượu đến mất kiểm soát, bởi vì cha ruột đời trước của y chính là người như vậy. Nhậu nhẹt tối ngày, uống đến mụ mị đầu óc, say xỉn là lèm bèm. Cũng may Tịch Yến Thanh không phải người như vậy, Lạc Dũng và Cảnh Dung cũng là những người có trách nhiệm.


Tịch Yến Thanh khóa cổng quay về, thấy La Phi đang bỏ tiền vào bao lì xì thì cười hỏi: "Em chuẩn bị mừng tuổi ai?"
Trên bàn bày vài chiếc phong bao đỏ, số tiền bên trong tựa hồ không giống nhau.
"Cho Tráng Tráng này, Tam Bảo và Tứ Bảo này, Cảnh Dung và Lạc Dũng cũng có phần luôn."


"Vậy của tôi đâu?" Tịch Yến Thanh đang muốn hỏi như vậy chợt nghe La Phi nói: "Bọn họ đều nhỏ tuổi hơn chúng ta nên phải mừng tuổi lấy may."
Câu hỏi của Tịch Yến Thanh nhất thời tắc trong cổ họng.
Đúng vậy, hắn là người lớn hơn, hắn phải mừng tuổi cho bảo bối nhỏ của hắn mới đúng.


Thấy Tịch Yến Thanh không có ý kiến gì, La Phi gói ghém bao lì xì cẩn thận rồi nói: "Đi ngủ sớm một chút, sáng mai còn phải qua chúc Tết trưởng bối."
Tập tục năm mới ở nơi đây cũng không khác là bao so với thời hiện đại, mùng một sẽ đi chúc Tết những người lớn tuổi.


Tịch Yến Thanh ậm ừ đáp lời, âm thầm chửi thề một câu trong lòng, Lạc Dũng và Cảnh Dung hai tên tiểu tử này thật tốt số! Tiền lì xì của vợ hắn, hắn còn không được bao nào đây này!
Ai ngờ...


Tỉnh dậy vào sáng hôm sau, Tịch Yến Thanh nhận được bao lì xì đầu tiên trong năm mới. La Phi lật gối lấy ra một phong bao đưa cho hắn, chiếc phong bao không hề giống của những người khác, nó được may bằng gấm và thêu hình lão hổ, vừa nhìn liền biết do La Phi tự tay làm.


"Nào nào Thanh ca, năm mới vui vẻ." La Phi nói: "Lì xì cho anh này, chúc anh năm mới hạnh phúc và luôn cười, không được bĩu môi nữa nghe chưa."
"Tôi bĩu môi lúc nào?" Tịch Yến Thanh bị nói trúng tim đen!
"Chẳng biết hôm qua mặt ai bí xị như bánh mì nhúng nước nhỉ?" Đáy mắt La Phi mang theo ý cười: "Cứ như trẻ con ấy."


"Tôi giống trẻ con?" Tịch Yến Thanh nhận bao lì xì sau đó xoay người áp sát La Phi: "Nếu tôi giống trẻ con, vậy em cho tôi biết đứa nhóc trong bụng em là ai gieo hạt giống vào?"
"Thế cũng phải hỏi sao?" La Phi nói: "Đương nhiên là ba nó rồi."


"... Chẳng hài hước chút nào." Tịch Yến Thanh hôn chụt một cái lên miệng La Phi: "Có dậy luôn không?"
"Dậy chứ. Lâu lắm mới được ra ngoài hít thở không khí." Lúc này y có thể quang minh chính đại đi thăm người thân bạn bè!


Bọn họ tới nhà lão trưởng thôn đầu tiên, sau đó đi chúc Tết hai vợ chồng Lương đại phu, lại tạt vào Hàn gia một chuyến và không quên ghé thăm gia đình Ly thúc - người đã làm lễ chải tóc cho La Phi vào ngày thành thân. Về chuyện vì sao không tới chúc Tết La gia, bởi vì việc này phải chú trọng lễ tiết, chưa tới mùng ba thì không nên về nhà vợ.


Tịch Yến Thanh đưa La Phi tới từng nhà, cũng thu được chút tiền lì xì. Tuy mỗi phong bao nhiều nhất chỉ có ba văn tiền nhưng đây là tâm ý của trưởng bối! La Phi và Tịch Yến Thanh vẫn rất hào hứng.
La Phi cất tiền lì xì, còn Tịch Yến Thanh xách theo điểm tâm tiếp tục chuyến đi chúc Tết đầu năm.


