Chương 15: Hồi ức

Bên ngoài tinh không kia. Phía trong 1 tiểu viện nhỏ đang có 1 ai đó ngâm thơ
Hỏi thế nhân ơi, tình là gì
Mà sao vương vấn mãi không buông
Hỏi trời sao kia sao lấp lánh
Cuộc tình đôi ta lại lập loè
Hỏi chim yến kia sao mãi về một tổ
Mà sao mình ta đơn côi giữa tổ này


Hỏi khắp thế gian xem ai thấu được
Tình yêu chưa nở mà đã lụi tàn
Yêu là gì có định nghĩa được không?
Em muốn hỏi giữa mênh mông thế giới
Yêu có phải là câu chờ nghĩa đợi
Nhớ nhung giăng vời vợi đến mây ngàn
Yêu là gì có phải mắt chứa chan?


Châu lã chã trong màn đêm se sắt
Gom hình bóng giữ trong tim thật chặt
Khi xa nhau dạ thắt xé từng hồi
Yêu có phải mơ dịu ngọt bờ môi
Xa một chút đứng ngồi hồn lạc mất
Khuông trời đẹp màu hồng, xanh đều nhất
Thoáng hờn ghen đúng thật chữ yêu mà.
Yêu là gì có phải chẳng muốn xa


Một điều ước mặn mà cầu chung lối
Yêu có phải trái tim luôn đập vội
Lỗi nhịp hoài bối rối trước người ta.
Ta đây tự hỏi thiên rằng
Hàn băng vạn kiếp ngày nào biết tan
Quyết tâm chờ đợi mình chàng
Người như ý nguyện thì nàng tất theo
Ta đây ta mãi đợi người


Tâm ta một ý, lòng ta một người
Dù cho ai có hơn người
Mắt ta cũng chỉ mình người ấy thôi
Mặc cho ngày tháng năm trôi
Ta đây nguyện ý dù trôi nữa dời
Chỉ cần người ấy ở đời
Ắt sẽ xuất hiện trọn đời cùng ta
Sư tỷ ngâm thơ ngày càng hay nha! Khiến tiểu muội bái phục


" Uk! Linh Nhi muội kiếm ta có chuyện gì không " Cô gái trả lời
Linh Nhi: " Lãnh Sương sư tỷ vẫn lạnh lùng như vậy! Không biết Băng tộc của tỷ làm sao sống sót tới giờ " Linh Nhi vừa nói vừa cười khúc khích




Lãnh Sương nét mặt ấy vẫn không hề thay đổi. Nét mặt mà chỉ cần nhìn vào khiến cho con người ta rung động nhưng cũng lại khiến con người ta cảm giác băng giá con tim.
"Lãnh Sương" 1 Đạo cô gọi nàng
" Dạ! Sư phụ có gì chỉ dạy " Nàng đáp


Đạo cô nói: " Con là Thánh Nữ của Hoa Thần Tông chúng ta. Con cũng biết trách nhiệm của con sau này cần gánh vác chứ "
Nàng đáp lại: " Dạ, thưa sư phụ! Con sẽ chăm chỉ tập luyện để 1 ngày đưa Tông môn chúng ta đứng trên đỉnh cao "


Đạo cô cười nói: " Haha, Con năm nay đã 15 tuổi rồi. Gương mặt lại xinh đẹp đến thế. Con có biết con đã từ chối bao nhiêu công tử, quý tộc. Gây hiềm khích với bao nhiêu thế lực rồi không "


Nàng lại đáp: " Thưa sư phụ. Chúng đều là 1 lũ nam nhân ô hợp, chúng chỉ thích cơ thể con mà thôi. Còn về hiềm khích hay không thì sẽ có 1 ngày con cho chúng biết ai mới là kẻ ngốc, Ai mới là chân chính đứng trên đỉnh cao. Con sẽ đưa chúng đạp hết thảy dưới chân mình " Nàng nói với giọng điệu quyết đoán


Đạo cô lại cười đáp: " Nam lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng. Con không định tìm cho mình 1 ý trung nhân ư "
Linh Nhi nhanh miệng: " Sư Tỷ là khối băng Vạn năm, Kẻ đó chưa kịp làm tan băng chắc ch.ết già rồi "


Nàng vẫn lạnh lùng đáp: " Người tới nhất định sẽ tới. Nếu không có thì con sẽ ở vậy 1 đời "
Sau đó nàng đi vào phòng rồi để lại 1 câu nói: " Người chưa chịu gả sao con yên tâm gả cho được "
Điều này khiến Đạo cô 1 phen bối rối còn Linh Nhi lại được 1 tràng cười hả hê


- --------------------------------------------------------------------------------------------------
Bên trong căn phòng của Đông. Hắn và Hoàng Lão đang bàn kế hoạch tác chiến.
Bởi vì hai người họ 1 già 1 trẻ cùng chung chí hướng. 1 người vì exep. 1 người trả thù cho vợ
Và từ đây họ tìm được kẻ thù chung mang tên " Bạch gia "


Hoàng Lão ban đầu là Công tử nhà họ Hoàng - Cháu Trai Tộc Trưởng và Mẹ Tiểu Mai là Tiểu thư nhà họ Ẩn.


Năm đó Hoàng Lão gặp Mẹ Tiểu Mai là vào đại hội của Ngũ Đại gia tộc. Hai người vừa gặp đã yêu. Cứ ngỡ tình yêu cuar họ sẽ hạnh phúc viên mãn ai ngờ lại xuất hiện người thứ 3 đó chính là Công tử nhà họ Bạch. Hắn là 1 tên công tử ăn chơi khét tiếng và rất thích Mẹ Tiểu Mai. Sau khi biết chuyện của cha và mẹ Tiểu Mai thì hắn đã về xin cha sang hỏi cưới Mẹ Tiểu Mai cho hắn. Do 2 gia tộc Ẩn - Bạch khá thân thiết nên Ông nội Tiểu Mai dĩ nhiên đồng ý. Cuối cùng cha và mẹ Tiểu Mai " em ơi đi trốn với anh! đến nơi có biển bạc núi xanh! hú "


Ai ngờ tên họ Bạch đó vẫn chưa chịu từ bỏ. Hắn thuê người lùng sục tung tích 2 người. Hoàng lão kể đến đoạn này thì rơi nước mắt và trên khuôn mặt hiện lên vẻ mặt giữ tợn.


Lúc đó Tiểu Mai mới tròn 1 tuổi. Cả gia đình đang tổ chức tiệc mừng thì hắn đến, dĩ nhiên hắn ở đây chính là chỉ tên Bạch công tử đó. Hắn bắt lấy Mẹ Tiểu Mai rồi sau đó hãm hϊế͙p͙ đến ch.ết ngay trước mặt của Hoàng Lão. Làm xong hắn cho Hoàng Lão uống thuốc độc rồi bỏ đi. Cũng may ông trời thương xót, Tiểu Mai vẫn còn sống và rồi 1 lão y đi qua cứu Hoàng Lão. Từ đó Hoàng lão sống quy ẩn tới giờ.






Truyện liên quan