Chương 69

Hôm nay là trận tuyết đầu mùa, tuyết đọng không dày, mặt đường cũng tạm thời chưa bị đóng băng, đường xá khá ổn.
Chị Khương lái xe đưa bọn họ lên núi, đằng sau là xe của Nhan Nghiên và Thẩm Cẩm.


Hôm nay lên núi thì phải đợi tuyết tan hẳn mới xuống núi được, vì thế Thẩm Tri Hành gọi cả bé cún FA và mẹ cô bé đi cùng, bảo rằng đông người mới đủ bàn mạt chược.
Nhưng lúc anh gọi cho Thẩm Cẩm, cô ấy bảo ông cụ Thẩm cũng gọi cho cô ấy, bảo cô ấy dẫn con gái về ăn tối.


Ban đầu Thẩm Cẩm còn thấy lạ, sau đó nghe Nhan Nghiên nói Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện đi đăng ký kết hôn mới hiểu ra, chắc ông cụ Thẩm muốn cả nhà ăn một bữa cơm chúc mừng.
Trời có tuyết rơi nên tốc độ xe chậm, tầm chạng vạng xe mới dừng ở bãi đỗ xe của nhà chính.


Bốn người xuống xe không về phòng mà đi thẳng tới nhà ăn.
Chưa đi vào trong nhà ăn, Tô Ý Tiện đã nghe thấy tiếng ông cụ Thẩm ho khan: “Ông Thẩm vẫn chưa hết cảm sao?”


Cuối tháng mười hai ông cụ Thẩm bị cảm lạnh, sau đó lã chuỗi sốt nhẹ mấy hôm, ho khan nhiều ngày. Nhưng đợt Nguyên Đán trước đó về đây, ông ấy đã khỏe hơn nhiều rồi, hình như hôm nay lại ho nặng hơn.


Nghe thấy tiếng động bọn họ đi vào, ông cụ Thẩm cuống quýt uống một hớp nước thấm giọng: “Về rồi đó à? Ngồi đi.”
Nhà ăn chỉ dùng cái bàn tròn nhỏ thôi, ngoại trừ bốn người vừa về, Thẩm Tùng cũng có mặt.




“Cô, chú…” Thẩm Tùng đưa mắt nhìn sang Tô Ý Tiện, hai mươi phút trước cậu ta biết tin Tô Ý Tiện và Thẩm Tri Hành đi đăng ký kết hôn, nếu đã đi đăng ký rồi thì phải sửa xưng hô thôi…
Thẩm Tùng sờ chóp mũi: “Thím.”
Tô Ý Tiện giật mình, khóe miệng giật giật.


Sau đó cô gật đầu với Thẩm Tùng, coi như đáp lại.
“Ngồi xuống cả đi.” Ông cụ Thẩm che mặt ho khan, gọi bọn họ ngồi xuống uống canh nóng trước.


“Lạnh ch.ết mất, lạnh ch.ết mất thôi.” Nhan Nghiên đi tới chỗ mình rồi ngồi xuống, uống một hớp canh thịt dê thật to cho ấm người, “Ông ngoại ơi, mấy hôm nay ông ngủ không ngon sao ạ?”
“Ngủ không ngon, mấy hôm nay cứ mơ thấy bà ngoại cháu, mơ thấy bà ấy thế là thức giấc, rồi không ngủ được nữa.”


Trông ông cụ Thẩm có chút mệt, không có tinh thần gì cả, miễn cưỡng dựa vào lưng xe lăn.
Ông ấy chỉ uống một hớp canh rồi mất hứng bỏ thìa xuống, dùng tay xoa bóp cánh tay như cánh tay bị đau.


“Không nói ông nữa, hôm nay Tri Hành và Ý Ý đi đăng ký, nói chuyện vui đi.” Ông cụ Thẩm bảo người bưng bánh ngọt vừa làm xong lên, cắm nến, coi như chúc mừng hai người họ.
Ông cụ Thẩm không ăn mấy, trong bữa cơm cũng chỉ ăn mấy miếng cháo nhỏ, không chạm vào thức ăn mặn.


