Chương 67: Kết thúc chính truyện

Dịch: Lá Nhỏ
Một năm sau, tại LA.
Lâu Ngữ vừa xuống máy bay, khí nóng còn sót lại từ ngày hè ùa tới. Cũng có lẽ đối với LA, tháng mười vẫn là mùa hè oi ả.


Máy bay hạ cánh vào sáu giờ, sau khi làm xong một loạt thủ tục rắc rối, tới lúc ra sân bay đã là bảy giờ. Rõ ràng trời nên tối nhưng giờ vẫn sáng như ban ngày, bầu trời trong vắt một mảng khiến người ta nghĩ tới bầu trời ven biển vào thời khắc bình minh trong ngày làm lễ đóng máy đó.


Lần này cô tới LA cũng liên quan tới bộ phim Chuyện cũ.


Hậu kỳ của phim đã hoàn thành từ hai tháng trước, cuối cùng được quyết định giữa tháng mười sẽ lên sóng toàn cầu. Đây là tác phẩm hợp tác đầu tiên của Trung Quốc và Peaco, do vậy hiển nhiên đoàn làm phim của Chuyện cũ cũng được mời tham gia lễ công chiếu toàn cầu theo thông lệ hàng năm của Peaco.


Hai ngày trước, những người khác trong đoàn đã tới đây, vì quay phim khác nên Lâu Ngữ chỉ đành đáp tới LA vào một tối trước buổi lễ.
Trong sân bay LA, Lâu Ngữ vừa xuống đã nhìn thấy Serein.


Biển hiệu của nó nằm ở chỗ bắt mắt nhất, sang trọng nhất, trên màn hình điện tử LED ở ngoài cửa hàng là hình ảnh của Bùi Nhã Tĩnh. Cuối cùng người Serein ký làm đại diện toàn cầu là nữ diễn viên hot nhất tại Hàn Quốc. Mấy năm nay nền công nghiệp giải trí Hàn vô cùng phát triển, cô ấy không chỉ làm mưa làm gió tại thị trường Hàn Quốc, Trung Quốc, năm ngoái còn nhờ một bộ phim mà tung hoành khắp Âu Mỹ. Vậy nên cuối cùng Serein đã chọn cô ấy, cũng chẳng có gì lạ.




Nghĩ tới người xuất hiện ở vị trí này có thể là mình, nếu nói không tiếc thì là lừa người. Nhưng đời người ít khi có lúc vẹn cả đôi đường, rất nhiều lúc phải đưa ra lựa chọn khó khăn. Quan trọng hơn là, nếu trong quá trình đó bạn nắm được những thứ quan trọng với mình hơn, vậy thì đừng làm khổ bản thân.


Cô nhìn một cái rồi thôi, cứ thế lướt qua màn hình.
Ban tổ chức cử người tới đón cô, Lâu Ngữ thấy Lật Tử tìm được đối phương thì không đi với họ nữa, mà tiếp tục đi theo hướng dẫn của người nào đó trong Wechat, tới sân bay P2B.


“Tiểu Lâu!” Người đó hạ của xe xuống, để lộ gương mặt điển trai, vẫy tay, dùng khẩu hình miệng gọi cô.
Cô lập tức dừng lại, thong thả đi về phía xe.


Văn Tuyết Thời xuống xe, đích thân mở cửa cho cô, vô cùng có trách nhiệm với nhiệm vụ của một tài xế. Sau khi lên xe, anh quay về chỗ ghế lái, đích thân cài dây an toàn cho cô.
Vào khoảnh khắc nút cài vừa đóng lại, anh áp mặt tới, trao cô nụ hôn như tia lửa.


Trời biết, hai tháng rồi họ chưa gặp nhau. Vì quay phim, đủ những lịch trình khác nên rất khó sắp xếp thời gian, cùng lắm hai người chỉ có thể gọi video cho đối phương. Nhưng vì thời gian quay phim không giống nhau nên cơ hội gọi video cũng ít tới đáng thương, về cơ bản đều là nhắn tin lúc nhanh lúc chậm trên Wechat.


Vừa rồi khi gặp nhau còn đàng hoàng, vừa lên xe, bước vào không gian chỉ có hai người, sự tử tế đó lập tức tan biến. Anh hôn cô, tay cô tự động quấn lấy cổ anh, véo nhẹ một cái.
Hơi thở anh trở nên hỗn loạn, ngón tay vừa nãy còn thắt dây an toàn luồn vào lưng cô, chạm vào dây áo ngực của cô.


