Chương 67

Lại tới mùa khai giảng, Tô Ý Tiện dọn vào ký túc xá hai người của nghiên cứu sinh.


Phòng ký túc xá mới rộng rãi hơn nhiều so với phòng của sinh viên chính quy, bố cục tương tự phòng đôi của khách sạn, bàn dài ở cuối giường dựa sát vào tường. Điều duy nhất không ổn là ký túc xá mới chỉ có năm tầng, lên xuống không có thang máy, phải leo bộ hết.


Nhưng Tô Ý Tiện không bận tâm tới cái này lắm, trước kia sống ở tòa có thang máy, tới giờ cao điểm của thang máy thì ngày nào cũng tắc, bị ép chỉ có thể leo thang bộ lên tầng sáu.


“Ý Ý, tớ còn cái vali siêu to khổng lồ cuối cùng nữa, có thể nhờ sếp Thẩm nhà cậu giúp một tay không?” Giản Đan chắp tay trước ngực, cô ấy đã leo lên leo xuống năm tầng được ba lượt rồi, mệt muốn xỉu ngang, tay và chân đều nhũn ra.


Tô Ý Tiện đáp một tiếng: “Được chứ, cái màu đỏ đúng không? Cậu ở đây nghỉ ngơi đi, tớ xuống bảo anh ấy.”
Cô tới muộn hơn Giản Đan nửa tiếng, mới leo một chuyến nên vẫn còn sung sức lắm.


“Không được, không được.” Giản Đan gào lên, đứng lên trên ván giường, “Tớ xuống xách chăn đệm cho cậu.”
Đâu thể để người ta bận tối mắt tối mũi còn mình làm ổ trong phòng hưởng điều hòa không khí được chứ?




Giản Đan kiên quyết cùng xuống tầng với cô, sau đó giành lấy chăn đệm của Tô Ý Tiện từ tay Nhan Nghiên.


Bốn người kéo nhau ùn ùn lên trên tầng, Nhan Nghiên nhìn tủ quần áo dưới đất của ký túc xá nghiên cứu sinh với vẻ mặt ngập tràn hâm mộ: “Xịn thật đấy, rộng rãi hơn nhiều so với ký túc xá sinh viên chính quy.”
“À chị Giản Đan ơi, chị theo giảng viên hướng dẫn giống mợ em hả?”


“Chắc không đâu nhỉ? Giảng viên hướng dẫn của chị còn chưa chốt nữa, phải đợi đến buổi tuyển chọn kép vào mấy hôm nữa. Chị chỉ là một con gà được cố vớt lên thôi, trước kia chị liên hệ với một giảng viên hướng dẫn rồi nhưng ông ấy giữ thái độ nước đôi, thế nào cũng được, nhưng chắc là không muốn nhận chị lắm.”


Nhưng Giản Đan không lo lắng cái này, dù sao cũng thi đỗ rồi, không lo không có giảng viên nhận cô ấy.


Trái lại, cô ấy còn cảm thấy không chốt giảng viên hướng dẫn sớm cũng rất tốt, ít nhất không có ai sắp xếp nhiệm vụ cho cô ấy vào kỳ nghỉ hè, cô ấy mới có thể yên tâm thoải mái nằm mấy tháng ở nhà, trừ ăn uống vui chơi ra thì không làm gì hết.


Tới trưa, bốn người tới nhà ăn ăn tạm bữa trưa, buổi chiều một mình Thẩm Tri Hành rời khỏi Đại học Giang Thành.
Anh vừa mới ra khỏi cổng trường đã bị một bạn nữ mặc áo phông trắng và quần bò chặn lại.
Bạn nữ đó chìa mã Wechat trên tay ra: “Xin, xin chào, xin hỏi anh…”
Hình như cảnh này quen quen…


Thẩm Tri Hành tỉnh bơ giơ nhẫn đính hôn ra.
“Xin hỏi anh có tiện kết bạn Wechat không?” Mặt cô bạn hơi ửng đỏ, thấy Thẩm Tri Hành định lên tiếng từ chối thì nói tiếp ngay, “Là hoạt động thu hút người dùng mới thôi, nếu anh thấy phiền thì làm phiền anh qua mấy ngày nữa xóa đi là được.”


