Chương 6-2

“Nửa tháng sao?” Quả nhiên, Tất Phương đoán không sai.


“Ừm, hắn ta có đến đây mấy lần, rôi cũng không nhớ rõ lắm, có lẽ tầm ba bốnlần gì đó. Nhưng không phải lần nào tôi cũng thấy hắn ta, vì thỉnhthoảng tôi cũng hay ra ngoài toàn bộ tìm đồ ăn, nên có thể hắn còn đếnnhiều nơi hơn thế nữa. Tuy nhiên, tôi nhìn thấy, mỗi lần hắn ta đến đềuđể lại vài món đồ, vẽ gì đó lên trên tường và mặt đất. Cũng từng có mộtngười đàn ông đến cùng hắn ta, lúc đó tôi vội vã trốn đi, không dám nhìn kỹ. Chỉ nhìn thấy hắn dẫn người khác đến đúng một lần, bình thường chỉcó mỗi mình hắn. Hơn một tuần sau, người đó không đến nữa. Rồi vào mộtđêm nọ hắn ta đột nhiên lại đến, đi khắp nơi quan sát rồi bỏ đi. Ngàyhôm sau thì cô xuất hiện, giống như ma “Xoẹt” một cái từ trên trời rơixuống. Tôi tò mò lên lên xem thử, không ngờ bị pháp thuật đả thương, ngã tại chỗ không nhúc nhích được gì cả.


Hứa Tâm An hỏi: “Lúc đó anh đang ở trạng thái nguyên hình sao?” Nếu lúc ấy Chuột ở trạng thái hìnhngười béo ục thế này thì chắc chắn cô đã phát hiện ra rồi, nhưng có khilúc đó cô không nhìn thấy vì hoảng quá, chỉ lo việc trốn chạy không chú ý thứ gì cả.


“Ừm, là nguyên hình.” Khi Chuột béo nói đến chuyện có hơi ngại ngùng, “Tôi chỉ có đạo hạnh hơn ba trăm năm, tu vi chưa đủ,hóa thành hình người trong thời gian dài sẽ rất mệt, ở trạng thái nguyên hình sẽ thấy thoải mái tự tại hơn.” Hắn dừng lại rồi nói tiếp, “Nóichung lúc ấy tôi bị thương, nằm bất động, hai ngày sau tôi mới bình phục và có thể cử động được, người đó lại đến, hắn ta vừa vào đã phát hiệnra tôi, định dùng pháp khí thu phục tôi. Tôi liều mạng trốn chạy, nhiềulần suýt chút nữa là bị bắt rồi.Ccuối cùng, tôi nghĩ vẫn nên đến tìm cô, tôi nhớ được mùi của cô, trước đây lúc hắn gọi điện có nhắc đến thànhphố W, nên tôi mới tìm đến đây. Tìm mấy ngày mới thấy được cô đó.”


“Hắn ta gọi điện có nhắc đến thành phố W sao?” Hứa Tâm An nghiêng đầu, “Lúc nào thế?”


“Một ngày trước khi cô xuất hiện, hắn ta có đến xem xét ngôi nhà ma đó. Hắnta gọi điện bảo là đã kiểm tr.a xong không còn vấn đề gì nữa, người đăngbài có địa chỉ IP ở thành phố W, ngày mai hắn ta sẽ liên lạc, có lẽ lànhà đó, sau khi xác định sẽ lập tức ra tay.”




Hứa Tâm An nhìn Tất Phương, lại hỏi Chuột béo: “Vậy anh có biết hắn ta gọi điện cho ai không?”
“Không biết.”
“Lúc gọi điện thoại có gọi tên đối phương không?”
Chuột béo nghĩ một hồi: “Hình như là không.”
“Vậy hắn ta có nói gì thêm trong điện thoại không.”


