Chương 57: Đi tìm bản đồ

Edit: Cải Trắng
Hai mắt Chúc An Sinh vẫn luôn nhắm chặt, mãi cho tới khi Trì Trừng rời khỏi môi cô, cô mới từ từ mở mắt ra.
" Khụ. "


Chúc An Sinh xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng. Cô rất muốn giả vờ như từ nãy tới giờ không phát sinh ra chuyện gì cả, nhưng Trì Trừng lại luôn nhìn chằm chằm vào cô, nó làm cho Chúc An Sinh có cảm giác muốn tránh né mà không thể tránh được.


" Trì Trừng, đây là việc quan trọng anh nói hả? " Chúc An Sinh nói, từ giọng cô có thể nghe ra được cô đang quở trách anh, bởi vì cô cảm thấy nụ hôn của Trì Trừng quá đột ngột, đột ngột tới mức cô chẳng có cơ hội để chuẩn bị tâm lý.


" Vừa rồi không phải em nhắm mắt vào sao? Thực ra lúc đó anh chỉ định lấy một sợi lông mi bị rụng ra cho em thôi. "


Lời Trì Trừng nói là thật, anh còn giơ luôn sợi lông mi bị rụng của Chúc An Sinh ra cho cô xem. Chúc An Sinh nhìn nó, nhất thời, cô cảm thấy mình khóc không được mà cười cũng chẳng xong. Cuối cùng, dường như nội tâm cô sụp đổ rồi, chỉ biết cúi đầu xuống thấp hơn.


Trì Trừng cảm thấy vui vẻ khi nhìn động tác nhỏ này của Chúc An Sinh. Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ thấy cô có bộ dáng yêu kiều như thế này. Sau đó, anh cầm lấy tay Chúc An Sinh.




" An Sinh, anh muốn nói cho em biết điều này. Nụ hôn ngày hôm nay khiến anh nhớ tới lúc mình bị đẩy xuống biển từ trên du thuyền Eros, lúc đó anh tưởng như mình sắp ch.ết rồi, anh đột nhiên phát hiện ra một điều. Anh không phải là một người thích quanh co lòng vòng, cho nên hôm nay anh biết mình cần phải nói rõ cho em biết, An Sinh, anh thích em rồi. "


" Cho nên, anh nói cho em nghe những điều này để làm gì? " Chúc An Sinh làm bộ như đang chất vấn Trì Trừng, nhưng khóe môi cô đang cong lên, nó bán đứng nội tâm đang vô cùng sung sướng của cô.


" Anh còn muốn như thế nào chứ? Anh đã độc thân nhiều năm như vậy rồi, hơn nữa, em xem anh cũng phá được rất nhiều vụ án, cứ coi như mỗi lần phá án là anh tích chút đức đi, cộng lại với nhau cũng có thể thấy anh tích đức được rất nhiều rồi. Cho nên, ông trời đã để anh gặp được một cô gái vô cùng xinh đẹp, anh nghĩ ông trời đã phái cô gái xinh đẹp này tới để cứu rỗi anh ra cuộc đời độc thân. "


" Vậy thì đúng là anh nghĩ nhiều rồi! "
" Anh đã nghĩ tới điều này không ngừng, rồi anh còn muốn nhặt giúp cô gái xinh đẹp đó thêm vài sợi lông mi nữa. "


Nghe Trì Trừng nói tới việc nhặt lông mi, Chúc An Sinh không nhịn được, đưa mắt liếc Trì Trừng một cái. Ở trong lòng cô tràn ngập nghi hoặc, sao cô lại không phát hiện ra Trì Trừng là một người miệng lưỡi trơn tru nhỉ?


" Nhặt lông mi đúng không? Thế này đi Trì Trừng, nếu vụ án này chúng ta có thể giải quyết thuận lợi thì em sẽ tự mình xuống bếp nấu cho anh một bàn tiệc, được không? "
" Thật không? " Trì Trừng kinh ngạc, anh đương nhiên biết tài nấu ăn của Chúc An Sinh vô cùng tốt.


" Em lừa anh làm gì, chỉ cần vụ án này được giải quyết, Parker Martinez bị đưa ra trước pháp luật. "
Đột nhiên nhắc tới Parker Martinez, bầu không khí trong phòng dường như dừng lại. Vẻ tươi cười trên mặt Chúc An Sinh và Trì Trừng đều biến mất.


