Chương 88: NT 17: Cầu hôn dưới ánh cực quang

Cuối cùng Lê Hoan vẫn bị giữ lại ở nhà Phó Tây Cố.
Chỉ có điều tuy sống chung với nhau nhưng đến có lúc hai người thường xuyên bận rộn đến nỗi không thấy mặt nhau, mà chờ đến khi hết bận rồi gặp lại, tất nhiên là không tránh được việc bị người đàn ông nào đó “khi dể”.


Cứ một lần như thế là người đàn ông lại dỗ ngọt cô một lần, mà ông cha ta ngày xưa dạy rất đúng, miệng đàn ông, gạt người gạt quỷ, anh đã có lần thứ nhất thì có luôn lần thứ hai, thứ ba…
Anh còn thích vừa bắt nạt cô vừa dụ dỗ cô nói mấy lời xấu hổ.


Lần nào Lê Hoan cũng từ chối, nhưng lại không chịu nổi “uy hϊế͙p͙” của anh. Qua mỗi lần như vậy cô đều cảm thấy xấu hổ, xấu hổ vì mình luôn bị nam sắc của anh quyến rũ, cũng tự hứa với lòng là sẽ không có lần tiếp theo.


Nhưng mà khi đến lần kế tiếp, chưa được bao lâu thì cô đã bị người đàn ông dụ dỗ, bị anh lôi kéo cùng trầm luân.
*****
Cứ như vậy, thời gian ngọt ngào đằm thắm ấy cứ trôi đi, nhoáng một cái hai người đã yêu nhau hai năm.


Trong hai năm này tình cảm của họ cứ tăng nhanh dần đều, mỗi ngày đều nồng nàn như thuở mới quen, ngọt ngào tận tim, khiến mọi người ghen tị. Mà trong hai năm này, trong khi tình yêu đỏ rực thì sự nghiệp của Lê Hoan cũng phất lên như diều gặp gió.


Ánh mắt chọn kịch bản của cô vô cùng tốt, lại có Phó Tây Cố cho ý kiến tham khảo nên hầu hết bộ phim nào cô đóng đều hot cả, trở thành minh chứng cho những bộ phim có rating trong top đầu. Sau Lan Ngọc* thành công rực rỡ và có giá trị con người cao, cô đã trở thành nữ diễn viên chính xuất sắc* trẻ tuổi nhất lịch sử, cũng là tiểu hoa đán có kĩ thuật diễn đạt nhất.




*Lan Ngọc (兰玉) là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng của Trung Quốc, là người sáng lập Lan Ngọc studio. Cô thiên về thiết kế áo cưới và đã đạt được nhiều giải thưởng lớn khi tuổi còn trẻ.
*视后 (thị hậu) nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.


Đồng thời, bộ phim cô đóng với Hạ Cảnh cũng tạo được tiếng vang rất tốt. Trong bộ phim, kĩ thuật diễn của hai người được khẳng định, bởi vì đây là lần thứ hai họ diễn vai người yêu của nhau nên không tránh khỏi việc fans couple tăng thêm.


Đương nhiên, fans couple có nhiều bao nhiêu thì cũng ít hơn fans của cô và Phó Tây Cố.


Chỉ là tên đàn ông Phó Tây Cố kia vẫn sẽ ghen, lầm nào Lê Hoan cũng nhịn cười mà dỗ dành anh, dỗ được hai câu rồi thì không thèm để ý đến anh, cuối cùng là lại đến phiên anh dỗ cô, và tất nhiên, dỗ đi dỗ lại rồi cũng lên giường dỗ tiếp.
*****


Sau khi nhận được cup, trọng tâm công việc của Lê Hoan dần chuyển sang màn ảnh rộng và thời trang, vì vậy có thể chi phối thời gian rảnh dễ dàng hơn, không cần phải bận rộn thức khuya dậy sớm nữa.