Cô ấy nhìn gương mặt không cảm xúc của Thẩm Tri Hành, vội vàng nói: “Không sao, không sao, không kết bạn cũng không sao hết…”
Thẩm Tri Hành lấy điện thoại ra quét mã QR: “Quán trà sữa à?”


“Đúng vậy, mua một cốc thôi cũng có thể giao hàng tới tận dưới chân tòa ký túc xá, hai cốc trở lên có thể giao tới tận phòng, ký túc xá nam hay nữ đều giao được. Đàn anh này, anh là nghiên cứu sinh hả? Bọn em giao cả ký túc xá nghiên cứu sinh.”


“Tôi là…” Thẩm Tri Hành khựng một giây, “Phụ huynh của sinh viên.”


Cô gái đó à một tiếng, sau đó đột nhiên cúi người chào, “Thế làm phiền chú chuyển danh thiếp cho con của chú nhé ạ, sau đó có thể xóa kết bạn, xin nhờ chú ạ. Quán bọn cháu muốn khảo sát tính chân thực của bạn bè trên Wechat, nếu không cháu sẽ bị trừ tiền lương.”


“Được.” Thẩm Tri Hành vừa đi vừa gửi danh thiếp vào nhóm chat chỉ có anh, Nhan Nghiên và Tô Ý Tiện.
Chuyển tiếp danh thiếp bạn bè xong, Thẩm Tri Hành tiện tay gửi tin nhắn hỏi hai người họ cuối tuần này có muốn đi ăn cơm cùng nhau không.


Tô Ý Tiện: [Cuối tuần không được rồi, em phải đọc tài liệu, rồi còn có hai buổi liên hoan.]
Nhan Nghiên: [Cháu cũng không được, tối thứ sáu phòng ký túc xá của cháu đi chơi, ban ngày phải chuẩn bị tài liệu vận động bầu cử, tối chủ nhật mở họp lớp.]
Tô Ý Tiện: [Thế trưa chủ nhật rảnh không?]


Thẩm Tri Hành đang định trả lời có rảnh thì thấy Tô Ý Tiện tag Nhan Nghiên ngay sau đó.
À, hóa ra không phải là hỏi mình.
Nhan Nghiên: [Chắc có ạ.]
Tô Ý Tiện: [Có muốn đi ăn tôm hùm đất ở cổng trưởng với mợ và Giản Đan không?]
Nhan Nghiên: [Được ạ được ạ!]


Tô Ý Tiện: [Ok, lúc đó sẽ gọi cháu.]
Thẩm Tri Hành: “...”
Có thời gian rảnh đi ăn tôm hùm đất với nhau chứ không rảnh về nhà đúng không?

Tháng chín khép lại một cách hoàn hảo bằng việc Nhan Nghiên bị phơi nắng thành cục than.


Trước quốc khánh Thẩm Tri Hành tới đón Tô Ý Tiện ở cổng ký túc xá, sau đó hai người đi tới tòa ký túc của sinh viên chính quy chờ Nhan Nghiên.
“Cả tòa này đều dành cho sinh viên mới ở.” Thẩm Tri Hành đứng bên dưới được năm phút thì đưa ra kết luận đó.


Hễ ai có cái mặt đen thui thì đều là sinh viên năm nhất.
“Ừ, cháu gái anh cũng chẳng tốt hơn đâu.” Tô Ý Tiện chu môi chỉ đằng trước, “Kia kìa, Nghiên Nghiên ra rồi.”
Thẩm Tri Hành nghe vậy thì nhìn cổng tòa ký túc xá, tập trung tìm kiếm.
“Ở đâu?”


Tô Ý Tiện chỉ: “Mặc áo hoodie trắng kia kìa.”
Thẩm Tri Hành híp mắt: “Đằng trước anh có bốn, năm đứa mặc hoodie trắng.”
Kiểu hoodie trắng này ấy à, gần như mỗi sinh viên đều có một cái.
“Đứa mặt đen nhất ấy.” Tô Ý Tiện bổ sung.


