Chương 66: Nội y xa xỉ cô vừa mua chưa đến 12 tiếng đồng hồ đã hoàn toàn hư hỏng

Edit: Tiểu Màn ThầuTiểu Vương được phân phó vội vàng đi đến cửa hàng lấy sợi dây chuyền, sau đó thở hổn hển cầm lấy sợi dây chuyền đắt tiền chạy về công ty.


Vừa rồi trong cửa hàng, suýt chút nữa cô ấy đã bị sợi dây chuyền này làm cho lóa mắt. Đặc biệt là sau khi biết giá tiền, giá trị vẻ đẹp của nó càng tăng thêm một bậc.
Cô ấy cẩn thận từng li từng tí đưa túi đựng sợi dây chuyền cho Chu Chu.


Vừa mới trở lại chỗ ngồi mông còn chưa ngồi vững, cô ấy được thông báo cô vợ nhỏ xinh đẹp của tổng giám đốc — Cũng tức là bà chủ nhỏ của bọn họ, đã ở trong đó hơn một tiếng đồng hồ.


“Thật hâm mộ cô ấy quá!” Tiểu Vương hay lướt xem Weibo của Đậu Yểu, tưởng tượng đến cảnh cô đeo sợi dây chuyền kia, nhất định rất xinh đẹp.


“Còn chưa là gì đâu!” Người bên cạnh khẽ nói nhỏ bên tai cô ấy, “Cô còn chưa nhìn thấy dáng vẻ vừa rồi Hoắc tổng ôm vợ đâu. Tôi chưa từng nhìn thấy qua cái dáng vẻ đó, bình thưởng hẳn là vô cùng cưng chiều vợ của mình rồi.”


“Trước kia không biết vợ của Hoắc tổng là cô ấy, tôi còn cho rằng tình cảm vợ chồng của bọn họ không tốt, cho đến bây giờ chưa từng nhìn thấy cô ấy thường xuyên đến công ty. Đã lâu như vậy, chỉ đến hai lần…”




“Khụ khụ.” Chu Chu đi tới, ho nhẹ một tiếng cắt ngang lời xì xào bàn tán của bọn họ.
“Trợ lý Chu, tại sao anh không đi vào?” Tiểu Vương hoang mang nhìn cái túi trong tay anh ta.
Không phải Hoắc tổng nói cần gấp sao?
Lúc này cũng sắp tan làm rồi, còn không mang sợi dây chuyền vào.


Chu Chu: “Khi nào Hoắc tổng gọi thì vào.”
Vừa dứt lời, điện thoại của thư ký vang lên.
“Trợ lý Chu, Hoắc tổng gọi anh vào trong.”
Chu Chu “Ừ” một tiếng, nhấc chân đi về phía văn phòng.
*
Mười phút trước, Mục Noãn Tô cầm lấy nội y rách nát mình vừa mới mua khóc không ra nước mắt.


Lớp ren mỏng manh trong suốt bị xé toạt, cánh hoa nhỏ trang trí ở phía trên cũng bị Hoắc Chi Châu cắn rách, lung lay sắp rớt ra rồi.
Cô nhớ đến hình ảnh anh dùng răng cắn lấy chỗ đó, mặt chợt đỏ đến mang tai.
Sau đó kêu rên một tiếng, Mục Noãn Tô che mặt ngã xuống giường.
A a a a! Xấu hổ quá.


Người đàn ông sau khi phát tiết xong tinh thần thoải mái đứng bên cạnh giường, cài lại từng nút áo sơmi, khôi phục lại dáng vẻ nhã nhặn cấm dục trước đó.
Anh vốn muốn thay một cái áo sơmi mới, nhưng Mục Noãn Tô sợ bị người khác phát hiện, sống ch.ết không cho anh đổi.


“Làm sao vậy?” Anh buồn cười nhìn cô vợ nhỏ đang nằm nghiêng trên giường.
Mục Noãn Tô quá xúc động cố tình ném đồ vật trong tay vào khuôn mặt anh, mím môi, bất mãn lên án: “Anh làm hỏng nội y của em rồi.”


“Anh sẽ bồi thường cho em 10 bộ, được chưa?” Hoắc Chi Châu nghiêng người đến nhẹ giọng dỗ dành.
Anh sờ lên đỉnh đầu cô, “Anh phải làm việc, em nghỉ ngơi một lúc đi. Một lát nữa tan làm chúng ta sẽ về cùng nhau.”
Mục Noãn Tô phồng má lên, chấp nhận.


Sau khi Hoắc Chi Châu rời khỏi đây, cô ngồi dậy, mặc lại bộ nội y đã bị tàn phá lên người. Chỉ vệ sinh đơn giản thân thể còn có chút khó chịu, trong lúc cử động, một chất lỏng ấm áp chảy ra.
Mục Noãn Tô mím môi liếc nhìn, chịu đựng hai chân đau nhức dùng khăn tay lau lại một lần nữa.


