Chương 53

Một mình Mạnh Nhược Dư bị đưa đi chỗ khác. Cô quan sát khung cảnh xung quanh, giống như một phòng làm việc, trang trí rất đơn giản, trần nhà màu trắng, ngay cả đèn trên trần nhà kết cấu cũng mộc mạc. Hẳn là phòng làm việc của Thiệu Gia Minh, nơi này có hơi thở và hương vị thuộc về anh. Cô nhìn về phía cái bàn trước mặt mình, trên đó đặt một số tài liệu, cô rút ra một tờ giấy trắng, trên giấy viết rất nhiều tên, một số tên bên dưới vẽ một đường màu đen, có cái lại là hai đường màu đen, mà có tên lại trực tiếp bị vạch kẻ đen.


Không ai tới đây, chỉ có một mình Mạnh Nhược Dư, cô không lo lắng cho đám người Thẩm Định Trạch. Mặc dù Thiệu Gia Minh tìm được [email protected] túy trong sòng bạc, cũng không thể chứng minh bọn họ có liên quan, cảnh sát điều tr.a vụ án đều cần chứng cứ, hiện tại Thiệu Gia Minh không có chứng cứ, đưa tất cả bọn họ trở về, chỉ là một hình thức biểu tình khác. Mà đám người Thẩm Định Trạch, đương nhiên cũng sẽ không lộ vẻ sợ hãi, đại khái vào thời điểm này, bọn họ sẽ lên án cảnh sát bất tài, bây giờ nên đi bắt người giao dịch, làm sao có thể lãng phí thời gian vào bọn họ, khó trách vẫn không bắt được tội phạm.


Không biết qua bao lâu, cửa phòng làm việc rốt cuộc cũng được mở ra, Mạnh Nhược Dư trong nháy mắt nhìn qua. Người tiến vào là Thiệu Gia Minh, vẻ mặt mệt mỏi của anh, trong mắt có sự nặng nề vô hình, dường như có muôn núi ngàn sông đè ở trong đó.


Thiệu Gia Minh đi về phía cô: “Em rời khỏi đây đi, bên cạnh Thẩm Định Trạch quá nguy hiểm.”
“Lúc trước anh cũng từng nói những lời này, lúc ấy lời tôi nói chính là quyết định hiện tại của tôi.”


Thiệu Gia Minh trầm mặc nửa ngày, “Có biết Chu Tấn Ân đã dặn dò tôi như thế nào không? Hôm nay em chỉ cần sơ sẩy một chút, có thể bị người của Vĩnh Hằng Đường mang đi, bọn họ đối đãi với kẻ phản bội như thế nào, em so với tôi còn rõ hơn. Đây là chiến trường của đàn ông, không cần em nhúng tay vào.”


“Đi? Thực sự có thể đi?”  Mạnh Nhược Dư đứng lên, cô nhìn về phía anh, “Anh có thể bảo vệ tôi không? Dùng bao nhiêu người? Bảo vệ một ngày hay một tháng hay là một năm? Sau đó, hằng năm tôi đều thấp thỏm, sợ tất cả mọi người xung quanh, mãi mãi kinh hồn bạt vía?”




Thiệu Gia Minh đột nhiên á khẩu không nói nên lời, anh không có khả năng dùng nhiều lực lượng cảnh sát để bảo vệ cô, mà bây giờ anh và Chu Tấn Ân là quan hệ hợp tác, nhất cử nhất động của anh đều sẽ mang đến hậu quả nghiêm trọng không thể biết, chỉ cần có chút sai sót thì hậu hoạn vô cùng, “Em không nên trở về.”


Một khi nhập cuộc, thì sẽ không bao giờ có thể đi ra ngoài.


Mạnh Nhược Dư nở nụ cười, “Vì sao anh lại nguyện ý đến tiếp nhận củ khoai lang nóng bỏng tay này? Anh vì bảo vệ công lý trong trái tim của anh, vì ánh sáng mà anh muốn. Tôi cũng có thứ mà tôi muốn bảo vệ, mà đối với tôi còn quan trọng hơn cả tính mạng.”


Thiệu Gia Minh mím môi, nhưng không mở miệng được—— nếu tôi nói tôi đến vì em, em có tin không?