Trong học kỳ quân sự, cô từng gặp Nhan Nghiên mấy lần, tận mắt chứng kiến mặt Nhan Nghiên càng ngày càng đen.


Da Nhan Nghiên nhạy cảm, dị ứng với thành phần của kem chống nắng, số ít mấy loại không thấm nước không thấm mồ hôi có thể dùng được thì lại có khả năng chống nắng thấp, vì thế cô bé càng bị cháy nắng nghiêm trọng hơn.
Trong lúc trò chuyện, Nhan Nghiên đi tới trước mặt hai người.


Cô bé tận mắt nhìn thấy biểu cảm của cậu mình từ mờ mịt tới khiếp sợ, sau đó nhíu mày lại đánh giá cô bé từ trên xuống dưới.


“Cháu đây, cháu gái của cậu một trăm phần trăm.” Nhan Nghiên đi tới trước mặt Thẩm Tri Hành, ngẩng đầu lên, “Cậu nhìn cho rõ đi, không tin chúng ta ra khỏi cổng trường rẽ phải làm xét nghiệm DNA.”
Thẩm Tri Hành chậc một tiếng, đẩy cô bé ra xa.


Nhan Nghiên đẩy vali đi thẳng ra ngoài, thấy Thẩm Tri Hành cứ quay đầu lại nhìn mình thì hơi mất tự nhiên sờ má: “Thực sự đen lắm ạ?”
“Cũng tạm.” Thẩm Tri Hành hắng giọng, “Xem là so với ai thôi.”
Nhan Nghiên: “Đúng chứ, cháu thấy vẫn ổn, không khoa trương đến thế.”


Thẩm Tri Hành: “So với Frankie thì trắng hơn thật.”
Nhan Nghiên: “...”
Cô bé tức giận từ chối nói chuyện với Thẩm Tri Hành, kéo Tô Ý Tiện ngồi hàng ghế sau, nâng vách ngăn lên.


Tô Ý Tiện vừa mở máy tính lên sửa PPT, vừa hỏi cô bé: “Mợ nghe nói buổi tuyển thành viên mới của câu lạc bộ bọn cháu vào hôm qua náo nhiệt lắm, thú vị không?”
“Cũng được ạ.”


“Thế từ lúc lên đại học đến giờ, cháu có gặp được chàng trai nào cháu thấy hứng thú không?” Tô Ý Tiện nhớ hai năm trước Nhan Nghiên luôn miệng kêu gào muốn yêu đương.


“Không ạ.” Nhan Nghiên đáp với gương mặt không cảm xúc, “Cháu thấy hai năm trước cháu muốn yêu đương chỉ vì nổi loạn thôi, có cảm giác không cho cháu yêu sớm thì cháu càng phải yêu sớm, mặc dù không thành công.”
“Hơn nữa bọn họ ai nấy đều đen thành cục than, cháu thích trắng cơ.”


Tô Ý Tiện giương mắt nhìn cô bé: “Trắng á? Thế thì trong giai đoạn hiện giờ cháu chỉ có thể cân nhắc tới sinh viên năm hai, năm ba thôi.”
Dù sao sinh viên năm nhất đều đen như nhau.


“Cháu không cân nhắc, cháu muốn học tập thật tốt, cháu muốn được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh.” Từ khi Nhan Nghiên nghe Giản Đan nước mắt nước mũi kể thi nghiên cứu sinh cực khổ thế nào, Nhan Nghiên âm thầm quyết định, cô bé phải bắt đầu từ năm nhất.


Tối đó, Thẩm Tri Hành nghe Nhan Nghiên nói muốn được tuyển thẳng lên nghiên cứu sinh ở trên bàn cơm, anh tỏ ra cực kỳ vui mừng.
“Cậu cũng ủng hộ cháu sao?”
“Đương nhiên.” Thẩm Tri Hành cầm điện thoại lên chuyển tiền cho cô bé, “Sinh hoạt phí tháng mười.”


“Nhiều thế ạ?” Nhan Nghiên trợn mắt ngoác miệng, nhiều gấp đôi tháng chín!
“Cậu, cậu cứ nói đi, có phải cậu muốn nhờ cháu giúp đỡ gì không?”
Thẩm Tri Hành lắc đầu: “Không, cháu cứ học tập chăm chỉ, học tập nghiêm túc là được.”


