Chương 70: Công chúa nhỏ

Môi trường ở đây rất tốt, hầu hết các bé trong nhà trẻ thích nghi rất nhanh, mối quan hệ với giáo viên cực kỳ tốt. Bạn nhỏ Hoắc Thanh Nghiêu cũng không ngoại lệ, ngày đầu tiên đi học đã cùng bạn học tụ tập một chỗ.


“Mẹ, khi nào con mới có em gái?” Có một ngày, Đậu Đậu từ nhà trẻ trở về nhíu mày hỏi.
Mục Noãn Tô suýt chút nữa bị sặc sữa chua trong miệng, vẻ mặt kỳ quái hỏi: “Con muốn có em gái à?”


Bạn nhỏ Đậu Đậu tận dụng hết sức lực trong phạm vi vốn có gật đầu lia lịa: “Muốn ạ! Con muốn có em gái!”
Mục Noãn Tô hiếu kỳ hỏi: “Tại sao? Trước kia không phải con không muốn có em gái đấy sao?”
Đậu Đậu nghẹn lời: “Nhưng John có một người em gái, vô cùng đáng yêu.”


Giọng nói của cậu nhóc dần dần nhỏ xuống, có chút hâm mộ: “Con cũng muốn có một em gái đáng yêu.”
Mục Noãn Tô biết John là ai, chính là bạn học của Đậu Đậu.
Mỗi lần tan học, em gái Thu Thu của John thường xuyên cùng mẹ đi đến nhà trẻ đón anh trai tan học.


Thu Thu người cũng như tên, là một cô bé đáng yêu, mới có một tuổi nhỏ hơn Đậu Đậu. Mắt to, mặt tròn như quả trứng, mái tóc trên đầu thường xuyên được buộc hai chùm, đặc biệt khiến người ta yêu thích.
Mỗi lần nhìn thấy anh trai, Thu Thu sẽ duỗi cánh tay ra chạy về phía John.


Đôi chân ngắn run rẩy đi chưa vững, trong lúc chạy hai má phúng phính trên mặt cũng khẽ nảy lên, quả thực vô cùng đáng yêu.
Mục Noãn Tô kết thúc hồi ức, nhìn thoáng qua vẻ mặt đau khổ của Đậu Đậu: “Con muốn có em gái. Không phải dì Đường cũng sinh một em gái sao?”




Một tháng trước Đường Hiểu Sanh vừa hạ sinh con gái. Mục Noãn Tô từng dẫn Đậu Đậu đến trung tâm ở cữ thăm hai mẹ con bọn họ.
Đậu Đậu không chút do dự: “Đường Đường không đáng yêu bằng Thu Thu.”
Mục Noãn Tô: “….”
Mới có mấy tuổi đâu? Đã có gout thẩm mỹ rồi à.


“Đường Đường cũng rất đáng yêu, chẳng qua là em ấy còn quá nhỏ còn chưa trổ mã.” Cô kiên nhẫn giải thích.
Dù sao Đường Đường chỉ mới sinh được một tháng, mắt còn chưa mở hết. Hầu hết thời gian đều ngủ, còn chưa mọc tóc, tất nhiên trông kém hơn so với Thu Thu trưởng thành rồi.


Đậu Đậu nhăn mặt suy nghĩ, miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này.
Đêm đó Hoắc Chi Châu trở về, Mục Noãn Tô kể chuyện của Đậu Đậu cho anh nghe.
Hoắc Chi Châu nghe vậy chợt dừng lại, “Anh đi nói chuyện với thằng bé một chút.”
Anh trực tiếp quay người đi đến phòng đồ chơi tìm Đậu Đậu.


Không mất quá nhiều thời gian, trên mặt anh thể hiện sự bình tĩnh từ bên trong bước ra.
Từ đó về sau, Đậu Đậu không đề cập đến chuyện muốn có em gái nữa.
Mục Noãn Tô từng hỏi Hoắc Chi Châu đã nói gì với Đậu Đậu.


Hoắc Chi Châu nhẹ cong môi, nhàn nhạt nói, “Đây là bí mật của hai ba con bọn anh.”
“Bí mật gì, không thể cho em biết sao?” Mục Noãn Tô bĩu môi.
“Không thể.”
Mục Noãn Tô tức giận cắn anh một cái, nhíu mày lên án: “Anh lại muốn gạt em, anh không yêu em nữa!”


Hoắc Chi Châu một tay bóp khuôn mặt cô, hôn lên đôi môi đang chu lên của cô, mơ mơ hồ hồ nói: “Hiện giờ anh sẽ yêu em…”
Mục Noãn Tô phản kháng không thành công, bị ép lên giường làm chuyện vợ chồng. Cái đề tài này cứ thế mà kết thúc.


Biết chồng của mình rất cứng miệng, Mục Noãn Tô dời mục tiêu lên người con trai.
Hôm nay, Hoắc Chi Châu đi công tác không có ở nhà, trong nhà ngoại trừ dì giúp việc ra chỉ có hai mẹ con bọn họ.