“Lúc đó tôi đang trốn trong hang, không dám đến gần, chị nghe đứt quãng vàichi tiết. Hình như còn nói là ‘chỉ thiếu một cái đó thôi, có lẽ không có pháp lực, có lẽ cha cô ấy mới có, nhưng nếu người đăng bài là cô ấy,chứng tỏ cô ấy biết những chuyện đó, phải nhanh chóng hành động mớiđược. Quan trọng vẫn phải xem năng lực linh hồn của cô ấy thế nào, cô ấy là con một, có khả năng rất lớn…”


Hứa Tâm An suy nghĩ một hồi,thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. Nghe có vẻ như trước khi cô đăng bàithì Trần Bách Xuyên đã nhắm trúng cô rồi, nhớ ra một thời gian trước côhay có cảm giác ai đó đang theo dõi mình, tuy nhiên làm sao hắn biếtđược nhà cô chính là tiệm Tìm Cái ch.ết chứ? Nếu là hơn một tháng trước,lúc đó cha cô đã đi du lịch không ở nhà, hắn thấy cô không có pháp lực,cho rằng cha cô mới là chủ tiệm, là người thừa kế sứ mạng, chứng tỏtrước đó hắn ta đã nghe ngóng tình hình nhà cô rất kĩ.


Chỉ thiếu một cái? Chẳng lẽ mục tiêu của họ không phải người có cường hồn bình thường, mà là chủ tiệm Tìm Cái ch.ết.
Thế nên khi cô đăng bài viết đó khiến hắn thấy nguy hiểm, đó cũng là lý dođể hắn bắt chuyện làm quen rồi lừa gạt cô. Cô lập tức trúng kế, vô cùngtin tưởng hắn.


Xem ra đúng là như thế, chắc chắn hắn ta cũng biết trong tiệm của cô còn có một người đàn ông nữa, hắn ta có biết thânphận của Tất Phương không nhỉ? Có lẽ biết. Nên lúc đó hắn ta hẹn gặp mặt cô ngay lập tức, bắt buộc cô không được nói với bất kỳ ai, không cho cô cả thời gian suy ngẫm tìm hiểu, cũng không cho cô biết hắn ta trông như thế nào, chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ nếu Tất Phương xuất hiện hắn sẽ đổicách khác ngay lập tức.


Hắn ta mất hơn nửa tháng để bố trí nhiềutầng kết giới liên hoàn có thể dịch chuyển người từ nơi này đến nơikhác, xem ra là hắn ta đã đề phòng rồi.


Hứa Tâm An lại nhìn TấtPhương, cô đoán chắc là như thế, hắn ta cố tình làm vậy vì sợ Tất Phương xuất hiện là một chuyện tốt của mình, thế nên mới cẩn thận chuẩn bị kỹcàng tất cả mọi thứ, có điều cô vẫn không hiểu, làm thế nào hắn ta biếtđược nhà cô là tiệm Tìm Cái ch.ết? Nếu không nhờ Tất Phương, ngay cả bảnthân cô còn không biết.


“Hắn ta còn nói gì khác nữa không?”
“Còn nói ‘nếu tập hợp đủ rồi, Giao Long cái gì đó, thức tỉnh rồi hay gì đó’đoạn đối thoại này tôi không nghe rõ, nhưng nghe ra hai chữ Giao Long.”


Tất Phương đang biến nhất nằm trên ghế sô-pha chơi game vừa nghe đến đâybỗng kinh ngạc dừng lại, cất tiếng hỏi: “Giao Long?” Giọng điệu của anhta trở nên nghiêm túc, Hứa Tâm An bèn nhìn sang.
Chuột béo run lẩy bẩy: “Tôi thật sự nghe thấy thế, không lừa anh đâu.” Hắn rất sợ Tất Phương.


Tất Phương quăng chiếc máy chơi game trong tay đi, chớp mắt đã đến trước mặt Chuột béo: “Hắn ta nói Giao Long thế nào?”
“Tôi không biết.” Chuột béo sắp khóc, “Chỉ nghe đến cái gì đã thức tỉnh gì gì thôi.”
“Còn gì nữa không?”