“Dạ?” Nhan Nghiên cảm động đến mức rưng rưng nước mắt, “Cậu tốt quá.”
Thẩm Cẩm ở bên cạnh nhìn thấu tất cả, cô ấy nhìn đứa con gái ngốc của mình, “Ý của nó là con học tập chăm chỉ, học tập nghiêm túc, đừng hay quấn lấy mợ của con.”


Cơm nước xong, Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện về phòng nghỉ ngơi trước.
Nhan Nghiên vẫn đang ngồi ở bàn ăn hoa quả bỗng nhớ ra gì đó, bỏ dưa hấu trên tay xuống, chạy ra ngoài: “Chị ơi, mợ ơi, cháu có việc muốn hỏi mợ…”


Tô Ý Tiện nghe vậy thì buông tay Thẩm Tri Hành ra ngay lập tức, cô chỉnh lại tóc rối ở bên tai, quay đầu lại: “Sao thế?”
“Liên quan tới học kỳ này của cháu…” Nhan Nghiên nói ngắn gọn về thắc mắc của mình, sau đó hỏi cô, “Bây giờ mợ có rảnh không ạ?”


“Mợ…” Tô Ý Tiện nhìn Thẩm Tri Hành, “Có chứ nhưng muộn quá rồi, mai nói tiếp được không?”


Lúc này Nhan Nghiên mới để ý thấy gương mặt lạnh tanh của cậu mình, cô bé thầm mắng mình là kỳ đà cản mũi, sau đó cười nói: “À, được ạ, được ạ… Thế mai nhé, hai người đi nghỉ đi, cháu đi trước đây.”


Nhan Nghiên vừa mới quay người, Thẩm Tri Hành đã nhanh chóng nắm tay Tô Ý Tiện, kéo cô nhanh chân đi về phòng.
Vào phòng, đóng cửa lại, Tô Ý Tiện vừa mới uống được hớp nước đã nghe thấy Thẩm Tri Hành hỏi mình: “Nhan Nghiên có chàng trai mình thích rồi à?”


“Không, con bé nói thích ai da trắng cơ…”
Thẩm Tri Hành im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Lúc nhỏ con bé thích ăn đồ có cả trắng cả đen.”
Tô Ý Tiện: “...”
Có ai nói cháu ngoại ruột của mình như thế không?


“Anh hỏi cái này làm gì? Sinh viên năm nhất rồi, dù con bé yêu đương cũng không tính là yêu sớm.”
“Hỏi bừa thôi.” Thẩm Tri Hành đi lấy đồ đạc Tô Ý Tiện cần dùng khi tắm, bỏ vào khay rồi đưa vào phòng tắm.


Tô Ý Tiện dựa vào cửa phòng tắm nhìn anh: “Anh nghĩ là yêu đương rồi thì con bé sẽ không quấn lấy em nữa sao?”
Thấy Thẩm Tri Hành ngầm thừa nhận, Tô Ý Tiện cười nói anh hẹp hòi.
Thẩm Tri Hành nhìn cô, nói: “Lần trước anh hẹn em ăn cơm, em bảo muốn đi ăn tôm hùm đất với Nhan Nghiên.”


“Hẹn em cuối tuần về nhà, em nói muốn đi du lịch ngắn ngày với con bé.”
“Hẹn em đi dạo phố, em nói không, em muốn đi dạo với Nhan Nghiên.”

Anh liệt kê “chứng cứ phạm tội” bỏ quên bạn trai một tháng của Tô Ý Tiện.


Vốn dĩ Tô Ý Tiện cảm thấy không ngó lơ anh lắm nhưng nghe anh liệt kê từng việc một ra như thế, cô cảm thấy có vẻ mình hơi quá đáng mất rồi.


“Thế sao anh không nói cho em biết?” Tô Ý Tiện ôm cổ anh già hay ghen, “Em bảo muốn đi ăn cơm với Nhan Nghiên thì anh có thể nói không được, anh muốn em đi ăn cơm với anh.”
Thẩm Tri Hành hơi nhíu mày lại, trên mặt viết: Em cảm thấy anh nói lại em được à?