Mọi chuyện đi tới bước đường nguy hiểm, Lâu Ngữ bị đè xuống ghế, tầm mắt bị anh che mất, mùi quýt trên người anh phủ kín khoang xe, tựa như một loại thuốc kí ch tì nh, nó càng tới gần, tay chân cô càng mềm nhũn.
“Anh nhớ em.” Khi răng môi hòa quyện vào nhau, anh nói.


Cô đáp, em cũng nhớ anh, nhưng dưới sự tấn công của anh, cô chỉ có thể miễn cưỡng phát ra tiếng hừ.
Anh biết mình làm hơi quá nên vội bỏ tay vừa lén chuyển từ sau lưng ra làm loạn phía trước, người lùi ra sau, vùi mặt vào hõm cổ cô, hít sâu một hơi, dường như trên da cô có thuốc trấn tĩnh.


- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Điểm đáng sợ của người đàn ông này là trước đó anh còn vô cảm, đáng sợ tới nỗi như quyết tâm xử tử cô trên xe, nhưng ngay giây sau, gương mặt đã tươi cười rạng rỡ, dịu dàng chỉnh lại quần áo cho cô.


Anh quay về chỗ, quan sát cô thật kĩ: “Sao anh thấy em lại gầy đi rồi?”
Cô sờ mặt nóng bỏng: “Làm gì có? Mấy ngày nay anh nhìn em qua camera suốt, camera sẽ khiến người trông béo hơn, cũng đâu phải anh không biết.”
“Chắc chắn phải ăn uống đúng bữa.”
“Được rồi, anh đừng niệm kinh nữa.”


Hai người nói chuyện, xe đi ra khỏi sân bay quốc tế, lên đường quốc lộ trồng đầy cây cọ. Đường chân trời nhuốm chút sắc tím đỏ cuối cùng trong ngày, ánh sáng mập mờ ấy phủ kín xe, chiếu sáng gương mặt Văn Tuyết Thời.


Cảnh này như ngày họ gặp lại, ông trời chiếu vầng sáng lên gương mặt anh, điềm đạm tới cực điểm, nhưng cũng tuấn tú tới kinh người.
Nhưng lúc này, cô có thể không cần nhịn nữa, thẳng thừng nói: “Đẹp trai thật.”
Anh cười như không cười nhìn cô, gật đầu: “Là của em mà.”


Xe đi vào khách sạn ven biển, hai người chia tách tại đây.
Mặc dù lát nữa sẽ gặp nhau cùng những người khác, họ phải tham gia bữa tiệc, nhưng trong một năm nay, hai người vẫn duy trì mối quan hệ yêu đương thầm kín, vậy nên họ còn cố tình xuống cách nhau một lúc lâu.


Khách mời tham gia buổi lễ này chủ yếu là những thành viên chủ chốt trong đoàn làm phim. Chương Mẫn đã tới, Phùng Từ và Hạ Lạc Du cũng tới. Gần một năm cô không gặp họ, ngoại trừ có gặp Chương Mẫn một lần trong lúc lồng tiếng bù về sau ra. Lâu Ngữ thật sự rất hoài niệm khoảng thời gian ở chung với mọi người, bởi vì đối với cô, đóng Chuyện cũ là cơ hội vô cùng hiếm có. Cho dù quá trình ấy có cay đắng, nhưng ký ức đã lọc lại nó, giờ thứ còn sót lại chỉ là những cảnh tươi đẹp.


Cô đi tới gần nhà hàng, dường như linh cảm còn sót lại sau nhiều năm làm việc chung khiến cô chợt dừng bước, nhìn về phía người nào đó đang đi tới.
Châu Hướng Minh.
Là nhà sản xuất, công thần lớn nhất hợp tác với Peaco, thiếu ai thì được chứ không thể thiếu anh ấy.


Tính ra cũng một năm rồi họ chưa gặp nhau.
Từ ngày ly biệt tại sân golf, Châu Hướng Minh không có động tĩnh gì, một tháng sau, cô nhận được hợp đồng chấm dứt hợp tác anh ấy gửi qua Wechat.
Cuối cùng, anh ấy đã đưa ra câu trả lời.


