Chương 97: Thẩm Mộ x Tần Vãn (7): Ba ơi, con yêu ba lắm

“A…!”
Bỗng nhiên có một cú đấm đột ngột xuất hiện.
Còn không đợi Lục Gia Thụ kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, cả người đã bị đẩy vào tường, cổ áo nhanh chóng bị nắm chặt.


“Con mẹ nó mày làm cái gì vậy hả! Mày phản bội Tần Vãn sao?!” Giọng nói tức giận chất vấn vang lên bên tai anh, từng chữ như được phát ra từ sâu trong cổ họng.
Ngước mắt lên.
A.


Cong khóe môi, Lục Gia Thụ miễn cưỡng hừ cười: “Cứ tưởng là ai, thì ra là luật sư Thẩm à. Sao nào, tôi làm gì, đối xử với Tần Vãn như thế nào thì liên quan gì tới cậu chứ?”
Anh cười rất là xấu xa, khiêu khích một cách rõ ràng!


Có chất men trong người, máu trong cơ thể hình như cũng lưu thông nhanh hơn, nhìn gương mặt hất hàm không kiêng nể ai trước mặt, thái dương Thẩm Mộ nhảy thình thịch, anh không suy nghĩ gì mà đấm thẳng lên trán Lục Gia Thụ!


Sớm đoán được anh sẽ làm như vậy, Lục Gia Thụ lạnh lùng cười, nhanh chóng nghiêng đầu né rồi sau đó nắm lấy cơ hội dùng sức bóp chặt cổ tay của anh, tay kia nắm thành quyền đấm thẳng vào mặt Thẩm Mộ!
Anh đã muốn đánh cậu ta từ lâu rồi!


Không kịp phòng bị, trên mặt Thẩm Mộ bị thương, đau đớn lập tức lan tràn, nhưng ngay sau đó, cảm xúc phẫn nộ dâng trào trong anh.
Sao Lục Gia Thụ có thể…
Đôi mắt hiện lên màu đỏ tươi, Thẩm Mộ trở tay phản kích, giống như muốn quyết đấu sống còn với Lục Gia Thụ.




Nhưng anh đâu biết, Lục Gia Thụ từng được rèn luyện trong quân đội, căn bản anh không phải là đối thủ của Lục Gia Thụ!
“A…!”
Một tiếng kêu rên vang lên, anh bị Lục Gia Thụ đá văng.
“Á…”
Xung quanh không ít người hét lên sợ hãi rồi tránh đi.


Lúc đầu bọn Ninh Xuyên cũng không phát hiện Thẩm Mộ có gì đó bất thường, chờ đến lúc bọn họ muốn đuổi theo thì lại bị ánh mắt của Phó Tây Cố ngăn cản. Mãi đến khi Thẩm Mộ bị quật ngã trên mặt đất, Phó Tây Cố mới dẫn họ đi qua.


Thẩm Mộ đứng lên, cảm nhận được khóe miệng chảy máu, anh lau sơ qua rồi tỏ vẻ muốn tiếp tục.


“Vãn Vãn yêu tôi đấy, bất kể thế nào đi nữa thì cô ấy cũng không chia tay tôi đâu. Cho dù bây giờ cậu gọi điện thoại nói cho cô ấy biết tôi ở đây tán tỉnh người phụ nữ khác, cô ấy cũng sẽ không tin đâu. Cho nên luật sư Thẩm à, rảnh rỗi sinh nông nỗi hả? Cậu có tư cách gì? Hửm?”


Từng chữ mang đậm ý tứ trào phúng khiêu khích rơi vào trong tai Thẩm Mộ.
Nhìn thấy Lục Gia Thụ đang cười, cười thoải mái, cười khẩy, không có chút gì gọi là áy náy day dứt, cũng không hề xấu hổ, thậm chí còn giống như là lấy làm tự hào lắm.


