Chương 90: Chúng ta tốt xấu gì cũng là vợ chồng

Hạ Kiều Yến đi đến bên giường, ngồi xổm xuống, thò tay chọc chọc đôi má núc ních mềm mại của cô.
Cái cảm giác mềm mại, ấm ấp đó khiến cho anh yêu thích không muốn buông tay.


Cô ngốc này đôi khi không có chút xíu nào liên quan đến tính trẻ con, hoạt bát, nhưng ở chung càng lâu, lại càng có thể thấy được tính khí trẻ con đó, tuy là không dễ xuất hiện.


Hạ Kiều Yến sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp dễ chịu của cô một lúc lâu, sau đó xoay người ôm cô cùng cả chăn lên.
Đang muốn đặt tới trên giường, Tần Dĩ Duyệt liền mở mắt. Khẽ nói: "Em biết ngay việc tốt này là anh làm mà! Mỗi ngày còn dám vu oan em!"


Hạ Kiều Yến bị âm thanh đột nhiên xuất hiện của cô dọa cho, tay liền buông lỏng ra.
Cả người Tần Dĩ Duyệt cùng chăn đều bị ném đến trên mặt đất.
Tuy không đau, nhưng lại bị dọa sợ.
Cô bọc trong chăn, cả người nhảy dựng lên.


Không ngờ, lúc nhảy lên, chưa có suy nghĩ đến nơi đặt chân, đã trực tiếp dẫm vào mu bàn chân của Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến đau đến hít vào một hơi.
Tần Dĩ Duyệt nghe được tiếng hít vào của anh, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương, muốn lui ra phía sau, miễn cho lại dẫm anh lần nữa.


Kết quả, gấp gáp tạo nên sai lầm.
Khi lui ra phía sau, dưới chân bị vướng cái chân, cả người khống chế không nổi ngược lại hướng tới chỗ Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến theo bản năng mà giơ tay ôm lấy cô ngốc bị bọc tròn vo.
Hai người song song ngã xuống đất.




Lúc ngã ở trên mặt thảm, Hạ Kiều Yến trừng mắt trước hoa văn đơn giản của trần nhà.
Anh tỏ ra không hiểu, tại sao lúc ở cùng một chỗ với cô ngốc này, làm chuyện gì cũng có phần ngu ngốc nhỉ?


Tần Dĩ Duyệt đem mặt chôn ở trong chăn bông trước ngực Hạ Kiều Yến, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Hạ Kiều Yến.
Lần này chơi lớn rồi.
Bao mất mặt.
Cô thiệt tình không còn mặt mũi nhìn Hạ Kiều Yến nữa.


Vừa nghĩ tới cái ánh mắt cười như không cười đó, cô đã cảm thấy cuộc sống cô không thể nào tốt được nữa rồi.
Cô tại sao chỉ mất mặt trước mặt Hạ Kiều Yến chứ?


Hạ Kiều Yến đầu óc trống rỗng chỉ trong chốc lát, sau đó nhìn cô ngốc trên người mình một chút ý định đứng lên cũng không có.
Giơ tay vỗ vỗ không biết là chỗ mông hay là lưng của cô, buồn cười nói: "Ngại thật xấu hổ ch.ết người ta rồi đó?"


"Có thể không nói toạc ra không?" Tần Dĩ Duyệt rầu rĩ nói, đôi má ngày càng nóng.
"Tranh thủ thời gian đứng lên, em muốn ngốc cả đêm như vậy, anh sẽ không vui đâu."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Tần Dĩ Duyệt ở trong chăn bông giãy dụa muốn ngồi dậy.


Nguyên nhân ngã xuống là do vấp chăn, nên khi đứng lên có chút cảm giác bó tay bó chân, làm thế nào cũng không đứng dậy được.
Càng không đứng dậy được, cô lại càng gấp, càng "hăng hái" ma xát trên người Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến cắn răng, khàn giọng nói: "Đừng nhúc nhích."