Đối với anh ấy, không cần tiêu hao quá nhiều sức lực để bồi dưỡng “tướng quân” đã mất đi ý chí chiến đấu, thả nó tự do mới là kinh nghiệm bất bại qua nhiều năm đúc kết của anh ấy, cũng là nguyên tắc sống của anh ấy, không ai lay chuyển được.


Hơn nữa đây còn là “tướng quân” định tạo phản, anh ấy càng không muốn giữ lại.
Khi Lâu Ngữ đưa ra hợp đồng gia hạn phá vỡ quy tắc của anh ấy, thật ra cô đã lường trước được kết cục này.


Hai người nhìn nhau giây lát, không còn là đồng đội, nhưng cũng chẳng phải người xa lạ. Dù sao bộ phim này vẫn đang chờ công chiếu, anh ấy là nhà sản xuất, còn cô là diễn viên chính, xét từ góc độ nào đó, họ chưa thể tạm biệt hoàn toàn, vẫn phải giữ lại ba phần tình cảm.


“Anh Châu.” Cô chần chừ một lát, khi đi tới chỗ anh ấy vẫn buột miệng gọi.
Châu Hướng Minh nghe thấy danh xưng gần một năm không ai gọi, sự thảng thốt thoáng qua gương mặt, sau đó anh gật đầu, dáng vẻ không định mở miệng.


“Nghe nói anh ký được người mới rồi.” Lâu Ngữ như không phát giác ra sự lạnh nhạt của anh ấy, tự tiếp lời: “Vẫn là chiến sĩ thi đua như trước.”
Anh ấy không trả lời, chỉ đi lướt qua, định đẩy cửa đi vào nhà hàng.


Lâu Ngữ hơi ngượng ngùng, nhưng lại thấy anh ấy quay người lại, nhìn cô, buông một câu: “Ngày mai thể hiện cho tốt, đừng làm mất mặt tôi.”
Cô sững người, sau đó mỉm cười: “Được… Đương nhiên rồi.”


Hai người lần lượt đi vào nhà hàng. Những người khác đã tới, ngoại trừ Văn Tuyết Thời cố tình tới muộn vì muốn đi tách cô. Anh là người cuối cùng xuất hiện, tay còn xách túi gì đó, thoải mái nói dối: “Buổi chiều tôi ngủ quên trong khách sạn, xin lỗi mọi người.”


Hạ Lạc Du đập bàn làm loạn: “Phạt rượu đi anh Văn!”
Phùng Từ vẫn giữ thái độ cẩn thận, nghiêm túc: “Không hay lắm đâu… Ngày mai buổi lễ có phát sóng trực tiếp, uống nhiều dễ sưng mặt lắm…”
Chương Mẫn giơ lon bia lên: “Vậy tôi uống thay mấy người, dù sao mặt to tôi cũng không sợ.”


Văn Tuyết Thời ngăn Chương Mẫn lại, rót đầy bia vào ly rượu rỗng của mình, cạn ly với cô ấy
“Thế sao được, người nên uống vẫn phải uống. Tôi uống trước cho, ly đầu tiên kính đạo diễn, cảm ơn cô đã quay nên Chuyện cũ.”
Chương Mẫn có qua có lại: “Cảm ơn anh đã tham gia đóng bộ này.”


Văn Tuyết Thời uống cạn ly bia, sau đó lại rót một ly nữa, quay sang Phùng Từ và Hạ Lạc Du: “Cảm ơn hai người đã chân thành góp phần tạo nên bộ phim này, trong quá trình hợp tác vô cùng “vui vẻ”.”
Khi nói tới hai chữ vui vẻ, anh ẩn ý nhìn Hạ Lạc Du.
Hạ Lạc Du ngượng ngùng sờ mũi.


Phùng Từ vội giơ ly lên, khẽ chạm vào ly của Văn Tuyết Thời, nói: “Là anh Văn đã chăm sóc, chỉ bảo cho bọn em, em sẽ tiếp tục cố gắng.”
Hai người đều rất nể mặt mũi của anh, uống cạn hết bia.


Tiếp đó, Văn Tuyết Thời nhìn về phía Châu Hướng Minh. Nếu không khí có thể bị nghe thấy, khoảnh khắc họ nhìn nhau chắc chắn sẽ bị ấn nút dừng, hiện lên một khoảng trắng đông đặc.