“Không. Thật mà, mỗi lần hắn ta đến đều quan sát khắp nơi, bày chỗ này chỗ kia, về tới vẽ lui. Tôi chỉ nghe được cú điện thoại đó thôi, lúc trước hắnta có dẫn đồng bọn đến, nhưng tôi không nhìn rõ mặt, chỉ thấy là mộtngười đàn ông lớn tuổi hơn hẳn ta.”


Tất Phương để Chuột béo đi,sau đó lộ vẻ mặt ngơ ngác hiếm thấy. Chuyện này khiến Hứa Tâm An hơi lolắng, Tất Phương mà cô quen là một kẻ lúc không thân sẽ rất cao ngạo vôlễ, thân rồi thì mặt dày vô sỉ, cụm từ “nghiêm túc và đăm chiêu suynghĩ” không thích hợp với anh ta tẹo nào.


Hứa Tâm An gọi điện cho Long Tử Vy, kể lại chi tiết mọi chuyện Chuột béo vừa nói lúc rồi. LongTử Vy rất xem trọng việc này, bà muốn gặp Chuột béo khiến Hứa Tâm An khó xử, cô nói Chuột béo đi rồi, không biết bây giờ đang ở đâu, vì cô đãhứa sẽ không dẫn pháp sư hàng ma hay bất kỳ ai khác đến tìm hắn.


Long Tử Vy suy nghĩ một hồi rồi thôi, bà dựa vào manh mối có được để tiếptục điều tra, nói với Hứa Tâm An là sẽ kể chuyện này cho những ngườikhác biết, có tin tức gì sẽ thông báo kịp thời cho cô.


Hôm đó Hứa Tâm An đóng cửa rất sớm, về nhà làm món sườn xào mà Tất Phương yêuthích nhất, người này lúc gặp chuyện không vui cũng không mất khẩu vị,cơm vẫn ăn hết, sau đó ra lan can giả vờ suy ngẫm.


Hứa Tâm Ancũng qua đó ngồi, hỏi: “Giao Long là chiến hữu của anh à? Trong truyềnthuyết có nói là lúc hoàng Đế đại chiến với Quỷ yêu ở Thái Sơn, GiaoLong điều khiển chiến xa, anh ở bên cạnh hầu hạ.”
“Cái gì mà hầu hạ, trước giờ tôi chưa từng hầu hạ ai hết, hiểu chưa?”


“Vậy truyền thuyết là thật sao? Hứa Tâm An vô cùng hứng thú, nhích đến gầnTất Phương hơn, “Nói tôi nghe nào, Hoàng Đế trông như thế nào? Có baonhiêu bà vợ? Anh và Giao Long giữ chức vụ gì vậy? Xi Vưu thì sao? Trôngnhư thế nào? Có xấu không? Là kẻ không đội trời chung với Hoàng Đế sao?”


“Đừng tin mấy truyền thuyết bậy bạ đó, những điển tích ấy bây giờ đã bị sửa đổi thêm thắt lung tung, không tin được.”


“Cái đó cũng là thành quả lao động mà, chỉ là không liên quan đến chúng ta,mấy chuyện đó tự có chuyên gia nghiên cứu. Khoan đã, anh còn chưa trảlời câu hỏi của tôi, lúc đó các anh có lương bổng không? Sao lại có được chức vụ đó vậy? Có phải nhờ vào đánh đấm không, ai thắng thì đi theongười đó, kiểu như thế đúng không?”


Tất Phương bày bộ mặt chán nản nhìn cô: “Cô phiền phức quá.”
Hứa Tâm An hoàn toàn không để tâm đến thái độ của Tất Phương, chọc vào eo giục anh ta mau kể tiếp.


