Chương 72: Thân phận của Sở Nhược

Trước khi trời hửngsáng, bên trong cao ốc Thiệu Thị là một mảnh yên tĩnh, chỉ có phòng làmviệc ở trên tầng chót là đèn vẫn còn sáng.
Thiệu Tư Hữu ngồi trên chiếc ghế da, ánh mắt bị hút vào màn hình máy vi tính, ngón tay thon dài gõ thật nhanh trên bàn phím.


Chữ cuối cùng được gõ xong, Thiệu Tư Hữu mệt mỏi day day thái dương, nhìnđồng hồ, bốn giờ sáng, nên kết thúc công việc để về nhà rồi.


Từsau khi ở bệnh viện trở về, biểu hiện của Nhạc Nhạc hết sức bình thương, nhưng chính vì vẻ bình thường đó mà khiến anh cảm thấy không yên lòng,cho nên, công việc thường ngày của anh đều được tích lũy để buổi tốihoàn thành.


Nhớ đến vẻ mặt tái nhợt của Diệp Cẩn Niên ở bệnh viện ngày hôm đó, trong mắt Thiệu Tư Hữu lóe lên tia đau lòng, sai lầm nhưvậy, anh nhất định không thể để xảy ra lần thứ hai nữa.


Cửa phòng làm việc bị người ta khẽ đẩy ra, một bóng dáng yểu điệu trong sắc đỏchợt vội vã tiến vào, mái tóc xoăn gợn sóng màu hạt dẻ theo động tác của cô phác ra một đường hình cung, đôi môi anh đào mọng nước khẽ giươnglên, nở nụ cười quyến rũ với Thiệu Tư Hữu đang chìm trong công việc,giọng nói cố tình làm nũng: "Hi, tổng giám đốc Thiệu, chào buổi sáng."


Bàn tay gõ bàn phím của Thiệu Tư Hữu run lên, mắt vẫn nhìn không chớp vàomàn hình máy vi tính, trong giọng nói thong thả lộ ra vẻ khàn khàn mệtmỏi, hỏi: "Có thông tin rồi?"




"Xem là như thế đi." Không tínhtoán với tâm tình khó hiểu của Thiệu Tư Hữu, mỹ nhân nhà họ Ân đi tớibên cạnh chiếc ghế sofa lười biếng dựa vào một góc, bàn tay ngọc đưalên, chiếc cd không nghiêng lệch rơi đúng xuống bàn trước mặt Thiệu TưHữu, trong đôi mắt quyến rũ mang theo vẻ cười cợt: "Làm mất nhiều thờigian của bản cô nương như vậy, cuối cùng cũng thành công."


Thiệu Tư Hữu không trả lời, sau khi nhét chiếc cd vào ổ máy vi tính, tròngmắt đen nhất thời tập trung cao độ để đọc dữ liệu đưa ra, ấn đường bắtđầu càng nhăn thật chặt.


Trên màn hình xuất hiện mấy cô gái xinhđẹp, lộng lẫy, một cô trong số đó dáng người mảnh khảnh mặc chiếc váydài trắng, khuôn mặt mong manh, tinh khiết, mái tóc dài ngang vai, từtrong xương tủy toát ra vẻ yếu đuối đáng thương, không được coi là tuyệt mỹ, song lại có thể kích thích người ta có suy nghĩ muốn bảo vệ.


Bối cảnh là tòa biệt thự lộng lẫy có quy mô không nhỏ ở Setagaya, Tokyo, Nhật Bản.
"Bức ảnh này được chụp sáu năm trước trong bữa tiệc rượu của tập đoànMatsumoto Nhật Bản, Sở Nhược từng là một trong những vị khách quý đượcmời khi đó."


"Tập đoàn Matsumoto?" Thiệu Tư Hữu đưa ngón tay thon dài day day ấn đường, ánh mắt vẫn dính chặt vào màn hình không rời đi,có thể nhận được lời mời của tập đoàn Matsumoto số một Nhật Bản, thânphận của Sở Nhược không thể khinh thường được.


Một cô gái như vậy lại cam tâm làm một trợ lý nhỏ vô danh tiểu tốt cho tập đoàn Nam Cung,không thể nào chỉ đơn giản là vì sự mê luyến được.
"Làm thế nào tr.a ra được?" Thiệu Tư Hữu nhìn Ân Dao hỏi.


"Vẫn là nhờ có sự nhắc nhở của anh, lần trước anh muốn em điều tr.a về chiếcnhẫn trên tay Sở Nhược, kết quả là thật sự lai lịch của nó không nhỏ."Ân Dao đứng thẳng người đi tới phía sau bàn làm việc, lấy từ trong túixách ra mấy bức ảnh.