Thẩm Tri Hành và Thẩm Cẩm thấy dáng vẻ của ông ấy ngày hôm này đều nhận ra gì đó, tâm trạng không vui lắm.
Chỉ có Nhan Nghiên vẫn làm cô bé hạt dẻ cười như hồi trước, luôn tìm đề tài để nói, cùng Tô Ý Tiện một xướng một họa cố gắng khiến ông cụ vui vẻ.


Sau khi tan cuộc, Thẩm Tri Hành đẩy xe lăn đưa ông cụ Thẩm về phòng, mấy người còn lại đi phía sau.
Ông cụ Thẩm dựa vào đầu giường, bảo người đặt mấy cái ghế dựa vào bên cạnh.
Ông ấy nhìn mấy đứa trẻ, trong lòng hơi khó chịu.


“Hôm nay bên ngoài tuyết rơi dày lắm đúng không?” Ông cụ Thẩm thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mắt ông ấy không tốt, bây giờ chỉ thấy một mảng mờ mờ ở khung cửa sổ, không nhìn rõ rốt cuộc bông tuyết rơi xuống có hình dáng thế nào.


“Tuyết lớn như thế, Hưng Trung và Hưng Nam không về cũng có thể thông cảm được.” Lúc sáng ông ấy gọi điện cho từng đứa con cháu một, đứa nào cũng ở Giang Thành nhưng cuối cùng chỉ có năm người này về.


Thẩm Tri Hành cụp mắt, không dám nhìn mặt ông cụ Thẩm, sợ nhìn thấy nỗi thất vọng của ông ấy.
“Gần đây anh cả và anh hai đang bận chuyện công ty, sau khi tan làm thì đường đêm không dễ chạy xe, mai sẽ về.” Anh nói xong thì liếc sang Thẩm Tùng.


Thẩm Tùng hiểu ý Thẩm Tri Hành, hỗ trợ an ủi ông cụ Thẩm: “Đúng vậy ông nội, cuối năm công ty nhiều việc, hết bận sẽ về ngay.”
Ông cụ Thẩm nhắm mắt lại, nhọc nhằn giơ tay lên khua: “Không cần, không cần…”
Từ trước đến này ông ấy luôn coi trọng tình thân hơn công ty.


Nhưng thằng cả, thằng hai, cả Thẩm Chiêu nhà thằng hai, đứa nào cũng không giống ông ấy.
“Mấy đứa ra ngoài đi, về nghỉ hết đi, bố muốn đi ngủ.”
Mấy người đều nhìn Thẩm Tri Hành, anh đứng dậy, bọn họ mới đi ra ngoài theo.


Năm người im lặng ngồi ở phòng khách, Thẩm Tri Hành gọi chú Vương đến, hỏi chú ấy về trạng thái mấy ngày gần đây của ông cụ Thẩm.


“Không nói rõ được, có lúc rất tốt, có lúc lại trông chẳng có tinh thần gì hết, bác sĩ Ngô nói…” Chú Vương hơi nghẹn ngào, “Đèn đã cạn dầu, chỉ trong mấy ngày nay thôi.”
“Không nói chuyện này cho anh cả và anh hai biết sao?” Thẩm Cẩm hỏi.


Thẩm Hưng Trung và Thẩm Hưng Nam tuy hám lợi nhưng không đến mức nghe lời đó mà vẫn không về nhà.
“Ông cụ không cho nói, ông ấy bảo cậu cả, cậu hai chỉ nghĩ đến cổ phần của công ty, ông ấy không muốn trước khi lâm trung bên tai toàn những chuyện ầm ĩ ấy.”