Hơn bạn năm đã trôi qua rồi, tôi cũng ngủ say rất nhiều lần, nhiều chuyệnkhông nhớ rõ nữa, nhưng đúng là có vài chuyện vẫn còn nhớ mãi khôngquên. Tôi và Giao Long có chút giao tình, anh ta là thần chú do Thiên Đế cứu được, cũng được Thiên Đế chỉ điểm tu luyện, cuối cùng đắc đạo. Lúcđó tranh đoạt thần quyền vô cùng kịch liệt, trong truyền thuyết của conngười các cô có nói đến năm vị Thiên Đế, còn đặt tên cho họ, Hoàng Đế là một trong những người đó. Tôi chỉ dựa theo tên gọi mà con người các côđặt kể lại thôi, Giao Long vì muốn báo đáp ân tình của Hoàng Đế nên vẫnluôn đi theo ông ấy, giúp ông ấy Nam chinh Bắc phạt, lập không ít chiếncông. Thời viễn cổ khai thiên, năm thần chú bọn tôi rất được chào đón,rất nhiều người đến tìm chúng tôi nhờ giúp đỡ, song tôi không thích tham gia vào những chuyện này.”


“Đợi đã, thời khai thiên đã có thần chú rồi sao?”
“Tất Phương, Cư Bỉ (1), Thiên Ngô (2), Thụ Hợi (3), Chúc Âm (4), là nhữngtên gọi do con người đặt ra. Thuở khai thiên lập địa, con người đã chépnhư thế trong sử sách, thật ra cũng không khoa trương đến vậy.”


(1) Hay Cư Bỉ Thỉ: dạng quái nhân, được nhắc tới trong “Hải Nội Bắc Kinh” thuộc “Sơn Hải Kinh”, là dạng thi thể có dáng vẻ như con người, đã bị bẻ gãycổ, tóc rối tung, mất một tay.


(2) Thủy thần trong thần thoại viễn cổ Trung Hoa. Sách “Sơn Hải kinh” chép: Thiên Ngô, tám đầu támmặt, mình hổ, tám chân tám đuôi, toàn thân sắc xanh vàng, chủ về nước.


(3) Được coi là một trong các thần thượng cổ của Trung Hoa, tương truyền làngười có bàn chân cực lớn, đi lại nhanh nhẹn, là người phát minh rathước đo nguyên thủy, đồng thời vận dụng “Dịch học” để tìm ra cách nhẩmtính khoảng cách cực kỳ chính xác.


(4) Hay Chúc Cửu Âm, ChúcLong, quái thần viễn cổ Trung Hoa. Theo “Sơn Hải Kinh”, Chúc Long sống ở núi Chương Vĩ, thần mặt người thân rắn, khắp mình đỏ rực, con mắt dựngđứng, mí mắt hợp thành khe, không ăn ngủ hay hô hấp chỉ nuốt gió mưa, có khả năng soi sáng những nơi cực kỳ u ám tối tăm.


“Tôi chưa đọc đến đoạn đó, chỉ xem đến đoạn Hoàng Đế đánh trận, có Giao Long điều khiển chiến xa, anh ở bên cạnh hầu hạ.”
Tất Phương gắt gỏng: “Đã bảo với cô tôi không hầu hạ ai mà.”
“Được rồi, tôi chỉ nói ra những gì tôi xem được trong sách thôi.”


“Hôm đó tôi đi không phải vì Hoàng Đế mà vì Giao Long, lửa yêu của yêu maquỷ quái rất tà ác, tên Gia Long đó ngốc như thế chắc chắn sẽ ch.ết trênchiến trường, vì vậy tôi mới đi theo.”
“Tại sao quan hệ giữa anh và Giao Long lại tốt đến như thế?”


“Anh ta từng giúp tôi. trước đó tôi mang nguồn lửa tới nhân gian làm HoàngĐế nổi giận, Giao Long ở cạnh hoàng đế biết liền nhanh chóng báo tin cho tôi. Khi ấy có rất nhiều yêu thú muốn lấy thủ cấp của tôi đến lập côngtrước mặt Hoàng Đế, Giao Long giúp tôi giết hết những kẻ đó, sau đó cònra mặt cầu xin Hoàng Đế, chuyện đó mới tạm lắng xuống, Giao Long lại đitheo ông ấy, tôi thì tiếp tục ngao du khắp nơi.”