“Ây ya, sau này sẽ không thường xuyên như thế nữa, mới khai giảng nên em dẫn con bé và bạn cùng phòng của nó đi thích ứng với môi trường trong trường thôi mà.” Tô Ý Tiện nhón chân lên hôn má Thẩm Tri Hành, “Sau này cuối tuần em mà rảnh sẽ về nhà, được không?”


“Em không rảnh.” Thẩm Tri Hành đáp luôn chẳng cần nghĩ ngợi.
Sài Ứng tốt nghiệp xong đến Thẩm Thị làm việc, mấy hôm trước Thẩm Tri Hành gặp cậu ấy một lần, đi ăn trưa với cậu ấy.


Trong lúc hai người trò chuyện, Sài Ứng nghe tin Tô Ý Tiện trở thành đàn em cùng thầy với mình thì tỏ ý cực kỳ đồng cảm.


Bởi vì giảng viên hướng dẫn của cậu ấy yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, các nghiên cứu sinh dưới tay ông ấy, ai nấy đều có một đống tài liệu đọc mãi không hết, luận văn viết mãi không xong và báo cáo làm mãi không ngừng… Bình thường còn phải lên lớp dạy sinh viên chính quy.


“Bước vào ngưỡng cửa của giảng viên hướng dẫn của bọn cháu rồi thì trong ba năm đó xác định là bao giờ được nghỉ ngày nghỉ lễ theo quy định cũng không biết.” Đó là nguyên văn lời Sài Ứng.


“Chậc! Đâu có khoa trương như thế? Không phải kỳ nghỉ lễ quốc khánh em cũng về đó sao?” Tô Ý Tiện ôm Thẩm Tri Hành lắc qua lắc lại, “Tối nay em không làm gì hết, chỉ ở cạnh anh thôi.”
Thẩm Tri Hành ừ một tiếng, dắt cô vào trong phòng tắm: “Em tắm trước đi.”


Tô Ý Tiện nhanh chóng tắm xong đi ra, Thẩm Tri Hành đi vào.
Cô vừa sấy tóc vừa xem ipad ở bên cạnh, trong đó còn nửa phần tài liệu mà lúc chiều cô chưa xem xong…
Nửa tiếng sau, Thẩm Tri Hành bước ra khỏi cửa phòng tắm, thấy Tô Ý Tiện đeo kính ngồi trước bàn đọc sách viết vẽ gì đó.


Anh lặng lẽ thở dài, đi qua bật đèn cho cô.
“Xem gì cũng phải bật đèn lên, nếu không sẽ không tốt cho mắt đâu.”
“Vâng vâng.” Tô Ý Tiện không ngẩng đầu lên, chăm chú viết chú thích.


Mấy phút sau, cô muộn màng nhớ ra lời mình vừa nói, chột dạ ngẩng đầu lên cười với Thẩm Tri Hành: “Em xong ngay đây.”
“Ừ.” Thẩm Tri Hành dựa ở đầu giường đọc sách Tô Ý Tiện mang về.


Lật được hai trang thì anh không có tâm trạng đọc tiếp nữa, anh nhìn góc nghiêng chăm chú của Tô Ý Tiện một lúc, sau đó nhắm mắt nghỉ.
Một tiếng sau, Tô Ý Tiện đóng ipad lại.
Cô duỗi người, quay lại thấy có vẻ Thẩm Tri Hành ngủ quên ở đầu giường rồi.


Tô Ý Tiện rón rén đi tới, quỳ một chân xuống bên cạnh giường, ghé sát vào mặt anh thổi một hơi.
“Em đọc xong rồi.” Cô gác cằm lên cổ Thẩm Tri Hành rồi cọ.
“Ừ, ngủ thôi.” Thẩm Tri Hành vén chăn lên cho cô, ra hiệu cô nằm xuống ngủ.
“Hả?” Tô Ý Tiện chớp mắt.