Văn Tuyết Thời phá vỡ khoảng trắng này, khẽ cười: “Phải rồi, nên cảm ơn nhất là anh Châu Hướng Minh đây, là anh đã tạo nên bộ phim này, tôi vẫn chưa thể nói cảm ơn với anh được.”
Châu Hướng Minh nghe thấy câu cảm ơn liền cong môi đầy châm biếm.


Anh ấy ngước mắt lên: “Chuyện đôi bên cả, không cần uống làm gì.”
“Vậy sao, anh thích sao cũng được.” Văn Tuyết Thời cũng kệ Châu Hướng Minh có uống hay không, tự giơ tay lên uống cạn bia.


Sau khi mời xong một vòng, anh nghiêng người, nhìn vào Lâu Ngữ, giọng điệu khác hẳn với lúc mời rượu bốn người kia: “Ly cuối cùng, nữ chính của tôi, thưởng thức chứ?”
Lâu Ngữ cầm ly rượu đã rót đầy bia nhân lúc anh đi mời rượu lên: “Nhất định rồi anh Văn.”


Buổi tụ tập không kéo dài quá lâu, Châu Hướng Minh chỉ ngồi một lúc rồi đi, mấy người còn lại nói chuyện về cuộc sống một năm qua, nghĩ tới việc ngày mai còn phải đi thảm đỏ, mọi người cũng nhanh chóng ai về phòng nấy.


Nhà hàng họ đặt không xa khách sạn mấy, có thể đi bộ về. Văn Tuyết Thời đi thanh toán, cô nhân lúc đó đi vệ sinh, hai người đều ăn ý kéo dài quá trình, cứ thế bị bỏ lại cuối cùng, sau đó cùng nhau chuồn ra khỏi nhà hàng, tới bãi cát.


Dọc con đường này đều là nhà hàng, khiến một bên bãi cát chìm trong ánh sáng lung linh. Đi hết đoạn đường này, ánh đèn xa dần, tiếng người ngồi ngoài nhà hàng uống rượu, nói chuyện cũng bị bỏ lại phía sau, dần chỉ còn lại tiếng gió xuyên qua cơ thể họ, tiếng sóng biển rì rào, tiếng dép giẫm lên cát.


Lâu Ngữ chậm rãi đi dạo trên bãi cát, có thể ngửi thấy mùi nước mặn trong gió biển. Nhưng mùi đó không nồng như mùi của đảo Cát, nó rất nhạt, có lẽ vì nơi này thiếu đi hơi thở của ông bà ngoại.


Nhưng trái đất có hình cầu, biển đều nối liền với nhau, có lẽ hơi thở của chúng tới muộn chút vì bận xếp hàng đi máy bay. Khi ngày mai ló dạng, chúng sẽ hòa làm một, chứng kiến bộ phim của anh và cô.
Nếu không sao trước mắt lại xuất hiện con diều cá lớn ông nội từng đưa cô ra biển thả?


Là vì quá nhớ nhung nên sinh ảo giác sao?
Cô lắc đầu, con diều đó lại tới gần cô hơn.
“Đây là quà cho Tiểu Lâu nhà chúng ta.” Cô nghe thấy giọng Văn Tuyết Thời, lại nhìn con diều anh cầm trên tay, lúc này mới nhận ra đây không phải ảo giác của mình.
“Đây là…”
Một con diều thật.


Anh lấy nó ra khỏi chiếc túi mình luôn xách theo, giấu giếm cả một đêm, giờ đã có thể mang nó ra ngoài.


“Năm ngoái khi tới đảo Cát, em từng nói với anh ông nội đưa em ra bãi biển thả diều cá, khi đó anh rất muốn đưa em tái hiện lại cảnh ấy. Đáng tiếc hôm ấy là lễ đóng máy, anh cũng không thể làm ra diều trong vòng một ngày.”
Trong đêm tối, con diều này trông hơi ngốc nghếch.


“Diều này là anh tự làm sao?”
Anh gật đầu: “Ông ngoại của Tiểu Lâu rất giỏi, biết ngâm rượu mơ, biết làm diều. Anh chỉ có thể học được bề nổi.” Anh đặt diều vào tay cô: “Vừa nãy lần này cũng là ở bãi biển, có muốn thả lần nữa không?”