Tần Dĩ Duyệt ngẩn người, khuôn mặt nóng muốn bỏng, vô tội mà nhìn Hạ Kiều Yến.
Hạ Kiều Yến bị khuôn mặt đỏ bừng cùng ánh mắt lập lòe tâm viên ý mã*, ở trong lòng nguyền rủa một tiếng.
*Tâm viên ý mã: tâm nhảy nhót như khỉ, ý nghĩ lồng lộn như ngựa.
"Em ngoan ngoãn ngồi đừng lộn xộn nữa."


"Ah nha." Tần Dĩ Duyệt gật đầu.
Cách chăn bông cũng có thể cảm giác được thân thể Hạ Kiều Yến đã có chút biến hóa xảy ra, dọa cô một cử động cũng không dám làm.
Hạ Kiều Yến nửa ngồi dậy, một lần nữa ôm cả cô cùng chăn bông mà đặt tới trên giường.


Nhưng sau đó xoay người đi đến toilet.
Tần Dĩ Duyệt trừng mắt nhìn, "Thổ hào, thật xin lỗi nha."
"Muốn giúp anh dập lửa?"
"Không muốn." Tần Dĩ Duyệt nói xong lập tức kéo chăn lên, đem mình bọc lại cực kỳ chặt chẽ.
Hạ Kiều Yến buồn cười mà nhìn động tác của cô, đi đến toilet tắm nước lạnh.


Tần Dĩ Duyệt nghe được tiếng cửa đóng lại, lúc này mới nhô đầu ra.
Tần Dĩ Duyệt vừa nghĩ tới cảnh xấu hổ khi nãy, trên mặt lại một hồi nóng đỏ.
Một lúc lâu sau, cửa phòng mới bị mở ra.
Tần Dĩ Duyệt vội vàng nhắm mắt lại giả bộ ngủ.


Hạ Kiều Yến đi đến bên giường buồn cười nhìn cô, nói ra: "Đừng giả bộ ngủ, có việc thương lượng với em."
Tần Dĩ Duyệt trong lòng giật mình, rất nhanh mở to mắt, chỉ sợ Hạ Kiều Yến nói đến quan hệ của hai người thôi.


Hạ Kiều Yến nhìn cô có chút khẩn trương, cố ý nói ra: "Em nói xem chúng ta có phải càng nên tiến đến một bước gì đó hay không, nếu không thì giấy kết hôn cũng trở nên vô ích rồi, hai quyển chứng nhận cộng lại tốt xấu gì cũng hơn mười tám đồng tiên mà."


Tần Dĩ Duyệt vẻ mặt 囧囧 nhìn anh, "Với tư cách là một thổ hào, anh cả ngày nghĩ đến mười tám đồng tiền, phù hợp sao?"
"Đó là do em chưa thấy qua thổ hào keo kiệt."
Tần Dĩ Duyệt da mặt co rút, "Trong ví em có tiền, trả cho anh."
"Anh chỉ muốn em."


Tần Dĩ Duyệt nghiên mắt nhìn anh, con mắt trắng đen rõ ràng, vào lúc này lộ ra dị thường linh động, đem cả người càng thêm có sức sống, vô cùng nổi bật, khẽ nói: "Em từ chối."


Hạ Kiều Yến nghiêng người vuốt vuốt đầu xù cô, "Được rồi, không kích thích em nữa. Anh muốn cùng em nói chuyện đi học của Tiểu Bảo."
Tần Dĩ Duyệt âm thầm nhẹ nhàng thở ra, "Anh đã nói chuyện với thằng bé chưa?"
"Rồi, nó không còn ghét trường học như trước nữa."


"Vậy cho Tiểu Bảo học tiểu học bình thường là trường quý tộc?"
"Trường quý tộc thì chương trình học chuyên nghiệp hơn một tí, học sinh ít, thầy giáo nhiều, thích hợp với nó hơn."


Tần Dĩ Duyệt gật đầu, "Thằng bé hiện tại cũng đã học được một vài thứ rồi, rất nhiều trường bình thường học cũng sẽ không dạy được gì, với cả để cho Tiểu Bảo một lần nữa học với mấy đứa trẻ cùng tuổi mấy nội dung thằng bé đã nắm giữ từ lâu, quả thật có chút lãng phí thời gian."