“Đậu Đậu, tại sao con không thúc giục mẹ sinh em gái nữa?” Mục Noãn Tô sử dụng giọng điệu dịu dàng nhất của mình.
Đậu Đậu đang chơi lego đầu cũng không nâng lên: “Ba nói đây là chuyện bí mật giữa đàn ông chúng ta.”


“Ừm…” Mục Noãn Tô dừng một chút, thử thăm dò: “Vậy mẹ sinh em gái con vui không?”
Động tác của Đậu Đậu dừng lại, ngẩng đầu sững sờ nhìn Mục Noãn Tô.
“Oa” một tiếng, cậu nhóc đột nhiên bật khóc.
“Đậu Đậu không muốn có em gái xấu xí! Đậu Đậu muốn Thu Thu cơ!”


Mục Noãn Tô: “…..”
Nói bậy cái gì vậy? Con gái của cô sao có thể xấu xí?!
Mục Noãn Tô vất vả lắm mớ dỗ được Đậu Đậu, từ trong miệng thút tha thút thít của con trai moi ra được chân tướng.


Hóa ra Hoắc Chi Châu nói với Đậu Đậu rằng, em gái sinh ra có khả năng còn xấu hơn cô nhóc Đường Đường mà cậu bé đã nhìn thấy.
Đậu Đậu bị ý nghĩ đáng sợ này hù dọa.


Sau đó người ba gian xảo Hoắc Chi Châu còn nói cho cậu nhóc biết, nếu như thích Thu Thu, sau này có thể lấy cô bé về làm vợ, như vậy mỗi ngày có thể nhìn thấy Thu Thu rồi, giống như ba và mẹ vậy.
Đậu Đậu suy nghĩ, cảm thấy vui vẻ bắt đầu chuyển mục tiêu từ “Sinh em gái” thành “Lấy Thu Thu.”


“Mẹ, thực sự mẹ có em gái rồi sao?” Vành mắt của Đậu Đậu còn vương hai giọt nước mắt, nhìn qua rất tội nghiệp.
Mục Noãn Tô giơ tay lau nước mắt cho cậu, lắc đầu nói, “Không có em gái.”


Đậu Đậu nghe xong cũng an tâm, nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi. Mẹ không cần sinh em gái cho con đâu. Ba nói sinh em bé rất vất vả, ba mẹ có con là đủ rồi.”


Mục Noãn Tô giật mình, trong nội tâm như dâng lên một dòng nước ấm, sau đó cô mỉm cười sờ tóc Đậu Đậu, “Được rồi. Ba và mẹ có Đậu Đậu là đủ rồi.”
*
Hai ngày sau, Hoắc Chi Châu đi công tác trở về, tiện đường đi đến nhà trẻ đón Đậu Đậu.


“Ba!” Đậu Đậu vừa nhìn thấy Hoắc Chi Châu lập tức chạy đến, nhào vào trong lồng ngực anh.
Hoắc Chi Châu nhẹ nhàng một tay bế Đậu Đâu lên đi về phía xe.
“Ủa, mẹ đâu?” Đậu Đậu ngồi vào ghế an toàn của cậu nhóc, nhìn ngó xung quanh.


Hoắc Chi Châu: “Mẹ vẫn còn ở tiệm sách, chúng ta đi đón mẹ về nhà nhé.”
Sau khi Mục Noãn Tô hết thời gian ở cữ, cô và Đường Hiểu Sanh cùng nhau mở một tiệm sách.


Đường Hiểu Sanh là một người làm trong lĩnh vực văn hóa, đối với việc sách báo truyền thống không còn phổ biến vô cùng tiếc hận, cô ấy luôn muốn mở một tiệm sách để cho mọi người có thể đến đây tìm và đọc sách. Sau khi tốt nghiệp cô ấy bắt đầu lên kế hoạch cho việc này.


Về sau Mục Noãn Tô gia nhập vào dự án này, cả hai cùng nhau tìm địa điểm, trang trí và thiết kế lại tiệm sách, rất nhanh tiệm sách đã được khai trương.


Phong cách trang trí trong tiệm sách vô cùng có cảm giác nghệ thuật, ngoại trừ sách báo ra, tiệm còn phục vụ thêm nước trà đồ uống và các loại văn nghệ khác.


Vốn tưởng rằng đây chỉ là một dư án làm vì đam mê, không ngờ đến dựa vào sự thúc đẩy “Hiệu ứng người nổi tiếng” của Mục Noãn Tô, quả thực có rất nhiều người cũng có nhu cầu về phương diện này, tình hình kinh doanh tốt hơn nhiều so với bọn họ dự đoán.


Gần đây Đường Hiểu Sanh đang ở cữ, mọi việc cơ bản trong tiệm sách đều do Mục Noãn Tô phụ trách.
Với tư cách là bà chủ, thực ra cô không cần thường xuyên đến đây. Chẳng qua là hôm nay cô muốn phối hợp với hoạt động kiểm tr.a phòng cháy chữa cháy trong tiệm sách, cô mới trì hoãn đến bây giờ.