Vào mùa đông của năm thứ ba yêu nhau, Lê Hoan có một khoảng thời gian rảnh, vì vậy Phó Tây Cố nói muốn dẫ cô đi nghỉ phép, hưởng thụ thế giới hai người.


Người đàn ông đã sớm lấy thông tin cá nhân của cô để đi làm visa và các giấy tờ liên quan khác, Lê Hoan chẳng cần quan tâm bất cứ điều gì cả, cũng không cần quan tâm, mọi thứ đều được anh sắp xếp ổn thỏa, cô chỉ cần đưa tay mình cho anh là được rồi.


Đến cả hành lí cũng là do anh sắp xếp giúp cô.
Cứ như vậy, mãi đến khi tới sân bay làm thủ tục đăng kí, Lê Hoan mới biết được nơi anh muốn dẫn cô đi là Phần Lan.
Phần Lan vào lúc này…


Trong đầu hiện lên gì đó, sung sướng và vui vẻ thoáng chốc nhuộm đầy khuôn mặt Lê Hoan, cô ngẩng đầu làm hiện lên khuôn mặt tràn ngập hạnh phúc: “Anh muốn dẫn em đi xem cực quang* sao?”


*Trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. (Theo Wikipedia).



Phó Tây Cố không đáp mà hỏi lại: “Thích không?”
Nhất thời quên đây là đang sân bay, Lê Hoan ôm lấy eo anh như ở nhà, cười dịu dàng nhìn anh: “Rốt cuộc là anh biết bao nhiêu sở thích của em vậy? Em chưa bao giờ nói với anh cơ mà.”


Phó Tây Cố tiện thể hôn lên môi cô vài cái, sau một phen chưa thỏa mãn thì mới thấp giọng nói: “Anh biết hết tất cả của em, ai bảo anh thua trên người em chứ.”


Cho dù đã yêu nhau ba năm, tình cr vẫn còn nồng nhiệt như cũ, nhưng lúc nhìn thẳng vào anh, trái tim Lê Hoan luôn đập rộn lên, thậm chí là cảm thấy xấu hổ.
“Phó Tây Cố.”
“Hả?”


Lê Hoan nhón chân lên hôn môi anh một chút, mãi đến khi người đàn ông không nhịn được nữa thì cô mới cười xấu xa rồi tách ra, nghiêm túc dỗ dành anh: “Bạn gái thưởng cho đấy.”
Vừa dứt lời, eo đã bị kéo lại.


Môi mỏng gợi cảm hơi cong lên khiến vui vẻ và xấu xa tràn ra, chống trán vào trán cô, Phó Tây Cố cười nhẹ: “Bạn gái, em phải biết là bạn trai em thích hình thức ban thưởng khác.”
Lê Hoan tỏ vẻ khó hiểu, bình tĩnh lắc đầu: “À, em không biết.”


“Không sao đâu, bạn trai em thích tự thử nghiệm để cho em biết.”
“…”
*****
Hơn nửa giờ sau, hai người nắm tay nhau đi đăng kí.


Ngồi xuống ghế, Phó Tây Cố cúi người thắt chặt giây an toàn giúp cô theo thói quen rồi sau đó đắp chăn lông lên cho cô, cuối cùng ôm cô để cho cô dựa lên vai mình: “Ngủ trước một giấc đi, đến nơi thì anh gọi em dậy.”


Vì để có thời gian nghỉ ngơi, mấy ngày gần đây Lê Hoan bận rộn vô cùng, tối hôm qua lúc xong việc cũng đã rất khuya.
Phó Tây Cố đau lòng cho cô.
“Ngủ đi.” Anh hôn trán cô một cái.


Lê Hoan quả thật rất buồn ngủ, nghe vậy cũng không sĩ diện hão mà nói mình không muốn ngủ chỉ muốn nói chuyện với anh các kiểu, cô nhẹ gật đầu rồi lấy bịt mắt ra nhắm mắt ngủ.
Phó Tây Cố vẫn không nhúc nhích, chỉ sợ đánh thức cô.