Gió biển thổi tiếng anh tới bên tai cô: “Lần này em chạy nhanh thế nào cũng được, không cần nghĩ ngợi gì, cứ chạy về phía trước. Không cần lo quay đầu lại sẽ thấy phía sau trống không, bởi vì anh sẽ ở phía sau em.”


Lâu Ngữ nắm chặt tay, khẽ nói: “Lâu lắm rồi em không thả, tay sẽ gượng lắm, nếu diều không bay, anh không được cười em đâu đấy.”
“Sẽ bay thôi, hai chúng ta cùng thả, chắc chắn sẽ bay.”


Hai người đi tới gần chỗ trong cùng của bãi cát, chỗ cách ánh đèn neon xa nhất, xung quanh không một bóng người. Cô cầm cán diều, chạy một đoạn, Văn Tuyết Thời cầm góc diều đứng nguyên tại chỗ, hai người cách nhau một đường dây dù.
Gió dần tới.


Tóc Văn Tuyết Thời tung bay, anh buông tay ra, mặc cho con diều bay lên trời đêm. Lâu Ngữ phối hợp, nhanh chóng chạy về phía trước, khiến diều ngày càng bay cao.
Trong lúc đó cô quay đầu lại, nhìn thấy Văn Tuyết Thời đang chạy phía sau ngọn gió.


Cho dù khoảng cách ngày một xa, nhưng đúng như anh nói, anh vẫn đứng ở nơi cô có thể nhìn thấy. Có lẽ vì cô không chạy quá xa, cũng có lẽ vì anh lại đuổi theo, tóm lại cô vẫn có thể nhìn thấy anh, tóc và áo bị gió biển thổi tứ tung, gương mặt đậm ý cười.
Cô đột nhiên hiểu ra.


Cùng nhau thả diều mà anh nói vốn không đơn giản là giúp cô thả diều như anh nói lúc đầu. Rõ ràng cô chính là con diều đó, còn ánh mắt anh chính là sợi dây dài kia, chỉ cần anh nhìn cô, cô sẽ quấn quanh người anh.


Văn Tuyết Thời ngẩng đầu, chăm chú nhìn xem diều của Lâu Ngữ có rơi xuống hay không, bỗng nhiên anh phát hiện diều dừng lại giữa không trung.
Anh cúi xuống nhìn, người vốn dĩ luôn chạy về phía trước chợt quay lại, chạy một vòng tròn, lao về phía anh.
“…”
Nào có ai thả diều như vậy bao giờ.


Anh mỉm cười, nhưng lại giang rộng tay ra, đợi chú cún con vui vẻ nhào vào lòng mình.
Trên bãi biển rất xa, có một cặp vợ chồng già đầu tóc bạc phơ đang chầm chậm đi dạo, họ không nhìn thấy bên bãi cát đã có hai người đang ôm nhau, nhưng lại nhìn thấy cánh diều bay phía cuối chân trời.


Chập tối ngày hôm sau, lễ công chiếu của Peaco được tổ chức tại bãi biển Manhattan, và được phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới. Mặc dù có sự chênh lệch về thời gian, lúc này ở Trung Quốc còn đang là sáng sớm, nhưng số người xem vẫn hơn mười triệu.


Top tìm kiếm, các đơn vị truyền thông, tài khoản của blogger, các diễn đàn… khán giả đều đang theo dõi lễ công chiếu của Chuyện cũ. Vốn dĩ nó đã được coi như cột mốc lịch sử quan trọng, giá trị vô cùng to lớn, do vậy thu hút vô số người tới hóng chuyện.


Sự nhiệt tình này lên tới đỉnh điểm khi đoàn làm phim Chuyện cũ xuất hiện.
Sáu người vừa hay phân thành ba nhóm, Chương Mẫn và Châu Hướng Minh đi đầu, Phùng Từ và Hạ Lạc Du đi giữa, cuối cùng là Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời.


Quần áo của hai người được ekip hai bên bàn bạc để phối hợp ăn ý nhất với nhau, một trắng một đen. Lâu Ngữ mặc váy hở lưng có dây màu trắng, trên cổ là sợi dây chuyền đen lấp lánh. Văn Tuyết Thời mặc vest đen sang trọng, trước ngực có gắn đóa hồng trắng phủ sương.