Lúc hai người đến tiệm sách, Mục Noãn Tô đang đứng ngoài cửa đưa lưng về phía bọn họ, còn nói gì đó với người quản lý Lý Thanh đang mặc đồng phục.
Diện mạo của một lớn một nhỏ quá mức xuất chúng, Lý Thanh liếc mắt đã nhìn thấy bọn họ.


Lúc anh ta vừa đến tiệm sách từng nghe nói rằng, bà chủ của tiệm sách năm tầng này chính là con dâu của nhà họ Hoắc, chẳng qua là anh ta vẫn chưa có cơ hội nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ đứng chung một chỗ.
Bây giờ nhìn thấy, nhất thời có chút sững sờ.


Mục Noãn Tô nhận ra sự khác thường của anh ta, quay đầu lại chỉ nhìn thấy Hoắc Chi Châu nắm tay Đậu Đậu đứng cách mình không xa.
“Mẹ!” Đậu Đậu hưng phấn kêu một tiếng, buông tay ba ra chạy đến.
Mục Noãn Tô vội vàng ngồi xổm xuống, dang tay ôm lấy Đậu Đậu đang chạy nhào về phía mình.


Ánh mắt Lý Thanh bất giác đặt trên người bà chủ nhỏ xinh đẹp này. Cô thực sự không giống như một người phụ nữ đã sinh con, vòng eo hết sức thon gọn, ánh mắt sạch sẽ, vừa nhìn cứ như sinh viên mới ra trường vậy.
Hoắc Chi Châu sắc mặt tối sầm, khóe mắt dư quang nhàn nhạt quét về phía Lý Thanh.


Lý Thanh lập tức bị ánh mắt mang tính áp bức này khiến cho da đầu run lên, anh ta vội vàng lên tiếng: “Được rồi, không còn chuyện gì nữa. Tôi đi trước đây.”
“Ừ.” Mục Noãn Tô cười đáp ứng.
“Chú ơi hẹn gặp lại!” Đậu Đậu rất lễ phép hô lên một tiếng.


Trên mặt Lý Thanh hiện lên một tia kinh ngạc: “Hẹn gặp lại bạn nhỏ!”
Lý Thanh đi rồi, Mục Noãn Tô vào cửa tiệm giải thích một số biện pháp an toàn phòng ngừa cháy nổ cho nhân viên, sau đó cô cùng hai ba con bọn họ đi về nhà.


Đậu Đậu đã hai ngày không gặp ba, buổi tối một mực quấn lấy Hoắc Chi Châu đòi đọc sách cho cậu nghe.
Vất vả lắm mới dỗ được Đậu Đậu đi ngủ, Hoắc Chi Châu quay trở lại phòng ngủ chính, nằm xuống giường kéo Mục Noãn Tô vào trong lòng mình.


“Ồ, Đậu Đậu ngủ rồi à?” Mục Noãn Tô ngáp một cái, cả một ngày bận rộn bên ngoài, vừa rồi cô suýt chút nữa đã ngủ quên.
Hoắc Chi Châu trầm thấp lên tiếng, cúi người qua hôn cô, hai tay cũng không khách khí cởi quần áo của cô ra.
Sau vài ngày ăn chay, động tác của anh có hơi gấp gáp.


Mục Noãn Tô bị hôn đến ý loạn tình mê, thân thể dần quen với sự đụng chạm của anh, rất nhanh đã sẵn sàng.
Hoắc Chi Châu đối với phản ứng này của cô rất hài lòng, “Nhớ anh không bé cưng?”
Anh chuyển động thân thể, đồng thời ngậm lấy môi cô….


Cuộc mây mưa nhẹ nhàng vui vẻ trôi qua, Mục Noãn Tô nép mình trong lồng ngực của Hoắc Chi Châu không muốn di chuyển, cô vô cùng thích loại vui sướng này, sau cuộc yêu hai người âu yếm vuốt ve an ủi nhau.
“Chồng ơi…” Cô bắt lấy bàn tay của anh, vuốt vuốt ngón tay anh, “Anh thực sự không muốn sinh con gái sao?”


Hoắc Chi Châu dùng tay còn lại vén tóc cô qua một bên, vuốt nhẹ vành tai cô: “Không, chúng ta có Đậu Đậu là đủ rồi.”
Mục Noãn Tô nâng mắt lên nhìn anh, đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh, “Vậy anh không muốn có công chúa nhỏ à.”


Hoắc Chi Châu cười trầm thấp: “Em không phải là công chúa nhỏ của anh sao?”
Mục Noãn Tô khóe mắt cay cay: “Vậy à?”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, trả lời rất chắc chắn: “Ừ, luôn luôn như vậy.”
Mục Noãn Tô vùi đầu vào lòng anh, khẽ nói: “Em yêu anh, chồng ơi.”


Hoắc Chi Châu vỗ vỗ lưng cô, “Anh cũng yêu em, công chúa nhỏ.”
Xuân Hạ Thu Đông, năm này qua năm khác, mãi mãi về sau.






Truyện liên quan