Chương 63: Bác sĩ Tần, cô không phải là bị bạo hành gia đình đó chứ?

Bữa sáng xong xuôi, Tần Dĩ Duyệt nói với Hạ Gia Minh, Lâm Nhụy: "Bố mẹ, thật xin lỗi lại để cho hai người lo lắng nữa rồi."
"Đừng nói mấy cái lời ngốc nghếch này nữa. Kiểm tr.a cho tốt, chúng ta ở nhà chuẩn bị đồ ăn cho con."
"Cảm ơn bố mẹ."


Hạ Kiều Yến đem lái xe đến bệnh viện Nhã Đức, sau đó ôm Tần Dĩ Duyệt hướng khoa ngoại não ở tầng trệt.
Tiểu Bảo như một tiểu tùy tùng đi theo phía sau bọn họ.


Ba người xuất hiện rất nhanh liền hấp dẫn ánh mắt của các bệnh nhân và các bác sĩ, y tá. Lên tới khoa ngoại não, một y tá nhìn lúc thấy Tần Dĩ Duyệt có chút sửng sốt."Chị Tần. Chị làm sao vậy?"
"Không cẩn thận ngã, đụng phải sau đầu, sợ có tình huống khác thường, nên sang đây xem thử."


"Ah ah, em lập tức nói cho bác sĩ Lý sắp xếp não bộ CT, chị bây giờ có cái gì khác thường không nhỉ?"
"Không có. Nhưng ngày hôm qua khi trượt xuống núi có ngất đi một lát."
"Tại cái ót hay bên cạnh ạ?"
"Ở ót đó."
Y tá lại hỏi thăm thêm mấy vấn đề. Từng cái ghi chép lại.


Bác sĩ Lý tới sau. Nhìn cuốn sổ y tá ghi lại, nói: "Trước chụp X-quang, xem tình huống nội bộ của vết thương mặt ngoài."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu. Ra hiệu Hạ Kiều Yến thả cô ra.
Hạ Kiều Yến không như cô mong muốn. Ôm cô đi theo đằng sau y tá. Tiểu Bảo cũng theo thật sát sau lưng.


Não bộ rađa liên tục quét hình hơn mười phút đồng hồ, Tần Dĩ Duyệt được y tá đỡ xuống dưới.
Bác sĩ Lý nhận lấy ảnh chụp phim X-quang, xem trong chốc lát. Chế nhạo nói: "Bác sĩ Tần, còn muốn tôi giúp  cô phân tích sao?"




Tần Dĩ Duyệt nhẹ ho hai tiếng."Tiểu đồng chí Lý, phiền chú ý thái độ phục vụ."
Bác sĩ Lý cười hai tiếng, "Trong ảnh X-quang không có vấn đề gì lớn. Cái ót có chút tụ máu, trong phạm vi đại não có thể tự hành chữa trị, không cần lo lắng."
"Tôi an tâm rồi."


Bác sĩ Lý tiến đến bên tai Tần Dĩ Duyệt, "Cô không phải là bị bạo hành gia đình đó chứ?"
Tần Dĩ Duyệt vẻ mặt hắc tuyến mà nhìn cô, "Theo cá tính hung hãn này của tôi, sẽ bị bạo hành sao?"
"Là rất không có khả năng, như thế nào cũng nên là cô hành hạ Hạ tổng."


"Cô biết rồi đó thôi."
Bác sĩ Lý cười cho cô một ít thuốc tan tụ máu, đem Tần Dĩ Duyệt đuổi đi.
**
Xe rời bệnh viện, Tần Dĩ Duyệt liếc nhìn ngoài cửa sổ, "Đây không phải đường quay trở lại nhà chính mà."
"Về nhà."


"Bố mẹ bên kia giải thích thế nào?"  Cô còn nhớ rõ Lâm Nhụy trước khi cô đến bệnh viện nói ở nhà làm đồ ăn ngon cho cô ăn.
"Anh đã nói với bố mẹ rồi."
Tần Dĩ Duyệt gật đầu, có chút đáng tiếc cuối tuần chỉ còn lại buổi trưa và buổi chiều thôi.