Trong phòng nghỉ chỉ có một cái phòng tắm, lúc Hoắc Chi Châu đề nghị đi tắm rửa lại bị cô kiên quyết từ chối.
Đùa à! Nếu như bị dì dọn vệ sinh nhìn thấy, cô đến đây một chuyến còn tắm rửa nữa, chẳng phải hai người đã làm cái gì vừa nhìn sẽ biết ngay sao?


Loại chuyện giấu đầu lòi đuôi này cô không làm đâu.
Mục Noãn Tô sửa sang lại quần áo của mình, nghe thấy bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện.


Cô cẩn thận dè dặt nhè nhẹ mở cửa ra, thông qua khe hở nhỏ nhìn thấy trợ lý Chu đang đứng trước bàn làm việc, nói mấy câu với Hoắc Chi Châu rồi đi ra ngoài.
Bọn họ vừa vận động xong, Chu Chu đã đến rồi.
Tại sao lại trùng hợp như vậy?
Anh ta sẽ không biết những chuyện vừa xảy ra chứ?


Mục Noãn Tô càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, trong nội tâm không khỏi hối hận.
Bản thân mình vốn không có ý định ở văn phòng làm việc xằng bậy với anh. Vốn dĩ cô chỉ muốn…
Mục Noãn Tô thoáng nhớ đến tình cảnh vừa rồi, trên mặt nóng bừng.


“Em đang nghĩ cái gì vậy?” Đột nhiên giọng nói của Hoắc Chi Châu vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô.
Cô ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện cánh cửa đã bị mở ra, Hoắc Chi Châu đứng trước cửa, vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn mình.


“Mặt đỏ như vậy…” Tay của anh sờ lên mặt cô, “Còn muốn à?”
Mục Noãn Tô hất tay anh ra, trừng mắt liếc nhìn anh một cái, hết nhìn Đông rồi lại nhìn Tây, “Trợ lý Chu biết em đến không?”
Lúc cô vừa đến đây dường như không nhìn thấy anh ta.


“Biết.” Hoắc Chi Châu gật đầu, không chút do dự đâm thủng suy nghĩ của cô, “Nếu không thì em cho rằng vì sao không có ai đến quấy rầy chúng ta?”
Mục Noãn Tô giật mình, lắp bắp: “Anh ta, anh ta anh ta sẽ không biết chúng ta đã làm gì đúng không?”


Sau này cô thực sự không có cách nào dám đối mắt với Chu Chu nữa.
Hoắc Chi Châu mỉm cười, không đành lòng tiếp tục đả kích cô: “Không biết.”
Mục Noãn Tô vuốt vuốt ngực mình, nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”


“Sợ bị người ta biết còn dám mặc cái này dụ dỗ anh?” Hoắc Chi Châu buồn cười nói, dẫn cô đến ghế sô pha ngồi xuống.
Mục Noãn Tô mím môi: “Em đến đây không có ý định ở nơi này cùng anh làm chuyện kia, được chưa? Vốn dĩ em muốn –”


Cô đột nhiên ngừng câu chuyện, che miệng mình lại lắc đầu.
“Ở đâu?” Hoắc Chi Châu kéo bàn tay đang che miệng của cô xuống, nắm trong lòng bàn tay.
Đôi mắt anh sâu thẳm, giọng nói hơi khàn: “Ở nơi nào, hử?”
Mục Noãn Tô nhếch môi im lặng, ánh mắt rất kiên định.


Cô xác định, nếu như cô nói ra cái tên háo sắc này nhất định sẽ dùng câu “Không thể để cho kế hoạch của bé cưng nhà chúng ta thất bại được” làm lý do hành cô thêm một trận nữa.
Hoắc Chi Châu: “Không nói?”
Mục Noãn Tô lui về phía sau, dựa lưng vào ghế sô pha, lắc đầu.


“Vậy một lần nữa nhé.” Hoắc Chi Châu nói xong giả vờ muốn cởi thắt lưng ra.
“Không được!” Mục Noãn Tô vội vàng bổ nhào qua, ôm lấy eo anh không cho di chuyển, “Không cho phép cởi ra!”
Hoắc Chi Châu nhìn cô, nhướng mày.


Mục Noãn Tô cũng ngẩng đầu lên nhìn anh trong chốc lát, bất đắc dĩ thua trận, “Được rồi em nói.”
“Em nói rồi anh không làm nữa nhé?”
Hoắc Chi Châu khẽ vuốt cằm: “Được.”
Mục Noãn Tô im lặng, cúi đầu, giọng nói càng ngày càng nhỏ: “Vốn dĩ muốn làm trong…..Trong xe kia mà.”


Vừa dứt lời, cô rũ mắt xuống đã nhìn thấy bộ phận nào đó của Hoắc Chi Châu có thể nhìn thấy bằng mắt phồng lên với tốc độ rất nhanh.
“Anh anh anh anh anh!” Cô khiếp sợ nói không nên lời, vội vàng buông tay mình ra, hoảng hốt né tránh.


Hoắc Chi Châu cúi đầu nhìn thoáng qua, bất đắc dĩ nói: “Đây là phản ứng bình thường.”
Mục Noãn Tô người đã chạy trốn đến cái bàn làm việc gần đó, nhìn anh làm mặt quỷ.