Tối hôm qua chú Vương đã muốn thông báo cho bọn họ về rồi, nhưng ông cụ Thẩm nói đường đêm khó đi, kiên quyết để đến sáng hôm nay mới gọi điện cho bọn nhỏ về.
Sáng sớm hôm nay, ông cụ Thẩm lại bảo bọn nhỏ ham ngủ, mùa đông dậy muộn, muốn tới trưa mới gọi.


Chú Vương lo lắng thấp thỏm suốt hai ngày mới ngóng được đám Thẩm Tri Hành về, ai ngờ lại không về đông đủ.
“Sếp Thẩm, cậu xem có cần báo cho bọn họ…” Chú Vương không quyết định được, chú ấy không dám trái lời ông cụ Thẩm, nhưng lại cảm thấy không thông báo thì không hay.


Thẩm Tri Hành nghĩ một lúc: “Chú thông báo đi, chuyển lại y nguyên lời bác sĩ Ngô.”
Mặc dù ngoài miệng ông cụ Thẩm bảo không muốn nghe mấy chuyện ầm ĩ đó nhưng trong lòng ông ấy rất mong được gặp bọn họ một lần.
“Vâng, tôi đi làm ngay.”


Chú Vương đi khỏi đó, Thẩm Tri Hành bảo dì giúp việc dọn hai phòng trống ở bên cạnh.
Tối hôm đó năm người thay phiên nhau gác đêm nhưng Thẩm Tùng không chịu đi ngủ. Cậu ta nói muốn bảo vệ ông nội, cứ nửa tiếng vào xem một lần.


Nửa đầu đêm, Thẩm Tùng còn ôm Thẩm Cẩm khóc một lúc, nói dù mình có đủ bố mẹ nhưng lúc nhỏ từ khi bắt đầu nhớ được các sự việc, bố cậu ta liên tục có người tình, không liên quan gì tới cậu ta hết. Mẹ cậu ta kết hôn hợp tác làm ăn với bố cậu ta nên không có tình cảm với nhau, ngoại trừ thường đến nhà chính điểm danh, ngày thường cũng chẳng thấy bóng dáng đâu.


Sau nửa đêm, Thẩm Tri Hành và Tô Ý Tiện đổi cho mẹ con Thẩm Cẩm vào ngủ, Thẩm Tùng lại khóc một trận với Thẩm Tri Hành, cậu ta nói mấy năm trước mình chơi bời không hiểu chuyện, mấy năm qua được ông cụ Thẩm dạy dỗ mới dần sáng mắt ra, nhưng cậu ta chưa kịp hiếu thảo với ông nội được bao lâu, ông nội đã muốn đi tìm bà nội rồi.


Tô Ý Tiện bị dáng vẻ đó của cậu ta làm cho ngạc nhiên đến mức ngồi dịch sang bên kia, cho hai chú cháu họ có đủ không gian để tâm sự.


“Cháu là tên khốn nạn, thật đấy. Mặc dù ông nội bắt cháu nhận mức lương thấp nhất nhưng ông thường bảo chú Vương đưa đồ ăn cho cháu. Mỗi lần cháu phạm lỗi ông đều không mắng cháu, ông nói vì bố cháu không dạy dỗ cháu đàng hoàng thì để ông dạy, bây giờ vẫn chưa muộn.” Thẩm Tùng khóc nước mắt nước mũi tèm nhem.


“Chú út, chú nói nếu mấy năm trước cháu không hay chọc ông nội tức giận, ông nội có…”
Thẩm Tri Hành lặng lẽ thở dài, đưa khăn giấy cho cậu ta: “Không liên quan gì tới cháu hết, ông nội già rồi.”


“Cháu biết, cháu biết…” Thẩm Tùng lau nước mắt qua loa, “Lần trước ông nội nói ông muốn đi theo bà nội từ lâu rồi, nhưng bà nội cứ báo mộng cho ông, muốn ông khỏe mạnh nhìn con cháu trưởng thành.”
Thẩm Tri Hành vỗ vai Thẩm Tùng: “Cháu khóc nhỏ tiếng thôi, đừng đánh thức ông nội cháu.”


