Chương 90: Mắt kính mạ vàng

Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
Tô Tâm Đường cảm giác cô đã hoàn toàn ch.ết chìm ở bên trong trận hoan ái kịch liệt này.
Đến nỗi cô còn chẳng kịp nghĩ xem bọn họ có bị phát hiện hay không.
Thân thể sau khi cao trào mềm nhũn như bông, phảng phất như đang lơ lửng trên mây.


Tạm thời ổn định lại được một chút, cô nhìn chằm chằm vào tấm kính ở trước mặt. Nơi đó vốn dĩ rất sạch sẽ nhưng bây giờ lại dính một mảng chất lỏng dính nhớp từ bên trong tiểu huyệt của cô.
“Đang tìm Tư Nam à?”


Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả lên cổ, khiến da thịt cô tê rần.
Tô Tâm Đường bất ngờ kêu lên một tiếng.
Cảm giác mê mang sau khi cao trào tiêu tán hơn phân nửa, cô nâng tay che lại cần cổ rồi quay đầu tức giận nhìn người đàn ông.
“Anh cầm tinh con chó hả?!”


Nếu không là chó thì sao lại cắn người như thế.
Đồng Kinh Niên: “Không phải, anh tuổi rồng.”
Tô Tâm Đường:
Nếu không nhầm thì anh vừa mới cùng cô nói đùa đấy à.
Tuy rằng chẳng buồn cười một chút nào.


Đồng Kinh Niên nghiêm trang giải thích: “Anh không cố ý đâu, bất cẩn cắn phải thôi.”
Tô Tâm Đường bị chọc tức đến mức thở hổn hển. Mẹ nó ai tin được chứ.
Đồng Kinh Niên rút côn thi.t ra, sửa sang lại quần áo rồi sau đó ngồi xổm xuống mặc lại quần lo"t cho Tô Tâm Đường.


Vốn dĩ chỉ cởi đến đầu gối nhưng bởi vì hai người làᘻ tình quá kịch liệt nên nó đã trượt xuống tận mắt cá chân.
Anh nói: “Tư Nam đi rồi, vừa đi được một lát.”
Ngay tại thời điểm Tô Tâm Đường cao trào.




“Loại kính này được làm bằng chất liệu đặc biệt, chỉ có thể nhìn được từ bên trong ra mà thôi.”
Quần lo"t kéo lên che lại khu vực tam giác thần bí của cô gái, váy cũng được anh sửa sang lại cẩn thận.


Ngoại trừ mái tóc hơi rối và bộ ngực vẫn đang phập phồng thì nhìn từ bên ngoài Tô Tâm Đường cũng không có điểm gì lạ. Cô được anh sửa sang lại không chút cẩu thả.


Hương vị ȶìиɦ ɖu͙ƈ vẫn còn vương lại trên thân thể của hai người cùng với hoa hồng rơi loạn trên mặt đất, đủ để biết vừa rồi có biết bao nhiêu kịch liệt.


Tô Tâm Đường minh bạch vừa rồi cô vẫn luôn sợ hãi bị Tư Nam phát hiện, nhưng thật ra người ở bên ngoài căn bản không nhìn được vào đây. Cô lo lắng thừa rồi.
Thở dài nhẹ nhõm.
Cô còn tặng thêm một câu —-
“Biết chơi đấy.”


Người đàn ông trông tự phụ vô cùng, khuôn mặt tỏ vẻ không hiểu nhìn cô.
Tô Tâm Đường chỉ cười hì hì, cô cũng không định giải đáp nghi hoặc cho anh.


Nhìn cái nhà kính này mà xem, rốt cuộc nó có biết bao nhiêu không bình thường. Người ở ngoài không biết bên trong đang xảy ra chuyện gì nhưng người ở trong thì cái gì cũng biết.
Đây không phải là địa điểm tuyệt vời để dã chiến sao!


Đương nhiên chính cô cũng rõ ràng kịch bản ban đầu không phải như thế này, ai ngờ đâu trời xui đất khiến để hai người bọn họ…
Thôi thì cứ coi như là Đồng Kinh Niên cố ý đi.
Dù sao anh cũng không biết gì.
Tô Tâm Đường lại được Đồng Kinh Niên bế ngang đưa về phòng.


Cô nói với anh rằng hai chân mềm nhũn nên muốn được ôm. Đồng Kinh Niên nhìn nụ cười không mang ý tốt và đôi mắt sáng lấp lánh của cô, liền biết ngay cô đang suy nghĩ lung tung rối loạn.
Không nhìn cô gái đang nằm ở trong lồng ngực nữa, chỉ nhìn đường thôi, bằng không anh sợ chính mình sẽ phân tâm.


Tuy rằng tâm vẫn bị phân.
Người đàn ông anh tuấn ôm cô gái bước đi trong vườn hoa, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, con ngươi đen nhánh không giấu được vui vẻ.