Trên đường bọn họ cũng gặp rất nhiều người trẻ nô nức du xuân, dù sao trong thôn chỉ có vài chục hộ, chạm mặt nhau là chuyện thường tình.


Đương nhiên bao gồm cả Cảnh Dung và Lạc Dũng, hai người vừa chuyển tới thôn Hoa Bình không bao lâu, còn có Hàn Dương dẫn theo Tráng Tráng. Bọn họ cũng gặp Trương Dương Phàm, nhưng không ai chào hỏi ai. Tịch Yến Thanh cẩn thận che chắn cho La Phi, còn La Phi đang bận rộn chơi đùa cùng Tráng Tráng.


Có một số người đã trở thành dĩ vãng, đã không còn ở cùng một tầng lớp với bọn họ, không cần lo lắng quá nhiều về những người này.


La Phi và Tịch Yến Thanh kết thúc chuyến đi chúc Tết tại nhà thím béo. Bởi vì năm nay bọn họ muốn nuôi thêm gà nên phải có lời nhờ trước, khi nào có lứa gà con mới thím béo nhất định sẽ gọi bọn họ đầu tiên. La Phi và Tịch Yến Thanh thậm chí còn đặt trước một số lượng gà con.


Mùng ba Tết, trời đổ một trận tuyết dày, Tịch Yến Thanh đưa La Phi về La gia.
Uống cạn chén rượu với La Thiên, Tịch Yến Thanh mở đầu câu chuyện.


"Cha, qua Tết chúng con muốn cất nhà mới. Lạc Dũng cũng muốn rước Tam Bảo về nhà, mà đứa nhỏ nhà con năm nay sẽ chào đời, cho nên chúng con không thể trì hoãn thêm. Nhưng con và đám Lạc Dũng Cảnh Dung không ai có kinh nghiệm xây nhà, chúng con sợ sẽ làm không tốt cho nên muốn thỉnh giáo người. Về công việc ngoài đồng người yên tâm, đến lúc đó sẽ có người làm."


"Ngoài ruộng thật ra cũng không quá bận bịu, chuyện xây nhà các con cứ yên tâm, ta đã có tính toán trong lòng, khẳng định sẽ không để các con thiệt thòi." La Thiên đáp ứng một cách sảng khoái: "Chỉ cần con chọn được mảnh đất tốt, quyết định xây nhà kiểu gì, những chuyện còn lại ta sẽ lo chu toàn cho con."


"Cảm ơn cha."
"Vậy Yến Thanh à, các con không định bán kem nữa sao?" Lý Nguyệt Hoa hỏi.


"Vâng, nhưng từ giờ sẽ có người thay chúng con tiếp quản mối làm ăn ấy, con chỉ hưởng hoa hồng mà thôi." Tịch Yến Thanh nói: "Năm nay con và đám Lạc Dũng Cảnh Dung đã có kế hoạch mới, chúng con sẽ nuôi dê, thả gà thả vịt và chăn thêm một đàn bò, ngoài ra chúng con sẽ trồng thêm vài cây ăn quả."


"Vậy các đệ còn thời gian làm ruộng không?" La Cát hỏi.
"Sẽ vất vả một chút, cho nên ta tính toán năm nay thuê người làm."
"Như vậy lại tốn bạc trả công cho bọn họ, có lo nổi không?" Lý Nguyệt Hoa không yên lòng.


"Con phải thử xem sao, con muốn cho Nhị Bảo một cuộc sống tốt đẹp hơn, bởi vậy con phải nỗ lực hơn nữa."


"Con đã đối xử với nó tốt lắm rồi, nhìn nó ăn uống kìa, béo tốt trắng mượt như heo con." Lý Nguyệt Hoa tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng vẫn rất hài lòng với Tịch Yến Thanh. Ban đầu bà còn lo La Phi sẽ vất vả, hiện tại con mình được ăn no ngủ đủ mà con rể vẫn cảm thấy chưa đủ tốt. Theo những gì bà thấy, con trai bà là đứa có phúc khí nhất thôn!


"Nếu Yến Thanh con đã quyết, vậy con cứ làm theo ý định của bản thân." La Thiên nói: "Ta vẫn nhắc lại câu nói kia, chỉ cần là chuyện nhà ta có thể giúp, con cứ đánh tiếng, đều là người một nhà, nhất định không được khách khí!"