Trên mấy bức ảnh đều là cùng một người đànông chụp ở những góc độ khác nhau, tóc vàng, quần áo màu đen, hình dángvô cùng anh tuấn, lại mang theo cỗ ngang ngược không kiềm chế được, đôimắt màu xanh da trời giống như được vê vào từ vụn đá, lóe lên vẻ sắclạnh vô cùng nguy hiểm.


"Phó tổng giám đốc của tập đoàn Sato Nhật Bản, quốc tịch Anh, tên tiếngTrung là Thành Minh, mấy tháng trước hắn đã từng chi ra cái giá trêntrời 20 triệu để mua một chế tác kinh điển của thương hiệu quốc tế UKtại London, chiếc nhẫn kim cương unique, cũng chính là chiếc nhẫn anh đã nhắc tới."


Thiệu Tư Hữu sáng tỏ cong môi lên, thật ra đây làcông lao của Diệp Cẩn Niên, hôm đó ở công ty Minh Huy, Diệp Cẩn Niên đãtừng ra sức tán dương chiếc nhẫn đó, thế nên anh mới cố tình để tâm.


Thành Minh? Tập đoàn Sato từ tám năm trước đã bắt đầu suy tàn dần, chẳng quachỉ là một cái thùng rỗng. Lật xem mấy bức ảnh trong tay, Thiệu Tư Hữuđột nhiên ngẩn người, cảm thấy người này có chút quen quen, hình như đãgặp qua ở đâu đấy.


Lục lọi một lượt trong ký ức, hình ảnh cuốicùng dừng lại là vụ ám sát gặp phải bốn năm trước, cuộc đối thoại giữaanh với Diệp Cẩn Niên…
—— Thân thể ông nội từ trước đến giờ đều do Thành Y chịu trách nhiệm hả?


—— Ừ, Thành Y tới nhà họ Thiệu đã được hơn bốn năm rồi, cha của hắn từng là bác sĩ riêng của nhà họ Niên, có vấn đề gì không?
—— Em không chắc chắn, nhưng mà trước đó ở gần bệnh viện em đã trông thấy một người…


Đoạn đối thoại đó đã bị Lâm Vũ Phỉ dẫn ông nội tới làm cắt đứt, lúc đó rõràng Nhạc Nhạc đang nghi ngờ điều gì đấy, nhưng sau đó cô ra nước ngoài, nên chuyện đó tự nhiên biến mất.
Người Nhạc Nhạc nhìn thấy, rất có thể chính là Thành Minh trong ảnh.


Nếu như không nhìn kỹ, ánh mắt của Thành Minh hay dáng vẻ thật sự có điểmrất giống với Thành Y, đặc biệt là đôi mắt, chỉ có điều, phong cách củahai người lại hoàn toàn khác nhau.
"Ân Dao, lại điều tr.a về Thành Y giúp anh."


"Thành Y?" Ân Dao sững người, sự nghi ngờ dần dần len lỏi trên khóe mắt, côđương nhiên biết, Thành Y là bác sĩ điều trị riêng của ông cụ Thiệu,trước đó rất lâu đã được điều tr.a triệt để rồi, bây giờ Thiệu Tư Hữu đột nhiên bảo cô điều tr.a lại, rõ ràng là có liên quan đến người đàn ôngtên Thành Minh này: "Được rồi, một lúc nữa sẽ có tài liệu cho anh."


"Cảm ơn." Thiệu Tư Hữu trả lời.
Thành Y là người cũ của nhà họ Niên, cũng là bác sĩ tư nhân mẹ của Niên NhạcNhạc đã mang theo đến nhà họ Niên, mà Lisa - mẹ của Niên Nhạc Nhạc đãtừng là…


Thiệu Tư Hữu nheo mắt lại, nếu tiếp tục chắp nối như vậy, e rằng sẽ lại có dây dưa không rõ với dòng họ Bố Tư Nặc.
"Cảm ơn em cái này? Vậy tiếp đây em lại cho anh thêm thông tin nữa, anh định báo đáp ân tình của em như thế nào hả?"


Ân Dao đi đến cầm chiếc máy tính xách tay trên ghế sofa gửi thông tin mình muốn có đi, nghe thấy Thiệu Tư Hữu nói câu cảm ơn liền liếc mắt xemthường, trên môi nở nụ cười quỷ dị, giọng nói xa xôi:


"Cái emđiều tr.a được, không chỉ là những thứ đó, có một người con gái đã từngbị dòng họ Sato xóa tên ra khỏi gia tộc, thời gian xóa tên vừa khớp vớithời gian Nam Cung Minh Húc trở về nước trước đây, đoán một chút xem,điều này là đại biểu cho cái gì?"






Truyện liên quan