Chương 94-1: Nghi ngờ

Edit: White Silk-Hazye
Beta: Heisall
Thiên Thiên khẽ gật đầu một cái, nàng biết ngoại công cũng đã đoán được, cho nên nàng cũng không có ý định giấu giếm thêm nữa, dù sao người cũng có quyền biết.


"Liên nhi... Phốc..." Hóa ra là thật, hắn lờ mờ cảm nhận được Liên nhi đã không còn sống, chẳng qua là không nghĩ tới tất cả đều là thật, đột nhiên, lồng ngực của Sở Hoan khó chịu, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi, rồi sau đó ngất xỉu.


Thiên Thiên lập tức tiến lên bắt mạch, sắc mặt càng ngày càng nặng nề, cau mày, thật may là trước đó đã cho ngoại công uống viên hồi hồn đan này vào rồi, nếu không với tình trạng cơ thể của ngoại công bây giờ, căn bản không chịu nổi đả kích vừa rồi.


Lúc này, Hầu Quân Lâm đột nhiên nhớ tới lần mà hắn trúng độc cũng là do nàng ấy giải độc giúp hắn, nói không chừng nàng cũng có thể giải độc trên người của Các chủ.


"Nương tử, độc trên người của lão Các chủ có thể giải được hay không?" Sau khi Thiên Thiên bắt mạch xong, Hầu Quân Lâm tiến lên hỏi thăm.


Đầu tiên Thiên Thiên trừng mắt liếc nam tử sau lưng một cái, nam tử này mở miệng ngậm miệng đều là nương tử, cùng với lần trước giống như hai người khác nhau vậy, rồi sau đó nặng nề nói: "Mặc dù độc trên người của ngoại công không phải là kịch độc, nhưng mà tồn tại ở trong người quá lâu, đã xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, hơn nữa lục phủ ngũ tạng từng bị nội lực tác động, lại không được cứu chữa kịp thời, nên ngoại công..." Lúc trước còn tưởng là ngoại công chỉ bị trúng độc, thân thể tương đối suy yếu, không nghĩ tới ông ấy đã từng chịu sự hành hạ như vậy, tất cả đều là do tên Dương Vĩ kia ban tặng.




Đáy mắt của Thiên Thiên thoáng qua tia tàn ác, nàng quyết không bỏ qua cho tên Dương Vĩ kia, hơn nữa, nàng sẽ tận lực để chữa khỏi cho ngoại công.


"Nghe nói Quỷ Y Tử có thể cứu người ch.ết sống lại, nhưng mà hành tung của Quỷ Y Tử rất khó nắm bắt, người đời căn bản không thể biết được hành tung của hắn, ta cũng đã phái tất cả thế lực của Tiêu Dao sơn trang đi tìm Quỷ Y Tử, nhưng lâu nay vẫn không hề có một chút tin tức nào." Hầu Quân Lâm nhàn nhạt nói.


"Ừ, chờ tới khi ngươi tìm được hắn thì ta sẽ từ từ loại bỏ hết độc trong người của ngoại công, về phần nội thương..." Độc, nàng có biện pháp giải, nhưng mà nội thương, bây giờ nàng có chút hối hận vì sao lúc đầu không đòi Diêm Vương nhiều quyển sách y hơn chứ, nếu vậy nói không chừng bây giờ nàng đã có biện pháp chữa khỏi cho ngoại công rồi.


Ở một nơi khác.
Mặc ra roi thúc ngựa chạy về kinh thành, nhưng hắn cũng không có trực tiếp chạy tới hoàng cung, mà là đi tới một sân viện tồi tàn ở thành Tây.


Viện này chính là nơi mà lần trước Mặc theo dõi Dịch Yên, Mặc trực tiếp đi vào viện này, rồi sau đó để một quả táo lên trên mặt bàn dính đầy bụi trong phòng, sau đó mới nhanh chóng rời khỏi viện này.


Sắc trời theo thời gian trôi qua mà thay đổi, một bóng dáng to lớn tùy ý đi xuyên qua trong hoàng cung, cuối cùng dừng lại ở cung Vĩnh Hòa.
Không bao lâu sau, bóng dáng kia lại xuyên qua hoàng cung lần nữa, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Mà Long khải Diêm đang hôn mê cũng từ từ tỉnh lại: "Nước..."


"Thật tốt quá, rốt cục hoàng thượng đã tỉnh rồi." Tiểu Lý Tử hưng phấn hô lên, nhanh chóng đưa một chén nước qua cho Long khải Diêm.
"Ưm, bây giờ là giờ gì?"
"Bẩm Hoàng thượng, đã sắp giờ hợi rồi."
Long khải Diêm gật đầu một cái, rồi sau đó tiếp tục nằm lại trên giường, nhắm hai mắt lại.


Mà Tiểu Lý Tử cực kỳ buồn bực, cảm giác hoàng thượng giống như có điểm không đúng, hoàng thượng thật vất vả mới tỉnh lại, chỉ hỏi một câu giờ gì, rồi sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra nằm lại trên giường êm, tại sao Hoàng thượng lại không hỏi tình trạng của Thục phi chứ?


Sau khi Tiểu Lý Tử nghe thấy tiếng hít thở đều đều, hắn biết Hoàng thượng lại ngủ thiếp đi rồi, hắn chỉ có thể mang theo một bụng nghi vấn đi ra gác đêm.






Truyện liên quan