" Trì Trừng, anh có thể nắm chắc mình giải quyết được vụ án này sao? "
" Anh sẽ dốc hết toàn lực. "


Ban đầu, Trì Trừng định nói câu khác, nhưng không biết vì sao lời nói lên tới miệng lại đổi thành như vậy. Trì Trừng nghiêm túc tự suy nghĩ mất một lúc, sau đó anh bắt đầu phân tích xem những ý nghĩ bên trong nội tâm mình là gì.


Trì Trừng tin rằng, chắc chắn mình có thể đem Parker Martinez ra pháp luật để đền tội, chỉ là anh không biết mình có thể làm tới bước nào. Bởi vì, cho tới bây giờ, theo như phán đoán của anh thì trên du thuyền Eros có tới 37 nạn nhân, nhưng anh không thể xác định được mình có thể giúp được mấy người lấy lại công đạo.


Giống như là mấy tên tội phạm giết người liên hoàn nổi danh trong lịch sử thế giới vậy, thật ra số án mạng bọn họ gây ra nhiều hơn rất nhiều so với những vụ án được công khai. Nhưng cảnh sát lại không tìm ra được chứng cứ trực tiếp để buộc tội, cho nên rất nhiều vụ án dù biết hung thủ là ai thì vẫn không thể phá được vụ án đó.


Tình huống hiện tại của Trì Trừng cũng tương tự như vậy. Thậm chí, còn phiền toái hơn, bởi vì cho tới giờ phút này, ngoài Ninh Vũ Nhu ra, Trì Trừng vẫn chưa biết được thân phận của những nạn nhân còn lại trên du thuyền Eros.


Không cách nào biết thân phận, riêng vấn đề xác định thân phận nạn nhân thôi cũng là một vấn đề lớn rồi. Trì Trừng nên làm thế nào để giúp những nạn nhân vô tội đó giải oan đây?


Mãi một lúc sau, Trì Trừng cảm thấy, có lẽ giờ anh không thể giải quyết vấn đề khó khăn đó ngay được.
" An Sinh, em ngủ một lúc đi, khi nào xuất phát anh sẽ gọi em dậy. " Trì Trừng tạm thời buông tha cho vấn đề khó nhằn đó, anh cần phải giải quyết phiền toái trước mắt đã.
" Nhưng mà em không buồn ngủ. "


" Em thử nhìn mình trong gương lần nào chưa? Em có biết trong mắt của em ngay cả tơ máu cũng hiện lên không? Em đi nghỉ ngơi một chút đi, vừa lúc giờ anh có chuyện khác cần giải quyết, giải quyết xong anh sẽ gọi em dậy. "


Cuối cùng, Chúc An Sinh cũng không thể lay chuyển được ý của Trì Trừng. Cô nằm trên giường, chưa tới một phút sau đã ngủ thiếp đi. Có lẽ, đây là giây phút cô cảm thấy an tâm nhất từ khi bước lên du thuyền Eros tới giờ.


Trì Trừng nhìn Chúc An Sinh đang ngủ say mất một lúc, sau đó anh mới lấy điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn.
Trì Trừng không gọi điện thoại, bởi vì anh sợ nó sẽ quấy rầy tới giấc ngủ của Chúc An Sinh.
Hơn nữa, anh cần phải sửa lại một chút tài liệu trước khi gửi cho người kia.


Không lâu sau, Trì Trừng nhận được tin nhắn trả lời.


Thấy tin nhắn của người kia, trên khuôn mặt Trì Trừng lại xuất hiện nụ cười. Anh biết chắc rằng người này sẽ có hứng thú với vụ án, mà cũng chính người này vào hai năm trước đã đạt được giải thưởng Pulitzer*. Ngoại trừ hắn ra, chỉ sợ Trì Trừng không tìm được người thứ hai để anh có thể nói thẳng vụ án ra như thế này.*Giải Pulitzer: là một giải thưởng của Mỹ, trao cho nhiều lĩnh vực, trong đó quan trọng hơn cả là về báo chí và văn học. Đặc biệt là mảng báo chí, giải Pulitzer được coi là giải thưởng danh giá nhất.






Truyện liên quan