Hai người kết hợp giữa đen và trắng, Lâu Ngữ khoác tay Văn Tuyết Thời, chầm chậm đi vào thảm đỏ.


Các đơn vị truyền thông đứng dọc hai bên bùng nổ. Văn Tuyết Thời không lạ lẫm với điều này, là một trong những người đứng đầu giới điện ảnh, thi thoảng anh phải chạy ra nước ngoài tham gia lễ liên quan, do vậy vô cùng thuần thục khi phải ứng phó với cánh truyền thông quốc tế. Nhưng đối với Lâu Ngữ, đây là lần đầu tiên của cô.


Cho dù ngoài mặt cô tỏ ra bình tĩnh, không ai nhìn ra sự căng thẳng cả cô, chỉ có Văn Tuyết Thời phát giác ra điều này khi cô khoác tay mình.
Anh nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Đừng căng thẳng.”
Cô đáp: “Chúng ta đổi tư thế đi.”
Văn Tuyết Thời lập tức hiểu ý cô.


Thế là anh buông tay ra, cánh tay rủ xuống, cô buông tay đang khoác tay anh ra theo.
Hai người lần đầu quang minh chính đại nắm tay nhau bước lên thảm đỏ.
Khoảnh khắc này, vô số ống kính, máy quay chiếu tới, động tác nắm chặt tay nhau của họ được cắt ghép, đăng tải lên các diễn đàn.


Khoảnh khắc này, Lâu Ngữ vô cùng bình tĩnh. Lòng bàn tay Văn Tuyết Thời thô ráp, ấm áp, sự căng thẳng của cô dần biến mất. Lúc này cô mới để ý tới ngoại trừ nhà báo, phóng viên ra, bên ngoài thảm đỏ còn có mấy người Trung Quốc, chắc là người hâm mộ tới đây sớm để đợi.


Những người này vẫy tay về phía Lâu Ngữ và Văn Tuyết Thời. Vì khoảng cách quá xa nên Lâu Ngữ không nghe thấy rõ họ đang hét gì, nhưng từ vẻ kích động của họ, cô thấy chắc họ đang cổ vũ mình.
Lâu Ngữ nắm tay Văn Tuyết Thời, ra hiệu anh nhìn bên kia, tay còn lại của hai người đều vẫy về phía đó.


Mấy người đó lộ ra vẻ mặt kích động tới sắp khóc, cuối cùng Lâu Ngữ đã nghe rõ tiếng họ hét: “Chúng tôi mãi mãi ủng hộ hai người!”
Không phải anh hay chị, mà là hai người.
Lồng ngực Lâu Ngữ cồn cào trước câu nói ấy.


Đi qua thảm đỏ đông nghịt người là tới khu chính của buổi lễ.
Ánh chiều tà, gió biển, màn hình lộ thiên, ghế nằm trên bãi cát trắng, mọi thứ thoải mái như một buổi tụ tập bạn bè, nhưng ống kính hai bên và thảm đỏ trải dài nhắc nhở Lâu Ngữ, đây là buổi phát trực tiếp cho cả thế giới xem.


Sau khi đoàn làm phim đi thảm đỏ xong, buổi lễ chính thức bắt đầu. Mỗi một bộ phim đều được chiếu ba mươi phút.
Chuyện cũ là tác phẩm được Peaco coi trọng nên được chiếu đầu tiên.


Lâu Ngữ nhìn những gương mặt chìm trong bóng tối xung quanh, những gương mặt có lẽ chỉ sống trên màn hình, thậm chí còn là những gương mặt cô phải học hỏi, giờ họ đang ngồi ngay cạnh cô, ngẩng đầu xem tác phẩm của cô và Văn Tuyết Thời.
Thật không thể tin nổi.


Văn Tuyết Thời ngồi bên cạnh nghiêng đầu, nhận ra cô đang thất thần, thế là thì thầm nhắc cô tập trung.
Cô gạt bỏ mọi suy nghĩ, dưới ánh chiều tà đan cài với ánh trăng, trong ánh hoàng hôn chưa tắt hẳn, màn hình chính phía trước hiện tên hai diễn viên chính: “Lâu Ngữ, Văn Tuyết Thời.”