Tiểu khu nơi Thiệu Gia Minh sống không cũ không mới, vô cùng bình thường, cuộc sống của anh cũng bình thường không có gì lạ, vác cặp sách đến trạm xe buýt cách tiểu khu một trăm mét ngồi xe buýt, chỉ cần ba trạm là đến trường tiểu học nơi anh học. Lúc lên lớp nghe giảng vô cùng nghiêm túc, sau giờ học cùng bạn cùng lớp đi chơi bóng rổ, sau đó về nhà làm bài tập, lúc làm xong bài tập cũng đến thời gian ăn tối.


Thứ thay đổi cuộc sống của Thiệu Gia Minh là một đôi mắt, chỉ là lúc về nhà anh vô tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đã nhìn thấy một đôi mắt, sợ tới mức anh thiếu chút nữa hét chói tai, sau đó nhanh chóng chạy về nhà.


Bắt đầu từ ngày đó, mỗi ngày Thiệu Gia Minh đi ngang qua tòa nhà kia đều theo bản năng nhìn về phía vị trí kia. Anh đã có rất nhiều suy đoán, có lẽ chỉ là một con vật nhỏ? Anh bắt đầu nghiêm túc quan sát, cửa sổ nơi đó đều bị thùng các tông che kín, căn bản không có lỗ, vì sao ngày đó anh lại nhìn thấy một đôi mắt? Anh càng ngày càng tò mò về nơi đó, vì thế cũng nghe được tin đồn trong tiểu khu, nơi đó có một số kẻ buôn người, bọn họ bắt cóc một ít trẻ con, muốn bán những đứa nhỏ kia.


Cuối cùng một ngày, anh lại nhìn thấy đôi mắt ấy một lần nữa, anh vẫy tay với nơi đó, sau đó có một ngón tay duỗi ra từ bên trong lỗ, ngón tay cong, anh có thể cảm thấy, đó là đối phương trả lời anh.


Anh nhìn chỗ đó thật lâu, sau đó hết lần này đến lần khác dùng khẩu hình nói chuyện, “Tôi có thể giúp bạn điều gì không?”
Anh nói rất nhiều lần, cuối cùng nhìn thấy đối phương vươn một ngón tay cong cong, giống như đang gật đầu.


Lá gan Thiệu Gia Minh rất lớn, sau khi anh phát hiện mình không thể trao đổi bình thường với cô, nói cho cô biết, buổi tối anh tới tìm cô. Đêm đó, anh lẻn ra ngoài, trèo lên vị trí trước lỗ hổng, khi anh nhìn xuống, anh gần như sợ ch.ết khiếp, nếu anh rơi xuống, anh sẽ ch.ết? Nhưng giây phút kia, anh không biết lấy dũng khí từ đâu ra, chờ cô xuất hiện, tuy rằng chỉ vẻn vẹn chờ một câu nói của cô, bảo anh báo cảnh sát, bảo anh cứu cô.


Thiệu Gia Minh bảo mẹ mình báo cảnh sát, nhưng mẹ lại che miệng anh, bảo anh đừng nói chuyện, đừng để ý tới. Trong tiểu khu sớm đã có lời đồn nhảm, nhưng ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, cảnh sát đến nếu bắt được tất cả bọn chúng thì đó là kết quả tốt nhất, lỡ bắt không hết thì sao, những người còn lại lựa chọn trả thù thì sao? Họ chỉ là những người bình thường, muốn giúp đỡ người khác nhưng sợ hủy hoại chính cuộc sống của mình.


Thiệu Gia Minh đã tự mình đi báo cảnh sát, nhưng giọng nói ngây thơ của anh không thuyết phục cảnh sát, anh không giúp được cô gái kia.


Anh luôn luôn bí mật leo đến cửa lỗ hổng, đặt một cái gì đó bên ngoài, đôi khi là một vài viên kẹo, đôi khi là ít bọc giấy. Mỗi lần nhìn thấy đồ đặt lên biến mất, anh sẽ rất vui vẻ, cho dù khả năng anh có thể gặp được cô vô cùng nhỏ, bọn họ chỉ ngắn ngủi trao đổi mấy câu.


Anh không quản mệt nhọc mà gọi điện thoại cho cảnh sát, cuối cùng một ngày cảnh sát đến, anh không thể chờ đợi để chạy qua, nhưng bị mẹ mình giữ lại. Lần đó cảnh sát vẫn không bắt được người ta, anh không hiểu tại sao? Sau đó anh biết, cảnh sát bắt người phải nói chứng cứ, nhưng bọn họ không tìm được chứng cứ, trong phòng kia chẳng có đứa trẻ nào, cảnh sát đều phiền phức.