"Đúng vậy. Tuổi nó hiện tại vốn cũng không nhiều kiên nhẫn, nếu lại để cho nó cả ngày học những nội dung lặp đi lặp lại đó, rất dễ dàng khiến nó mất đi kiên nhẫn, không phối hợp với thầy giáo dạy học. Anh mấy ngày nay cùng trường học bên kia nói chuyện rồi, quyết định để cho nó trực tiếp lên lớp một."


"Năm tuổi lên lớp một?"
"Đúng, trình độ Tiểu Bảo không có bất cứ vấn đề gì, mặt khác người dạy học lớp một đó là một cô giáo vô cùng nổi danh. Có hơn ba mươi năm kinh nghiệm dạy học, ở phương diện này cô ấy rất chuyên nghiệp, cũng rất có năng lực tương tác."


"Khi nào dẫn Tiểu Bảo gặp?"
"Ngày mai là cuối tuần, anh định dẫn nó với em cùng đi gặp."
"Được."
Hạ Kiều Yến nhìn ngũ quan tinh xảo xinh xắn, rất làm cho người ta yêu mến của cô, đưa tay sờ sờ mặt cô.
Tần Dĩ Duyệt nghi hoặc nhìn anh, không biết nên bày biểu cảm gì cho đúng.


Hạ Kiều Yến thu tay lại, nói: "Không có em, Tiểu Bảo không có khả năng nhanh như vậy mà đáp ứng đi đến trường."
Tần Dĩ Duyệt hắc hắc mà cười hai tiếng, "Ai kêu em người gặp người thích, hoa gặp hoa nở chứ."
**
Hôm sau.


Tần Dĩ Duyệt dậy thật sớm, cùng Xa Luân và Tiểu Bảo chạy hai vòng quanh biệt thự, nhìn núi rừng xanh um tươi tốt, tâm tình đặc biệt khoan khoái dễ chịu.
Cô không có hình tượng duỗi lưng một cái, Tiểu Bảo cũng học bộ dáng của cô, duỗi lưng một cái.


Tần Dĩ Duyệt cười chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc, "Con trai, chờ gặp cô giáo có khẩn trương không nào?"
Tiểu Bảo lắc đầu.
"Nhưng mà mẹ rất khẩn trương, mẹ vẫn rất là lo lắng, con sẽ bị bạn nữ cùng lớp lừa đi mất thôi."
"Không đâu." Tiểu Bảo nhẹ nói.


Sau đó ở trong lòng bổ sung thêm, "Loại sinh vật gọi là phụ nữ, con chỉ thích mẹ thôi."
Tần Dĩ Duyệt nghe được nhóc nói chuyện, vui đến con mắt cũng cong cong cười, nắm tay thịt của nhóc, đi sau lưng Xa Luân tiến vào biệt thự.


Hạ Kiều Yến đã mặc âu phục ngồi ở trước bàn ăn xem tin tức tài chính và kinh tế rồi.
Tần Dĩ Duyệt nhéo nhéo tay Tiểu Bảo tay, "Chào baba đi nào."
Tiểu Bảo ngoan ngoãn kêu lên: "Chào buổi sáng, baba."
"Chào buổi sáng. Đi rửa mặt đi, rồi tới đây dùng cơm."


Một lớn một nhỏ ngoan ngoãn tiến phòng bếp rửa sạch mặt, phân biệt nhau ngồi ở chỗ trước giờ đã từng chỗ ngồi, rồi sau đó liền như gió cuốn tiêu diệt hết bữa sáng phong phú.
Hạ Kiều Yến im lặng nhìn một lớn một nhỏ, phát hiện động tác ăn cơm của hai người càng lúc càng giống nhau.


Anh thật sợ một con hàng ăn nhiều sẽ mang thêm một con hàng ăn quà vặt đến.






Truyện liên quan