Giấc ngủ này, Lê Hoan ngủ thẳng tới trước khi máy bay hạ cánh khoảng nửa tiếng.
Từ từ tỉnh táo cô mới nhận ra người đàn ông vẫn luôn giữ nguyêm tư thế ôm cô, lâu như vậy sợ là tay đã tê rần rồi.
“Có khó chịu không anh?” Cô hỏi.


Phó Tây Cố nhíu mày, hạ giọng nói: “Khó chịu, nhưng nếu như Hoan Hoan nguyện ý hôn anh một cái thì sẽ tốt hơn nhiều.”
Lê Hoan: “…”
Cô không nên hỏi anh.
Nhưng rốt cuộc vẫn đau lòng, cô nhẹ nhàng đấm bóp cho anh một lát.


Phó Tây Cố vốn muốn nói để anh tự làm, nhưng trong nháy mắt nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng ấy của cô, anh không lên tiếng ngăn cản.
Làm xong xuôi, Lê Hoan ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy ánh mắt sâu không thấy đáy của anh.
“Nhìn cái gì?” Cô biết rõ còn cố hỏi.


“Nhìn em, đẹp thật.” Khóe miệng chứa ý cười, Phó Tây Cố dịu dàng trả lời.
Lê Hoan nghe vậy, cố gắng muốn đè xuống khóe môi đang cong lên, nhưng cuối cùng vui vẻ vẫn nghịch ngợm tràn ra khỏi khóe môi.
*****
Nửa giờ sau, máy bay hạ cánh an toàn.


Phó Tây Cố đã sớm sắp xếp mọi thứ xong xuôi, ra sân bay lập tức có tài xế địa phương tới đón họ về làng du lịch.
Biết Lê Hoan sẽ thích, buổi chiều đầu tiên đến đây, Phó Tây Cố dẫn cô đi đến nhà gỗ có vòm băng đặc sắc ở làng du lịch.


Trong lòng Lê Hoan chờ mong tung tăng như chím sẻ, lần đầu tiên có cảm giác thời gian trôi qua thật chậm.
Phó Tây Cố thật sự nhìn không nổi việc cô cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ, lẩm bẩm sao mà thời gian chạy chậm thế, sao trời còn chưa tối nữa. Cuối cùng sau một lần cô phàn nàn nữa thì áp cô dưới người.


“Trời còn sáng lắm, không bằng chúng ta làm chút chuyện thú vị đi, làm xong là trời tối luôn đấy.”
Lê Hoan thót tim, phản ứng kịp rồi đẩy anh ra: “Bây giờ là ban ngày!”
“Ừ,” Phó Tây Cố cười, “Cho nên mới có câu tuyên ɖâʍ ban ngày.”
Lê Hoan: “…”


Cô muốn đẩy người đàn ông ra, nhưng người đàn ông vẫn cứ giữ chặt lấy cô, cô không thể nào nhúc nhích được, cuối cùng vẫn làm một chút chuyện theo ý anh.
Quá mệt mỏi, ngủ trên máy bay rất lâu mà còn người đàn ông giày vò nên cô lại thiếp đi.


Lúc tỉnh lại lần nữa thì trời đã tối rồi.
May mắn vô cùng, hai người tỉnh dậy chưa bao lâu thì cực quang cũng xuất hiện.
Giống như dải lụa màu, lại như ánh lửa, bao phủ trên vòm căn nhà gỗ.
Màu sắc phong phú hòa lẫn vào nhau.
Thật đẹp, rung động lòng người.
“Hoan Hoan…”


Trong lúc hoảng thần, hình như cô nghe thấy tiếng người đàn ông gọi mình.
Cô vô thức quay đầu, chỉ thấy người đàn ông lấy ra chiếc nhẫn kim cương vào lần cầu hôn đầu tiên ra, quỳ một chân xuống trước mặt cô.
~~~~~~hết ngoại truyện 17~~~~~~






Truyện liên quan