Xe dừng ở biệt thự, Hạ Kiều Yến như trước đem cô ôm lên lầu, đặt tới trên giường.
Tần Dĩ Duyệt thấy anh cố ý như thế, cũng không từ chối.
Tiểu Bảo cùng Xa Luân ở dưới lầu chơi đùa.


Tần Dĩ Duyệt tựa ở đầu giường nhìn về phía Hạ Kiều Yến, nói: "Em bị thương là do em sơ sẩy, anh không cần tự trách."
"Nếu như cái này không phải lỗi của anh, vậy càng không có khả năng là của em." Hạ Kiều Yến sờ lên tóc của cô, "Em nghỉ ngơi thật tốt, anh đi xử lý một ít chuyện."


"Được." Tần Dĩ Duyệt đợi Hạ Kiều Yến rời đi, từ tủ đầu giường cầm điện thoại lên, bắt đầu chăm chú xem thầy Hoàng phẫu thuật cho  Mạc Mộ Trầm.
Trường hợp của Mạc Mộ Trầm so ra là trường hợp đặc biệt.


Một là Mạc Mộ Trầm thân phận đặc biệt; hai là bệnh của anh ta là ví dụ tham khảo có giá trị, tụ tập phạm vi mấy cái phòng trị liệu; ba là phương án trị liệu lần phẫu thuật này của người mổ chính.
Những điều này đều có thể trở thành ví dụ kinh điển.


Tần Dĩ Duyệt cẩn thận mà lật xem tiểu sử bệnh mà thầy Hoàng đã ghi, vẫn nhịn không được muốn bái lạy một phát.
Lý luận cùng trên nguyên tắc, tiểu sử bệnh miêu tả chuẩn xác tình huống người bệnh, để cho người xem dễ hiểu.


Bởi vậy, nhìn vào thì phần lớn các ca bệnh đều là miêu tả những cái rất cần thiết ngắn ngọn, bệnh nhân các phương diện khác, tình huống không miêu tả hết.


Mặc dù điều này sẽ không ảnh hưởng đến việc xác định kế hoạch điều trị hiện tại, nhưng sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán của những người nghiên cứu trường hợp này trong tương lai.


Mặt khác, y học phương Tây chủ trương ở đâu không tốt trị ở đó, là chia cơ thể người thành rất nhiều phần, phân biệt trị liệu.
Y học Trung Quốc thì biết rằng con người là một chỉnh thể, cần phải cẩn thận nghiên cứu, rồi mới tiến hành điều trị, từ nguồn gốc đi lên trừ chứng bệnh.


Nhưng quá trình này so với y học phương Tây dài hơn.
Trong việc theo đuổi hiện đại của người dân hiện tại, hiệu suất cao, hợp lý, phần lớn mọi người chọn Tây y, ít nhất hiệu quả tương đối rõ ràng.
Thầy cô tôn sùng Trung y, ông ghi ca bệnh ở trong cũng bao gồm các phương pháp của các ca bệnh Trung y khác.


Cho dù không có tự mình tham dự cuộc phẫu thuật đó, bác sĩ, học sinh ngành y, cũng có thể thông qua ca bệnh biết rõ tình huống ngay lúc đó.
...


Tần Dĩ Duyệt lặp đi lặp lại, nhìn nhiều lần hình ảnh ca bệnh cùng ca bệnh phụ, cho đến khi con mắt nhức mỏi không thôi, mới buông điện thoại, tựa ở đầu giường nghỉ ngơi.
Ngẫu nhiên còn có thể nghe được trong sân tiếng kêu của Xa Luân.


Nếu Tiểu Bảo có thể như một đứa trẻ bình thường nói chuyện, cười thì tốt rồi.
Nghĩ nghĩ, Tần Dĩ Duyệt bỗng dưng nhớ tới Ôn Hân Mạt.


Nếu như Ôn Hân Mạt từ đầu tới cuối đều là bộ dáng cô nhìn thấy vào ngày hôm qua, vậy thì năm đó cô ta có khả năng không có đối xử tốt với Tiểu Bảo.
Mấy đứa nhỏ cảm nhận cảm xúc là mẫn cảm nhất đấy.