Năm đó, cái tên chỉ co mình ở phần cuối danh sách diễn viên, bị vô số người khác chen giữa, cách nhau một khoảng. Năm đó, cái tên khó lắm mới lọt được vào cột diễn viên phụ, nhưng vì độ dài phim mà cuối cùng không xuất hiện trên màn ảnh, chỉ đứng ở góc không ai chú ý tới, giờ lại có ngày đứng hiên ngang trên màn hình chính.


Hai thế thân chỉ có thể xuất hiện sau khi máy quay tắt, họ phải mất mười một năm để được người ta nhìn thấy.
Mười một năm trước, hai người không được máy quay chiếu tới, nhưng ống kính đầu tiên trong đời chiếu tới họ lại chính là ánh mắt của đối phương.


Giống như hai chiếc thuyền lênh đênh trên biển lớn, năm tháng trải dài đằng đẵng, ám mình dưới biển sâu chính là kim chỉ nam giúp họ tìm được đối phương, soi sáng đường đi về phía trước của họ.
Ánh mắt như thế, vừa nhìn cả đời đã không quên.


Đó là ánh sáng le lói tại nơi tăm tối nhất của đời người.
“Bụp.”
Tên của các thành viên chính xuất hiện hết, màn ảnh tối đen, loa truyền tới tiếng gì đó bùng nổ, đinh tai nhức óc, tiếp đó màn hình lại vụt sáng.
Cũng cùng là bãi biển, là bãi biển của đảo Cát.


Một chùm pháo hoa bung nở trên không trung, bụp, lại một tiếng nữa.
Dưới ánh pháo hoa là Văn Tuyết Thời và Lâu Ngữ lúc trẻ.
Hai người ngẩng đầu nhìn làn khói tầng tầng lớp lớp, chiếu sáng gương mặt họ rồi lụi tàn. Anh lẩm bẩm: “Em có thấy pháo hoa nhìn như vết nứt sau khi bị bầu trời phá tan không?”


Cô cười: “Nào có vết nứt nào đẹp mà nhanh chóng tới vậy?”
“Có chứ.” Anh nghiêng đầu nhìn cô.
“Khi yêu một người.”
Lại một chùm pháo hoa nữa bung tỏa, sau khi nó rơi xuống, màn hình tắt hẳn, tên phim dần hiện lên: “Chuyện cũ coi như không tồn tại.”


Thuyền chìm dưới nước dần nhô lên, ngay trên đỉnh đầu họ là dải ngân hà từng xuất hiện trong giấc mộng dài trước đó.
- Hết chính truyện-
*Lời tác giả: Con tàu mang tên Mộng Hà đã tới trạm, mùa hè cũng sắp tới.


Câu chuyện này được viết sau một lần tôi tới đoàn làm phim, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy diễn viên đóng thế bóng làm việc như thế nào. Tôi chợt nghĩ, giả sử hai người không được ống kính nhìn thấy, ánh mắt của đối phương lại chính là ống kính đầu tiên chiếu tới họ, từ đó in một dấu khó phai mờ trong cuộc đời họ thì sẽ thế nào? Cho dù là phân ly cũng sẽ không quên đi khoảnh khắc ban đầu, có lẽ câu chuyện ấy sẽ rất cảm động.


Hai năm nay, Tiểu Lâu và anh Văn cũng dần ra đời trong tâm trí tôi, sau đó trưởng thành, cuối cùng mang dáng vẻ như mọi người nhìn thấy. 


Câu chuyện này là câu chuyện liên quan tới Tiểu Lâu và anh Văn, nhưng đồng thời nó cũng là câu chuyện liên quan tới chuyện phải đối diện với nuối tiếc như thế nào? Mong rằng khi mọi người xuống tàu có thể thích Tiểu Lâu và anh Văn, cũng có thể hóa giải phần nào hối tiếc trong trái tim mình, có được chút gì đó gọi là giải thoát, đó chính là một quá trình rất tuyệt vời. Thuyền trưởng của con tàu này cũng sẽ vô cùng vui vẻ!


Kết cục của chính truyện viết tới đây cũng coi như là điểm kết thúc hoàn hảo nhất tôi nghĩ ra. Vẫn sẽ còn ngoại truyện nữa nhé, mong mọi người sẽ ủng hộ.






Truyện liên quan