“Sao lại là anhtặng nguồn lửa chứ, rõ ràng người nguyên thủy dùng cành cây cọ xát vớinhau tạo ra lửa mà. Chuyện đó có căn cứ khoa học rành rành.”


“Ừm.” Tất Phương không thèm để ý, dang chân, dựa lưng vào người Hứa Tâm An.Đúng là quá lười biếng, lười như thế mà sống đến ngần ấy năm đúng là quá vất vả. Lòng Hứa Tâm An không ngừng ai oán, đột nhiên nghĩ ra, dùngcành cây để cọ xát tạo ra lửa, à, Tất Phương là thần Hỏa Mộc mà, nóikhông chừng chính anh ta là người đã chỉ dẫn người nguyên thủy cách làmấy.


“Sao anh lại tặng nguồn lửa thế?”
“Như vậy nướng thịt sẽ thơm hơn.”
Ngã xỉu. Không biết người này khi làm mấy việc có ích đừng nghĩ đến ăn uống được không nhỉ?”
“Vậy Giao Long báo tin cho anh đúng là rất có nghĩa khí.”
“Bởi vì anh ta cũng thích ăn thịt nướng.”


“…” Cạn lời.


Tất Phương tiếp tục nói: “Sau đó, có một hôm Thiên Đế gọi tôi tới gặp ngàiấy, nói là trời đất hỗn loạn, ma thần hoành hành, con người là yếu ớtnhất, nhưng cũng cần cù chăm chỉ, nhất không đáng chịu sự hϊế͙p͙ đáp nhưthế. Có một số người có khả năng hàng ma, trảm yêu diệt quái, đó làchuyện tốt, tuy nhiên bọn họ lại thiếu pháp khí lợi hại. Hơn nữa nămtháng dài đằng đẵng, nói không chừng sau này lại xảy ra chuyện gì khônghay. Để tránh nạn kiếp về sau và giúp con người có khả năng tự lực bảovệ bản thân, ngài ấy bảo tôi gửi mười cây cây Linh Phù Hồn Hỏa cho cácgia tộc hàng ma ở nhân gian, phong ấn những Hồn Hỏa đó vào trong nến,lấy việc kinh doanh đến làm ám hiệ,u đời đời bảo vệ nó.


“Nên mớicó các cửa tiệm Tìm Cái ch.ết và Nến Hồn.” Chuyện này lúc trước TấtPhương có nhắc đến, có điều sau khi trải qua những chuyện gần đây rồinghe kể lại, Hứa Tâm An có cảm giác hoàn toàn mới lạ.
“Đi mười nhà tốn rất nhiều công sức, Giao Long bèn chở tôi một đoạn.”


“…” Lười biếng đến mức này kia. Hứa Tâm An nói: “Chắc biết anh quá lười, sợ anh không gửi hết nên mới chở anh đó.”
“Dù sao thì cuối cùng cũng gửi hết rồi.”


Hứa Tâm An thở dài, “Nhưng đa số các tiệm Tìm Cái ch.ết đều đóng cửa, cònnhững tiệm chưa đóng thì giống hệt nhà tôi, cũng chẳng có ích gì. Suynghĩ tốt đẹp của Hoàng Đế đại nhân thuở ấy đã tan thành mây khói. Lýtưởng và hiện thực luôn khác biệt nhau.”


“Chuyện xảy ra lâu lắmrồi, như thế là bình thường, Ngũ Đế cũng mất từ rất lâu, có rất nhiềuthần ma lúc đó cứ tưởng mình sẽ cùng tồn vong với đất giời giờ không còn nữa. Trời đất hiện tại đã không còn là trời đất của năm đó. Cây ít đi,chim ít đi, rất nhiều loài thú bị tuyệt chủng, rất nhiều ngọn núi bị đập phá để xây dựng những tòa cao ốc.”


Anh ta đang oán trách sao?






Truyện liên quan