Người đối với bọn nhỏ có địch ý, bọn nhỏ rất dễ dàng có thể phát hiện ra.
Dựa theo luận điểm suy đoán này, Tiểu Bảo vì sao cũng không thể chấp nhận đụng chạm của Hạ Gia Minh và Lâm Nhụy?
Là do Hạ Gia Minh và Lâm Nhụy đối với nhóc cũng có địch ý?


Bọn họ đem cái ch.ết của Hạ Kiều Niên và Diệp Vi  quy đến trên người Tiểu Bảo, cho nên không cách nào tiếp nhận Tiểu Bảo?
Tần Dĩ Duyệt nghĩ tới đây, toàn thân đều nổi da gà.
Cô phát hiện cô có chút suy luận ra âm mưu rồi.
**


Bởi vì Tần Dĩ Duyệt bị thương chân, lái xe bất tiện, Hạ Kiều Yến phụ trách đưa đón cô mỗi ngày.
Liên tục vài ngày, trong bệnh viện cũng do trước đó cả kinh một lần rồi, nên hiện tại trở nên ổn định hơn.


Tiểu An ngay sau khi Hạ Kiều Yến đi, nhảy đến trước mặt Tần Dĩ Duyệt, vẻ mặt u oán mà nhìn cô.
Tần Dĩ Duyệt bị cô nhìn làm toàn thân sợ hãi, "Có việc thì nói đi."
"Trước đây chị nói để cho Hạ tổng của em cùng em ăn cơm, lúc nào thực hiện đây?"


Tần Dĩ Duyệt vỗ vỗ đầu, "Thật xấu hổ ha ha, chị đã quên. Chị hiện tại mời thử xem, nếu như anh ấy giữa trưa có thời gian, giữa trưa ăn có được hay không?"
"Vậy chị gọi điện thoại."


Tần Dĩ Duyệt im lặng mà cầm lấy điện thoại, gửi cho Hạ Kiều Yến tin nhắn bằng giọng nói, "Thổ hào, giữa trưa có rãnh không? Em có người bạn muốn cùng anh ở một chỗ ăn một bữa cơm, ở khoảng cách gần thưởng thức sắc đẹp của anh."
Tiểu An nhìn tin nhắn gửi đi rồi, vui thích mà bắt đầu làm việc.
**


Hạ Kiều Yến đến văn phòng, mới lấy điện thoại di động ra, ấn mở cái tin nhắn bằng giọng nói đó.
Sau khi nghe xong, không khỏi nở nụ cười, trả lời: "Có, giữa trưa anh đi đón các em."
Trợ lý riêng đưa văn bản tài liệu đi đến, nhìn thấy nụ cười trên mặt Hạ Kiều Yến, trong lòng kinh ngạc một phát.


Anh làm đặc trợ cho Hạ Kiều Yến năm năm, đều chưa thấy Hạ Kiều Yến cười qua mấy lần, vĩnh viễn là lạnh như băng giống như pho tượng vậy.
Anh từng một lần cho rằng Hạ Kiều Yến nét mặt là bị thần kinh hoại tử mới như vậy.


Hiện tại xem ra, tổng giám đốc người ta không phải mặt co quắp, chỉ đơn giản là chẳng muốn biểu hiện mà thôi.
Hạ Kiều Yến thu hồi dáng cười trên mặt, hỏi: "Cường Thịnh hợp đồng?"


Truyền thông Cường Thịnh là công ty dưới trướng của tập đoàn Hạ thị, chuyên về làm điện ảnh và truyền hình, quảng cáo.


"Đúng vậy. Cường Thịnh vừa đưa tới, đây là bản hợp đồng đã ký với Studio của Mạc Mộ Trầm. Hôm thứ sáu Mạc Mộ Trầm phát sinh sự cố trong lúc chụp ảnh, bây giờ đang ở bệnh viện dưỡng thương. Hôm nay người Studio của anh ta có thể sẽ đi tìm Hàn tổng bàn chuyện bồi thường, Hàn tổng đã soạn thảo một hợp đồng bồi thường, vì vậy tôi cần phải để cho ngài xem trước."






Truyện liên quan