Đồng Kinh Niên càng ngày càng ɖâʍ đãng.


Sáng sớm ngủ dậy, Tô Tâm Đường ngồi ở trên giường ngẫm lại những chuyện đã xảy ra, một lần nữa khẳng định lại suy nghĩ trước đây của mình.


Không phải anh để tâm đến Tư Nam nhất sao, vậy mà lại có thể làᘻ tình với cô ở trong căn nhà kính kia. Mặc dù biết trước không thể nào nhìn thấy được nhưng dù sao cũng là ở dưới tầm mắt của Tư Nam đấy!
Đồng Kinh Niên… bị làm sao vậy?


Ý niệm đã bị chôn dấu thật lâu lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, hơn nữa còn rục rịch mạnh mẽ hơn so với lần trước.
Tối hôm nay Hái hoa đạo tặc* aka Đồng Kinh Niên đeo mắt kính mạ vàng.
*Hái hoa đạo tặc: Chỉ những kẻ ɖâʍ tặc chuyên đi trêu ghẹo, phá hủy sự trong trắng của các thiếu nữ.


Bản thân anh vốn đã lạnh lùng, cao cao tại thượng. Chiếc kính mạ vàng làm anh tăng thêm vài phần nho nhã, nhưng vẫn như cũ không hề giống với một người tốt. Nhìn kiểu gì cũng ra mặt người dạ thú, văn nhã bại hoại*.


*Văn nhã bại hoại: Bộ dáng nhìn vô cùng đứng đắn nhưng thực chất bên trong lại trái ngược, trong đầu không biết có bao nhiêu suy nghĩ đen tối xấu xa.
Nhưng dáng vẻ này đã hoàn toàn chọc trúng điểm G* của Tô Tâm Đường.


*Điểm G ở đây có thể hiểu là kich thích tâm trạng của một ai đó, khiến họ cảm thấy tinh thần hưng phấn. Chứ không phải là vị trí nhạy cảm ở gần cơ quan sinh dục của phụ nữ.


Cô bị tạo hình này của Đồng Kinh Niên thu hút hoàn toàn, lúc ấy hứng thú quá độ còn chủ động lôi kéo anh làm đủ trò.
Thời điểm người đàn ông phập phồng ở trên người cô, Tô Tâm Đường dùng ngón tay vuốt ve gọng kính lạnh lẽo.
“Về sau… đều đeo cho em xem… Được không?”


Đồng Kinh Niên tạm dừng một chút: “Không được.”
Ngày thứ hai và ngày thứ ba sau đó —-
Mỗi lần xuất hiện Đồng Kinh Niên đều đeo chiếc kính gọng vàng, ngay cả ban ngày cũng vậy.


Nhưng thời điểm đôi mắt của Tô Tâm Đường tỏa sáng, kich động nhìn anh thì áp suất xung quanh lại hạ xuống cực điểm.
Đã nửa giờ trôi qua mà Đồng Kinh Niên vẫn chưa đọc xong một trang báo.
Nếu là trước đây mỗi khi cô nhìn về phía anh, anh sẽ rất vui vẻ.
Còn bây giờ —-


Rốt cuộc là cô thích anh hay thích cái kính của anh thế?

Tô Tâm Đường không được nhìn đến ngày thứ tư.
Bởi vì kỳ nghỉ phép đã kết thúc.


Hiển nhiên Đồng Kinh Niên không phải là người thích chơi bời lêu lổng, anh còn có rất nhiều việc phải làm. Vốn dĩ những chuyện chơi đùa giống như thế này sẽ không thể xảy ra ở trong cuộc đời của anh, nếu dùng một từ để miêu tả thì đó chính là “phóng túng”.
Phóng túng.


Trước kia từ ngữ này hoàn toàn không dính dáng với Đồng Kinh Niên.
Anh vốn là người thích làm theo quy tắc, có nề nếp, cũng thích sự ổn định bất biến. Ngay cả thời gian cũng tính chuẩn từng giây, từng phút, mỗi một bước đi đều nằm sẵn trong kế hoạch.


Nhưng từ khi gặp được cô thì mọi thứ đều thay đổi. Hàng đêm sênh ca phóng túng, đến cả hô hấp cũng ngọt lịm.
Thời điểm quay về thành phố sầm uất, Đồng Kinh Niên ngồi ở trong văn phòng nhưng tâm của anh đã bay đi đâu mất rồi.
Bây giờ cô đang ở đâu?
Đang làm gì?


Dường như anh… có chút nhớ cô.
Có lẽ, không phải chỉ một chút.
—————————————————-
Tác giả P.S:
Đồng tổng: Tôi tự ăn giấm của chính mình, đến cái mắt kính tôi cũng muốn ghen.






Truyện liên quan