“Hoắc tiên sinh phải chú ý nên biết tiết chế nha, cẩn thận hư thận đó. Anh vốn lớn tuổi hơn em, đàn ông trung niên có nguy cơ rất cao, hiện giờ còn trẻ nên chú ý chuyện đó một chút, nghe nói túng dục quá độ dễ hói đầu.”
Cô đưa tay ra làm một động tác chạm vào đầu.


Đàn ông….Trung niên? Hói đầu?
Hoắc Chi Châu mặt cứng đờ, sau đó tức đến bật cười.
Anh biết rõ mình không nên nuông chiều cô quá!
Thực sự cho cô chút màu là cô muốn mở luôn cả phường nhuộm à.
*
Sau khi nháo loạn, Mục Noãn Tô yên vị ngồi trên ghế sô pha yên lặng chờ đợi.


Hoắc Chi Châu giải quyết xong công việc, hai người cùng nhau đi xuống hầm gara.
Mục Noãn Tô trực tiếp đi về phía xe của mình, đi được nửa đường cổ tay bị Hoắc Chi Châu nắm lại, kéo cô đi về một hướng khác.
“Không lên xe của em sao?” Mục Noãn Tô vẻ mặt nghi ngờ.


“Lên xe anh.” Hoắc Chi Châu lời ít ý nhiều.
Mục Noãn Tô: “Vậy xe của em —”
Hoắc Chi Châu cắt ngang lời cô: “Ngày mai bảo tài xế lái xe về nhà cho em.”
Được rồi.
Mục Noãn Tô ngoan ngoãn đi theo anh lên xe.
Hoắc Chi Châu một đường lái xe hết tốc độ, rất nhanh đã về đến nhà.


Sau khi lái xe vào gara, Mục Noãn Tô quay người chuẩn bị xuống xe.
“Cùm cụp” một tiếng, cửa xe bị khóa lại.
Tay Mục Noãn Tô còn khoác trên tay nắm xe, lưng chợt run lên. Trong nội tâm mơ hồ có cảm giác chẳng lành.
“Biết tại sao đổi chiếc xe này không?” Giọng nói trầm thấp của Hoắc Chi Châu vang lên.


“Tại, tại sao?” Mục Noãn Tô cảm giác chân của mình như bị rút gân.
Hoắc Chi Châu cười khẽ, “Bởi vì –”
Anh dừng một chút, gằn từng chữ một: “Vì, không gian, rộng.”
Mục Noãn Tô: “….”
Cô xoay người một cách cứng đờ, nhắc nhở: “Anh đã đồng ý với em…”


Hoắc Chi Châu nghiêng người ép tới, nụ hôn dày đặc rơi trên mặt cô.
“Bé cưng nhà chúng ta đã vất vả chuẩn bị cho anh, anh làm sao có thể để cho em thất vọng được?”
Trong thùng xe nhỏ hẹp, mơ hồ dần dần nóng lên.


Mục Noãn Tô đỏ mặt thở hổn hển, hơi đẩy đầu anh ra, “Đi, đến ghế sau.”
“Lần sau lại đến ghế sau nha.” Hoắc Chi Châu chỉnh lại ghê trước, bế người ngồi lên chân mình.
“Bé cưng ngoan, tự mình di chuyển nào.”
Mục Noãn Tô: “….”
Quả nhiên bản thân mình vẫn còn quá non nớt….


Sau đó, Mục Noãn Tô ngồi trên xe mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích.
Chỗ ngồi đã thành một mảnh hỗn loạn, quần áo cũng tùy ý ném qua một bên, trong không khí nồng nặc hương vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ.
Mục Noãn Tô há miệng thở hổn hển, khóe mắt liếc nhìn tấm vải màu đen tội nghiệp.


Nội y xa xỉ cô vừa mới mua chưa đầy 12 tiếng đã hoàn toàn hỏng mất.
Cô mở miệng vừa muốn nói chuyện, trên cổ mát lạnh, một sợi dây chuyền màu bạc xuất hiện trước ngực mình.
Mục Noãn Tô cúi đầu, kinh ngạc sờ sợi dây chuyền.


Ở giữa sợi dây chuyền là một con bướm, được khảm kim cương dày đặc, trên đôi cánh điểm xuyến thêm những viên đá quý màu đỏ, tạo thành hoa văn xinh đẹp.
“Đẹp quá!” Mục Noãn Tô kinh ngạc cảm thán.
“Thích không?” Hoắc Chi Châu mặc áo khoác cho cô, mở cửa sổ xe cho thông gió.


“Thích lắm.” Mục Noãn Tô liên tục gật đầu, có chút hoang mang: “Đây là?”
“Anh bồi thường cho em sợi dây chuyền mới. Ngay cả món quà người khác tặng em cũng đừng hòng nghĩ đến.” Hoắc Chi Châu nhàn nhạt nói.


Mục Noãn Tô ngơ ngác một lúc mới hiểu được ý anh là gì, đột nhiên nở nụ cười.
Cái đồ đàn ông nhỏ mọn!
Thật đúng là không buông tha bất kỳ cơ hội đánh dấu chủ quyền nào.






Truyện liên quan