“Vâng…” Thẩm Tùng nhỏ giọng xuống ngay lập tức.
Một lúc sau, cậu ta run rẩy, nói với Thẩm Tri Hành: “Chú út, mấy ngày nay tai ông nội kém lắm, chắc không bị đánh thức vì ồn đâu.”
Thẩm Tri Hành bất đắc dĩ xoa lỗ tai: “Chú bị cháu khóc làm cho ù tai.”
“À…” Thẩm Tùng ngậm miệng lại ngay.


Trời lờ mờ sáng, Thẩm Tùng nằm ngủ thiếp đi trên ghế.
Tô Ý Tiện nghe cậu ta khóc như thế thì hơi bùi ngùi: “Chẳng trách mấy năm trước, anh đồng ý dẫn cậu ấy theo bên cạnh để dạy dỗ.”
Thật ra nghe cậu ta nói thế, Tô Ý Tiện thấy Thẩm Tùng thật đáng thương.


Từ nhỏ đã không nhận được sự yêu thương của bố mẹ và giáo dục tốt, chỉ biết học theo y đúc bố, dần dần đi lệch đường.
“Thật ra bây giờ nghĩ lại, khi đó không nên để nó đi theo anh.”


Thẩm Hưng Trung sẽ nói với Thẩm Tùng rằng: Chú con về để cướp gia sản đấy, con tưởng chú con thật lòng dạy dỗ con à? Con tưởng con gọi nó một tiếng chú út là nó coi con là cháu thật sao?

Thẩm Tùng hay nghe mấy câu đó, khó tránh khỏi không phục sự dạy dỗ của Thẩm Tri Hành.


“Anh làm rất tốt mà.” Tô Ý Tiện cầm tay anh, “Bây giờ Thẩm Tùng đã tốt lắm rồi, may mà dừng cương trước bờ vực kịp thời.”
Một lúc sau, Thẩm Tri Hành đoán chắc ông cụ ngủ dậy rồi, rón rén đẩy cửa đi vào.


“Bố dậy rồi ạ?” Thẩm Tri Hành thấy ông ấy mở mắt nhìn rèm giường không biết đang nghĩ gì.
“Con gọi người tới rửa mặt súc miệng cho bố nhé?”
Ông cụ Thẩm chậm rãi lắc đầu: “Không cần đâu, gọi hết mấy đứa vào đây, bố muốn, nói mấy câu…”


“Tiểu Tùng, hai năm qua cháu thể hiện rất tốt, sau này theo chú út cháu học hỏi nhiều hơn. Còn bố mẹ cháu… Ông nội chỉ có thể nói, một số người không có duyên với bố mẹ, không nên cưỡng ép.”


“Tiểu Cẩm à, bố không quá lo lắng về con, sau này cứ như bây giờ, tự làm bản thân vui vẻ, biết chưa?”
“Nhan Nghiên, cháu ngoại cục cưng của ông, cháu cũng phải vui vẻ đó.”


Nhan Nghiên nghẹn ngào nằm nhoài bên giường ông cụ Thẩm, ông cụ xoa đầu cô bé: “Đừng khóc, gặp được bà ngoại cháu, ông ngoại vui lắm.”


“Ý Ý, ông Thẩm đi rồi, cháu và Tri Hành phải hòa thuận nhé, chịu ấm ức thì tìm Thẩm Cẩm, biết chưa? Con gái ông, ông biết, giúp người có lý chứ không bênh người thân, nó sẽ không thiên vị Tri Hành.”
Tô Ý Tiện rơi nước mắt gật đầu: “Cháu biết rồi thưa ông.”


“Tri Hành…” Ông cụ Thẩm nhắm mắt lại, gần như không còn chút sức lực nào.
Ông ấy thở hắt ra một hơi, nói tiếp: “Bố có lỗi với con, bố biết những gì bố nợ con sẽ mãi mãi không bù đắp được… Tóm lại, bố mong con hạnh phúc, sau này nhà họ Thẩm giao cho con đó.”