La Thiên vô cùng hào sảng, Tịch Yến Thanh cũng biết người này không phải chỉ nói miệng, hắn cảm thấy dễ thở hơn rất nhiều. Vì thế hắn và La Phi cùng người La gia tán gẫu rôm rả, ăn bữa cơm chiều rồi mới rời đi.


Đầu năm phải ăn sủi cảo, quả là kinh ngạc, số sủi cảo bọn họ gói trước Tết đã hết sạch.
Hơn bảy trăm cái! Ăn bốn năm bữa đã hết, đây là sức ăn của người sao? Phải biết rằng trên mâm cơm đâu chỉ có món sủi cảo.


Cũng may trong nhà chỉ có một Lạc Dũng, nếu có thêm một Lạc Dũng thứ hai, bọn họ sẽ sớm sạt nghiệp!
Lạc Dũng cũng biết mình ăn quá nhiều, hắn ngượng ngùng gãi đầu gãi tai: "Tịch ca, khi nào ta có thể bắt đầu làm việc? Ta chỉ ăn mà chẳng làm gì, trong lòng hổ thẹn lắm."


Càng đừng nói là ăn nhiều hơn người bình thường! Hắn luôn có cảm giác lo âu thấp thỏm, rằng tiền kiếm được không đủ ăn!


"Sắp lập xuân rồi không phải sao, đến lúc đó chúng ta bắt tay đào móng nhà, nhổ cỏ sạch sẽ, mấy tảng đá cũng dời đi cho gọn gàng. Còn phải đi kiếm đá làm nền nhà, đến lúc đó không được nghỉ ngơi đâu." Tịch Yến Thanh đã có kế hoạch cụ thể: "Ngày mai nếu tuyết không rơi ta sẽ qua bên ấy đo đạc, tính toán xem xây cất ra sao. Mặt khác, tiệm ăn trên trấn cũng sắp mở hàng trở lại, ta phải tranh thủ đi một chuyến, Cảnh Dung ngươi cũng đi theo ta đi, nếu muốn bán bớt dê đực tốt nhất phải móc nối với các tiệm ăn." Các trang trại chăn dê thường không mua dê đực, chỉ có thể bán vào quán ăn mổ thịt.


"Được thôi, Tịch ca khi nào lên trấn nhớ gọi ta một tiếng." Cảnh Dung nói: "Vậy chúng ta về trước."
"Sáng mai ta làm mì thái tay, hai người tốt nhất nên qua ăn sớm, luộc để lâu dễ đóng cục." La Phi nói.


"Ta biết rồi tề ca, chuyện ăn uống này huynh xem có khi nào chúng ta đến muộn?" Lạc Dũng cười khà khà: "Đi đây đi đây!"


Trong buồng yên tĩnh trở lại, Tịch Yến Thanh đi tìm giấy bút, bắt đầu thiết kế căn nhà mới của bọn họ. Hắn và La Phi đều quyết tâm phải xây một căn nhà rộng rãi, hai buồng ba sảnh! Vì sao? Để trong tương lai đứa nhỏ của bọn họ có phòng ngủ riêng, buồng còn lại có thể làm thư phòng. Nếu như có thêm một đứa nhỏ nữa, vậy thư phòng cũng có thể làm phòng riêng.


Tóm lại, phải có hai buồng và hai sảnh!
Tịch Yến Thanh sờ sờ cái bụng La Phi: "Đến lúc đó ba ba đóng cho con một cái nôi trong phòng ngủ nhé?"
Bụp!
Bạn nhỏ trong bụng vừa đá nhẹ một cái, như đang đáp lại câu hỏi của cha.


Tịch Yến Thanh và La Phi nhất thời sửng sốt, Tịch Yến Thanh giơ bàn tay lên ngắm nghía: "Bảo bối à, hình như đứa nhỏ vừa đạp tôi."


La Phi cũng cảm nhận được tiếp xúc kỳ diệu ấy, chỉ là khi y chọc chọc lên bụng muốn dụ đứa nhỏ đạp thêm cái nữa, La Phi bỗng phát hiện biến hóa trên cánh tay mình. Bớt hoa mai nhợt nhạt vốn có của y, lúc này đã chuyển thành màu đỏ sẫm.






Truyện liên quan