Sau đó trong tiểu khu có một người không hiểu tại sao bị đánh gãy một chân, trong tiểu khu không còn ai nhắc tới vấn đề buôn người kia, giống như cấm kỵ. Sau đó, anh vẫn đặt kẹo ở trước lỗ hổng, nhưng không ai lấy nó đi nữa.


Anh không biết cô đã đi đâu, nhưng anh tự nhủ, anh đã đồng ý cứu cô, anh vẫn chưa làm được.


Sau đó Thiệu Gia Minh vì việc nghĩa không chút chùn bước mà đăng ký thi cảnh sát, tìm kiếm kẻ buôn người năm đó, cũng tự tay bắt bọn chúng quy án, chỉ là cô gái trong lòng anh đã sớm lưu lạc đến một nơi xa xôi nào đó rồi.


Chàng thiếu niên Thiệu Gia Minh năm đó không cứu được cô, nhưng Thiệu Gia Minh của hiện tại có thể cứu được cô không?
Mạnh Nhược Dư nhìn về phía cửa, “Anh ấy đang rất nguy hiểm sao?”


“Rất nguy hiểm.” Khóe miệng Thiệu Gia Minh nhếch lên, lộ ra một nụ cười khó nắm bắt, “Nếu có một ngày súng của tôi chĩa vào Thẩm Định Trạch, em sẽ đối xử với tôi như thế nào?”


Anh cho rằng cô sẽ do dự, thậm chí suy nghĩ, nhưng cô lại trực tiếp nói, “Trước khi anh nổ súng, tôi sẽ giết anh. Anh có biết tại sao tôi chọn quay lại không? Anh ấy sống, tôi cùng anh ấy sống, anh ấy ch.ết, tôi theo anh ấy ch.ết.”
Lúc này, cô thật sự sẽ không bỏ Thẩm Định Trạch, tuyệt đối sẽ không.


Thiệu Gia Minh sờ sờ khẩu súng trên thắt lưng mình: “Thành phố Thịnh Châu không cần Thẩm thiếu gia, mà đây là mục tiêu cuối cùng của tôi, em hẳn là rất rõ ràng.”


Không chỉ có một Thiệu Gia Minh, có thể có người thứ hai, sau đó là người thứ ba, nếu người phía trên đã muốn chỉnh đốn lại vùng đất nhiều năm chưa từng nghiêm túc quản lý, vậy nhất định sẽ không từ thủ đoạn, mặc kệ Thẩm Định Trạch lợi hại thế nào cũng sẽ không trở thành ngoại lệ, nhất định sẽ trở thành một truyền kỳ trong lịch sử thành phố này, theo lịch sử trở thành quá khứ.


“Tôi tôn trọng quyết định của anh, cũng xin anh tôn trọng quyết định của tôi.” Cô vẫn nhìn về phía cửa như trước, “Anh ấy đâu?”
“Rời đi rồi.”


Mạnh Nhược Dư có chút sửng sốt, trực tiếp đi ra ngoài, cô nghĩ không sai. Đám người  Thẩm Định Trạch chỉ là người phụ trách sòng bạc mà thôi, cũng không phải tội phạm, Thiệu Gia Minh không thể làm gì bọn họ, mà bọn họ đều làm việc thực tế, đương nhiên rõ ràng lúc này làm như thế nào đối với mình càng có lợi hơn.


Bất luận người của Thiệu Gia Minh hỏi như thế nào, thái độ Thẩm Định Trạch vẫn không thay đổi, anh phối hợp với cảnh sát tất cả hành động, cũng yêu cầu cảnh sát mau chóng bắt được tên tội phạm, trả lại sự an toàn cho mọi người. Điều này làm cho đám người cảnh sát tức giận không chịu nổi, cho rằng tìm được chứng cứ mà vẫn không có cách nào với Thẩm Định Trạch, dù sao cũng không tìm được chứng cứ Thẩm Định Trạch trực tiếp phạm tội.


Đối với cảnh sát mà nói, Thẩm Định Trạch chính là kẻ phạm tội lớn nhất, anh quản lý sòng bạc và các địa điểm khác, nhưng thứ kiếm được nhiều tiền nhất nhất định không phải cái này, dựa vào thân phận và mối quan hệ của anh, có rất nhiều con đường, nếu không làm sao có thể ngồi vững là người đứng đầu thành phố Thịnh Châu? Hơn nữa không chỉ đơn giản là buôn bán [email protected] túy, còn có buôn bán vũ khí và các loại buôn bán khác.