Thẩm Tri Hành gật đầu: “Con biết rồi thưa bố.”
“Di chúc ở két sắt trong phòng sách, mật khẩu là sinh nhật của bốn đứa con.” Ông cụ Thẩm dốc hết sức mở mắt thật to, muốn nhìn bọn họ nhiều hơn, muốn ghi nhớ dáng vẻ bây giờ của các con ông ấy, qua bên kia kể cho Tưởng Hoài Lan nghe.


Nhưng ông ấy kiệt sức rồi, tay chân ngày càng nặng, dần dần ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi.
Tần số nhịp thở của ông ấy dần chậm hơn, mắt dần nhắm lại.


“Hưng Trung, Hưng Nam…” Ý thức của ông cụ Thẩm dần dần không còn tỉnh táo, bác sĩ Ngô vội vàng đi tới nói nếu muốn níu ông ấy lại thì bây giờ đưa tới bệnh viện có khi vẫn có thể hít thở được thêm mấy ngày.
“Không cần.”


Ông cụ Thẩm đã nói ông ấy không muốn vào ICU, không muốn đặt ống thở, không muốn nằm trên giường dùng máy móc để duy trì hô hấp.


Ông ấy từng thấy dáng vẻ đau đớn của Tưởng Hoài Lan khi hấp hối, đối với người thân mà nói, đó là nỗi đau khoét tim, ông ấy không muốn con cháu giữ “cái xác” chỉ có thể hô hấp mà đau buồn thêm mấy ngày.
Mấy người đứng canh ở bên giường từ sáng tới giữa trưa.


Lúc ý thức của ông cụ Thẩm không còn rõ ràng, miệng lẩm bẩm gọi tên Tưởng Hoài Lan nhiều lần.
Dần dần, ông ấy không nói rõ được nữa, chỉ có thể phát ra âm điệu mơ hồ, cuối cùng mất tiếng một cách triệt để.


Từ mấy ngày trước, ông cụ Thẩm đã dặn dò hết tất cả mọi chuyện bất kể lớn nhỏ sau khi ông ấy đi rồi, ông ấy có điềm báo về việc mình rời đi.
Tới chiều, chú Vương làm theo căn dặn của ông ấy, xử lý hậu sự theo tuần tự, xong xuôi đâu vào đấy thì đã tới sẩm tối.


Chú ấy tới chỗ Thẩm Tri Hành đang quỳ bên cạnh linh cữu: “Sếp Thẩm, ông cụ có dặn bao giờ ông ấy đi thì lấy di chúc ra, cậu xem…”
Thẩm Tri Hành không có tâm trạng xem cái đó: “Để sau rồi nói.”


“Được.” Điện thoại chú Vương rung lên, chú ấy liếc đọc tin nhắn, “Sếp Thẩm, bây giờ phó tổng giám đốc Thẩm và giám đốc Thẩm đang đi bộ lên núi.”
“Đi bộ?” Mấy người trong phòng đều ngạc nhiên.


“Đúng vậy, bọn họ nghe tin ông cụ qua đời thì vội vàng lên núi nhưng đoạn đường cuối trơn trượt quá, không đi xe được, chỉ đành…”
Thẩm Tri Hành nhắm mắt lại: “Tôi biết rồi.”
“Có cần sai người đi đón họ không?”


Thẩm Tri Hành chưa lên tiếng, Thẩm Tùng ở bên cạnh đã không nhịn được nữa, cậu ta đứng lên khỏi đệm cói, đi ra.
Mắt Thẩm Tùng sưng lên như hạt óc chó, lúc nói chuyện giọng còn khản đặc: “Đón gì mà đón? Đứa con có hiếu nỡ để bản thân gặp nguy hiểm được sao?”






Truyện liên quan