Thẩm Mộ chỉ cảm thấy ngọn lửa bùng cháy trong lòng đang hừng hực như muốn cắn nuốt anh, không thể nào mà cũng không có nơi nào để trút ra, mà con thú bạo lực cũng đang rục rịch dưới đáy lòng.
Đầu óc nổ một cái ầm, anh liều lĩnh muốn xông đi lên.
“Thẩm Mộ.”


Phó Tây Cố xuất hiện ngăn anh lại.
“Phó nhị cậu tránh ra!” Sự nổi nóng giận dữ dâng trào mãnh liệt, Thẩm Mộ nghiến răng nghiến lợi nói.
Phó Tây Cố không quan tâm đến anh, quay đầu nói với Lục Gia Thụ: “Cô gái nhỏ kia chạy mất rồi, Lục tổng không đuổi theo sao?”


Thẩm Mộ sao mà chịu để Lục Gia Thụ đi chứ?
Lúc này anh muốn đẩy Phó Tây Cố ra nhưng mà lại bị ngăn cản lần nữa.
“Phó nhị!”


Nhìn dáng vẻ thái dương nổi gân xanh của anh, Phó Tây Cố thản nhiên nói: “Anh ấy nói đúng, việc này chả liên quan gì tới cậu cả, cậu không có lập trường cũng không có tư cách lo tới, ngay cả tớ cũng không có tư cách mà. Còn nữa,Tần Vãn sẽ không tin lời cậu nói đâu.”


Cơ thể Thẩm Mộ lập tức cứng đờ!
Ninh Xuyên thấy thế, nhân cơ hội tới vỗ vai anh khuyên nhủ: “Được rồi, uống rượu tiếp thôi, thằng nhóc kia cậu cứ để tớ lo…”
Lời còn chưa dứt thì tay đã bị hất ra.
Thẩm Mộ hùng hổ xông ra ngoài.
“Thẩm Mộ!” Ninh Xuyên định đuổi theo.


Phó Tây Cố cười như không cười ngăn anh ta lại: “Không cần phải đuổi, không xảy ra việc gì đâu, không để cậu ấy phát tiết một chút thì cậu ấy sẽ ch.ết mất.”
“Cậu có ý gì?” Ninh Xuyên không hiểu lắm.
Phó Tây Cố chỉ cười không nói.


Giang Hàng ở bên cạnh vỗ đầu ảo não: “Không được, Thẩm Mộ uống rượu mà, năm chén lận đấy, lại là rượu pha nữa chứ! Không thể lái xe!”
*****
Biệt thự nhà họ Tần.
Tần Vãn đang chơi xếp gỗ với Tiểu Tinh Tinh, Lục Gia Thụ gọi điện thoại đến.
Cô bắt máy.


“Còn năm phút nữa, dẫn Tiểu Tinh Tinh ra đây một chút nhé.”
Tần Vãn ghét bỏ: “Còn muốn tụi em đón nữa à? Không biết đường về sao hay mà không tự mình vào chứ?”
“Không biết.”
“…”
Còn muốn nói gì đó nữa thì điện thoại đã bị cúp rồi.


Tuy ngoài miệng bảo phiền phức nhưng nhưng Tần Vãn vẫn bế Tiểu Tinh Tinh, mặc áo khoác vào cho bé rồi dỗ dành: “Thu Thu muốn tới thăm Tiểu Tinh Tinh đó, chúng ta ra cửa đón Thu Thu được không nào?”


Tiểu Tinh Tinh thích Lục Gia Thụ nhất, thời gian chơi với anh cũng nhiều, nghe vậy thì hai mắt sáng ngời, vỗ vỗ bàn tay nhỏ vô cùng vui vẻ.
“Được ạ được ạ, Thu Thu…Thu Thu!”
Tần Vãn bật cười, bế bé đi ra ngoài.
Vừa đến cửa sắt thì đèn xe đã phóng tới.
Thoắt cái xe đã ngừng lại.