Sao không giống những gì cô nghĩ vậy?
“Đã hai tuần rồi chúng ta không ngủ chung trên một cái giường đó!”
Tiểu biệt thắng tân hôn, sao hôm nay anh lại có thái độ này?
Thẩm Tri Hành nhìn sang cô mà chẳng có cảm xúc gì, tỏ vẻ không hiểu ý cô: “Đây không phải một cái giường sao?”


“Ơ, là một cái giường thật nhưng mà…” Tô Ý Tiện cắn môi dưới, sau đó tức giận nói, “Không có gì hết, ngủ thôi.”
Cô dùng cả tay cả chân bò qua người Thẩm Tri Hành, chui vào trong chăn nằm xuống.


Tô Ý Tiện nghiêng người, quay lưng về phía Thẩm Tri Hành nhưng Thẩm Tri Hành không ôm cô như trước kia.
Cô khẽ hừ một tiếng tỏ ý không vui, sau đó dùng khuỷu tay đụng người phía sau: “Ôm em.”
Thẩm Tri Hành vòng tay tới, tay trái đặt bên eo cô.
“Sát vào.” Tô Ý Tiện lại chỉ huy.


Thẩm Tri Hành hơi dịch người về phía cô, ngực dán vào lưng cô.
Một lúc sau, Tô Ý Tiện bỗng lật người qua: “Không phải anh lớn tuổi rồi đấy chứ?”
“Gì cơ?” Thẩm Tri Hành nghe cô hỏi mà sững sờ.


Tô Ý Tiện nhớ lại lần vào hơn hai mươi ngày trước của bọn họ, mặc dù cảm thấy điều này không thể nào nhưng vẫn liếc mắt qua chỗ khác rồi nói: “Trước, trước kia em từng đi nghe tọa đàm, nói là đàn ông đến tuổi ba mươi sẽ dễ cái đó…”
“Cái gì?”


“Chỗ đó, không thể, gì ấy.” Tô Ý Tiện lắp bắp không nói rõ ràng.
“À.”
Tô Ý Tiện thấy anh vẫn mang vẻ mặt như thường, khó mà tin nổi nói: “À? Anh chỉ à thôi á?”
Bị bạn gái nghi ngờ đó!
Chẳng lẽ không nên chứng minh bản thân, hung hăng vả mặt cô luôn và ngay sao?


“Nếu không thì sao?” Thẩm Tri Hành cụp mắt nhìn gương mặt ửng hồng của cô, dịch bàn tay đặt bên eo cô tới chỗ khác.
Má Tô Ý Tiện càng đỏ hơn, đôi môi cô khẽ mấp máy, ngước đầu lên muốn hôn anh thì lại bị Thẩm Tri Hành nghiêng mặt tránh đi.


Mặc dù anh tránh nụ hôn của cô nhưng động tác trên tay vẫn không dừng.
Mãi đến tận khi Tô Ý Tiện căng sống lưng, sau đó cả người mềm nhũn ra đống bùn, Thẩm Tri Hành mới cúi đầu xuống hôn cô, hôn cánh môi dưới bị cô tự mình cắn ra dấu răng.


“Mau lên…” Tô Ý Tiện nhỏ giọng giục anh, hơi co người lại rúc vào trong lồng ngực anh.
Thẩm Tri Hành đáp lại bằng giọng bình thản: “Mau lên gì?”
Tô Ý Tiện nhắm mắt lại, ngập ngừng nói: “Mau chứng minh anh chỉ ba mươi tuổi ở trên căn cước thôi.”


“Là sao?” Thẩm Tri Hành lật người, hai tay chống hai bên tai cô.
Lưng anh chắn ánh đèn mờ trên trần nhà cho Tô Ý Tiện.
Ánh sáng trước mắt Tô Ý Tiện tối đi hẳn nhưng cô vẫn thấy rõ gương mặt và biểu cảm của Thẩm Tri Hành, đó là biểu cảm bị dục vọng xâm chiếm nhưng vẫn cố gắng kiềm chế.


Nhìn thẳng vào anh được nửa phút, Tô Ý Tiện thỏa hiệp.
“Ý là em muốn.”
Thôi vậy, nếu bạn trai muốn nghe thì cô đành dỗ vậy.






Truyện liên quan