Mạnh Nhược Dư đi ra khỏi đồn cảnh sát, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe quen thuộc, lập tức đi tới, người ngồi trong xe thật sự là Thẩm Định Trạch, cô vui mừng nở nụ cười.


So sánh với sắc mặt u ám của Thẩm Trường Mộc, niềm vui của Mạnh Nhược Dư có vẻ rất đột ngột, cô cảm thấy được cái gì, chui vào trong xe, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Định Trạch.
“Thiệu Gia Minh đã nói gì với em?” Thẩm Định Trạch nghiêng người nhìn cô.


“Anh ta hỏi em gần đây anh đã làm gì, có gì kỳ lạ không… Em hỏi anh ta thế nào gọi là kỳ lạ, bảo anh ta làm vài ví dụ, sau đó anh ta mất kiên nhẫn bảo em cút, vì vậy em cút đến bên cạnh anh.” Cô dựa vào vòng tay anh, “Em rất vui, anh không bỏ lại em mà đi trước.”


Thẩm Định Trạch sờ sờ mặt cô, “Em không lo lắng tôi xảy ra chuyện sao?”
“Bắt người phải nói chứng cứ, anh lại không phạm tội, tại sao em phải lo lắng? Hơn nữa em tin tưởng anh, chút chuyện này đối với anh mà nói chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”


Bàn tay Thẩm Định Trạch đặt trên mặt cô dừng lại, “Đúng là chuyện nhỏ.”
***


Lúc Chu Tấn Ân nhận được tin tức, híp mắt, không ngừng vuốt ve tràng hạt trong tay, nói ra thật châm biếm, loại người như ông ta, trong tay cũng không biết dính qua bao nhiêu mạng người, căn bản không tin Phật, nhưng lại có sự kính nể đã ăn sâu bén rễ đối với loại tín ngưỡng này. Ông ta cười cười, thật không ngờ Mạnh Nhược Dư lại nghe lời như vậy.


Phải biết rằng lúc này Thẩm Định Trạch không phải đi đến bước đường cùng, thậm chí là thời điểm phong quang nhất, trong lòng Mạnh Nhược Dư lại không tồn tại chút gợn sóng—— dù sao ông ta cũng đã bị đả kích đến trình độ này, có làm gì cũng chỉ là thêm một lợi thế mà thôi. Việc Mạnh Nhược Dư làm là thả bom vào pháo đài kiên cố của Thẩm Định Trạch, có lẽ quả bom đầu tiên không có nghĩa là pháo đài đã bị nổ đến chia năm xẻ bảy, nhiều hơn một quả ít một quả cũng không sao cả. Tuy Chu Tấn Ân đã sớm có chuẩn bị, nhưng hành vi của Mạnh Nhược Dư vẫn làm cho ông ta ngạc nhiên mà mừng rỡ, ông ta xem thường người phụ nữ kia, cô nhất định sẽ mang đến cho mình đầy niềm vui bất ngờ.


Chu Tấn Ân gọi Chu Thành Nghị tới, hiện giờ ông ta không cần dùng thái độ quát tháo đối đãi với Chu Thành Nghị, mà là cẩn thận dạy dỗ, nếu không với tính cách này của Chu Thành Nghị, về sau nhất định sẽ bị người khác lợi dụng.


Chu Tấn Ân dùng ví dụ thực tế nhất nói cho Chu Thành Nghị biết, phải cẩn thận và kiên nhẫn, ví dụ như đối đãi với người như Thiệu Gia Minh. Nếu ngay từ đầu để Thiệu Gia Minh lựa chọn dùng thủ đoạn âm độc đối phó Thẩm Định Trạch, Thiệu Gia Minh nhất định sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại, Thiệu Gia Minh có lẽ sẽ không kiêng dè như vậy, bởi vì Thiệu Gia Minh bị Thẩm Định Trạch bức bách, lúc này lại nhắc nhở Thiệu Gia Minh một chút, anh sẽ biết nên làm như thế nào.


Người thật sự thông minh, hầu như không cần tự mình làm gì, bởi vì hắn sẽ nghĩ biện pháp, để người khác làm thay mình.






Truyện liên quan