Tần Vãn quét mắt sơ qua thì thấy sau xe Lục Gia Thụ còn có một chiếc xe nữa nhưng cô không để ý.
“Thu Thu!” Tiểu Tinh Tinh vừa thấy Lục Gia Thụ xuống xe là lập tức dang rộng hai tay về phía anh, dùng giọng nói đáng yêu non nớt làm nũng, “Ôm một cái… con muốn ôm một cái…”


Mãi đến khi tới gần Tần Vãn mới phát hiện khóe miệng Lục Gia Thụ có máu bầm.
Cô sững sờ.
“Anh bị sao vậy?” Cô nhíu mày.
Lục Gia Thụ cười cười không giải thích mà bế Tiểu Tinh Tinh, hạ thấp giọng dụ dỗ bé: “Tiểu Tinh Tinh, con có nhớ việc hứa hẹn trước kia của chúng ta không? Bảo vệ mẹ.”


Tuy lúc Tiểu Tinh Tinh được sinh ra sức khỏe rất yếu, trông cũng nhỏ hơn các bạn cùng lứa một tuổi nhưng bé vô cùng thông minh, trí nhớ cũng cực kì tốt, Lục Gia Thụ vừa nhắc một cái là bé nhớ ra ngay.
“Nhớ chứ Thu Thu, Tiểu Tinh Tinh nhớ rõ lắm á.” Bé gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.


Tần Vãn buồn cười: “Hứa hẹn cái gì thế, hai người giấu mẹ bí mật gì thế? Có thể nói cho mẹ biết được không?”


Tiểu Tinh Tinh nghiêm túc lắc đầu, đồng thời hai tay ôm chặt cổ Lục Gia Thụ: “Không thể ạ. Mẹ, đây là… là bí mật của Tiểu Tinh Tinh và Thu Thu, mẹ cũng không được biết đâu ạ.”
Nói xong bé hôn một cái chụt lên mặt Lục Gia Thụ rồi vui vẻ hỏi: “Thu Thu, chừng nào thì bắt đầu vậy ạ?”


Lục Gia Thụ đợi một lát, mãi đến khi nghe được âm thanh cách đó không xa mới nói: “Được rồi.”


Tần Vãn vẫn đang tò mò bí mật hai người giấu cô cái gì, ngay lúc này khóe mắt thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc, dường như là cùng lúc đó, giọng nói giòn giã đáng yêu của Tiểu Tinh Tinh vang lên——
“Ba! Tiểu Tinh Tinh yêu ba lắm, yêu nhiều như ba yêu mẹ vậy!”
“Chụt——”


Bé lại hôn lên mặt Lục Gia Thụ một cái chụt thật to nữa.
“Ba!”
Tần Vãn: “…”
Cô mà không hiểu nữa là cô ngu.
Hung hăng trừng Lục Gia Thụ, cô nhịn xuống nóng nảy nói: “Được rồi, vào đi.”
Nói xong cô trực tiếp quay người.
“Tần Vãn!”


Giọng nói như đang kìm nén điều gì đó vang lên cách đó vài bước chân.
Tần Vãn giận tái mặt, dứt khoát kéo Lục Gia Thụ đi vào trong.
Lục Gia Thụ cong môi cười cười, chỉ là không ngờ cong môi lại bị đau.
Tần Vãn thoáng nhìn thấy, tức giận cười lạnh: “Đáng đời.”


Lục Gia Thụ chỉ làm như không thấy, vẫn cười như trước: “Anh dẫn Tiểu Tinh Tinh vào trước, em nói nhanh đi rồi vào nhé, bên ngoài lạnh.”
Nói xong, anh còn thuận tay sờ đầu cô.
Tần Vãn: “…”
Cô không muốn ở lại đây.
“Tần Vãn.”


Nhưng giọng nói này lại vang lên lần nữa, lần này cách rất gần, ở ngay sau lưng cô.
Anh đã tới.
Thẩm Mộ.
~~~~~~hết ( )~~~~~~






Truyện liên quan